Cả Nhà Lén Nghe Tiếng Lòng Ta Mà Tàn Sát Bốn Phương, Còn Ta Chỉ Lo Bú Sữa - Chương 220:--- Đụng phải tấm sắt ---
Cập nhật lúc: 2025-10-17 03:02:12
Lượt xem: 9
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Viện trưởng c.h.ế.t điếng bịt chặt miệng Lục Triều Triều. Đổ thêm dầu lửa, nàng quả là một tay. Nàng suýt chút nữa khuyên Tĩnh Tây Vương đ.á.n.h c.h.ế.t đích tử của !
Vương phi ôm Tạ Ngọc Chu mà , Tĩnh Tây Vương sắc mặt tím tái, dáng vẻ tức giận đến cực điểm, từng ngụm từng ngụm thở dốc.
Lục Triều Triều gỡ tay Viện trưởng .
“Thật , cũng trách Ngọc Chu ca ca.”
“Thượng lương bất chính hạ lương oai, Ngọc Chu ca ca mới sáu tuổi, chừng, là khác chê bai đó…” Nàng , về phía Tĩnh Tây Vương phi đang cưng chiều con trai.
Tĩnh Tây Vương nghiến chặt răng.
Dung mạo của bình thường, nhưng chính thê cưới một giai nhân tuyệt sắc, hai cạnh tạo nên sự tương phản mạnh mẽ.
Chẳng lẽ, là Vương phi chê xí? Lúc , Tĩnh Tây Vương phi mềm nhũn đất: “Thiếp , !”
“Chiêu Dương Công chúa gièm pha, cố ý chia rẽ tình cảm phu thê của chúng .” Tĩnh Tây Vương phi ánh mắt hoảng sợ, vợ chồng nhiều năm, nàng nút thắt trong lòng Vương gia.
Lục Triều Triều phất tay: “Vương phi, đó, là trẻ con mà.”
“Đồng ngôn vô kỵ nha, Triều Triều chỉ đùa một chút thôi…”
【Hừ, con trai ngươi mắng nương của là đồng ngôn vô kỵ, cũng để ngươi nếm thử lợi hại của đồng ngôn vô kỵ!】
Sắc mặt Tĩnh Tây Vương phi tối sầm.
Viện trưởng ngượng nghịu bịt miệng Lục Triều Triều: “Cầu xin ngươi đó, tổ tông của , mau im miệng .”
Tĩnh Tây Vương về kinh ngày đầu tiên, phu thê hòa ly ?
【Hừ, ai mà là một hùng hài tử chứ?】
【Trẻ con là thể mồm miệng độc địa, là thể tùy tiện tổn thương khác ? Dao rớt mới đau…】
Tĩnh Tây Vương trừng mắt Vương phi, Vương phi lúc cũng dám che chở con trai.
Tạ Ngọc Chu thậm chí dám thành tiếng, nó chỉ nh.ụ.c m.ạ Lục Triều Triều, tại liên lụy đến cha ?
Ngay cả cha cũng xảy ngăn cách!
Tĩnh Tây Vương giận dữ bỏ ngoài, Vương phi vội vàng đuổi theo: “Vương gia giải thích, từng chê bai . Thiếp oan mà…”
Mọi , mắt lớn trừng mắt nhỏ.
Tạ Ngọc Chu chỉ Lục Triều Triều : “Bản thế tử mách Hoàng bá bá, mách Hoàng tổ mẫu, nhất định trị tội ngươi!”
“Ngươi cứ , cứ , xem rốt cuộc ai trị tội ai!”
【Hoàng đế cha trị tội , sẽ con gái của nữa】
【Hừ!】
Tạ Ngọc Chu lóc khỏi cửa, sai chuẩn xe cung.
Viện trưởng nhẹ nhàng chạm chóp mũi Lục Triều Triều: “Đêm qua Thế tử Ngọc Chu về kinh, thích bội kiếm của Lục hoàng tử. Lục hoàng tử cho, liền thế tử dùng nghiên đài đập thương đầu. Thằng bé , chiều hư .”
“Ta mặc kệ nó sủng , dù nó cũng phép ức h.i.ế.p nương của .” Đây là giới hạn của Lục Triều Triều.
Khóe mày Viện trưởng tràn đầy ý : “Con là một đứa trẻ .”
Hứa thị cùng Viện trưởng cáo từ, bế Triều Triều ngoài.
Hôm nay ồn ào như , buổi học sáng kết thúc .
“Cảm ơn Triều Triều bảo vệ nương . Nương Triều Triều hạnh phúc.” Hứa thị trịnh trọng cảm ơn Triều Triều.
Sau khi Hứa thị hòa ly, chịu ít lời đồn đại.
nàng từng nghĩ tới, con của nàng cũng đang dùng cách của để bảo vệ nàng.
“Triều Triều nương cũng hạnh phúc nha.”
“Hừ, nó sẽ mách tội, Triều Triều sẽ mách tội ?!”
“Nương , cũng cung!” Lục Triều Triều đích xem xem, Hoàng đế cha giúp ai!
“Có cần nương cung giúp con ?” Hứa thị hỏi.
Lục Triều Triều phất tay: “Chuyện trẻ con, trẻ con tự giải quyết. Ta giúp đỡ đó…” Lục Triều Triều một túi ngọc bội, đ.á.n.h thì gọi thôi.
Ước chừng, thể gọi đến nửa triều đình của Hoàng đế.
Lục Triều Triều cưỡi Truy Phong liền tiến cung.
Nàng hăm hở chạy đến ngoài Khôn Ninh Điện, liền thấy tiếng Tạ Ngọc Chu lóc cáo trạng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ca-nha-len-nghe-tieng-long-ta-ma-tan-sat-bon-phuong-con-ta-chi-lo-bu-sua/chuong-220-dung-phai-tam-sat.html.]
“Hoàng tổ mẫu, Ngọc Chu về kinh, bắt nạt, chủ cho Ngọc Chu nha…”
“Ngọc Chu chỉ vài câu, liền cào nát mặt. Hức hức hức…”
“Hoàng bá bá, Ngọc Chu còn là cháu trai yêu quý nhất của ? Hức hức hức… Chẳng lẽ chỉ vì Ngọc Chu lớn lên bên ngoài, trong kinh thành , liền nhận Ngọc Chu nữa ?” Tạ Ngọc Chu để lộ vết thương mặt, khiến Thái hậu phẫn nộ vô cùng.
“Hỗn xược!”
“Ngọc Chu , đứa cháu ngoan của tổ mẫu, ai cào nát mặt con ?”
“Tim gan của Hoàng tổ mẫu ơi, mới về kinh một ngày, cào nát mặt! Tổ mẫu đau lòng quá. Mau truyền Thái y đến khám xem…”
Sắc mặt Hoàng đế cũng trầm xuống.
Hắn và Tạ Tĩnh Tây là em ruột cùng , nhưng Tạ Tĩnh Tây thường xuyên ở đất phong, vì từng vì đỡ một đao, cực kỳ yêu thương .
Đích tử duy nhất của , cũng yêu quý tận xương tủy.
“Trẫm xem thử, kẻ nào vô pháp vô thiên như , ngay cả Ngọc Chu cũng dám thương!”
“Trẫm nhất định sẽ đòi công bằng cho con!”
“Ngọc Chu, ai con thương?” Hoàng đế lạnh mặt hỏi, Tạ Ngọc Chu ngừng , khuôn mặt nhỏ nhắn méo mó trong chốc lát.
Hoàng bá bá yêu thương nhất, đúng , yêu thương nhất.
Lục Triều Triều chỉ là một nghĩa nữ, chẳng lẽ còn thể vượt qua sự sủng ái của ?
Mèo Dịch Truyện
“Là Chiêu Dương Công chúa!” Tạ Ngọc Chu nghĩa chính từ nghiêm kêu lớn.
Hoàng đế, quả thực mồ hôi đầm đìa.
“Ngươi ai?” Bàn tay Thái hậu đang ôm buông lỏng, ánh mắt kinh ngạc .
Tạ Ngọc Chu thút thít để lộ vết tích cánh tay, lén lút Lục Triều Triều. Hắn đ.á.n.h Lục hoàng tử thương ngày hôm qua, chỉ cần lộ vẻ tủi , Hoàng tổ mẫu sẽ đau lòng thôi. Chiêu đối với lớn, trăm trận trăm thắng.
“Chiêu Dương Công chúa, nghĩa nữ mới nhận của Hoàng bá bá đó.”
“Nàng cậy sự sủng ái của Hoàng bá bá, vô pháp vô thiên, ỷ thế h.i.ế.p . Nàng ngay cả tôn nhi còn dám đánh, thể thấy sự kiêu ngạo, hống hách của nàng .”
“Hoàng tổ mẫu, yêu thương Ngọc Chu nhất đúng ?” Tạ Ngọc Chu mắt mong chờ Thái hậu.
Kì lạ, tại vẻ đau lòng mặt Thái hậu biến mất ?
Vừa nãy còn đau lòng đến mức lau nước mắt mà…
Hoàng bá bá nãy còn giận dữ, giờ sắc mặt méo mó ?
Im lặng lâu, Hoàng đế nghiêm túc hỏi: “Ngươi đ.á.n.h trả ? Ngươi đ.á.n.h nàng ?”
Khóe miệng Tạ Ngọc Chu xẹp xuống, nước mắt sắp tuôn rơi.
“Không đ.á.n.h , nàng sức lực cực lớn, ấn Ngọc Chu xuống đất mà đánh. Hức hức hức…”
“Đánh lắm! Đánh lắm!” Hoàng đế thở phào một , lớn tiếng .
Thái hậu cũng vỗ n.g.ự.c : “May quá, may mà Chiêu Dương thương. Ngươi chọc Chiêu Dương gì? Ngươi da dày thịt béo, cẩn thận đau tay nàng.”
Tạ Ngọc Chu????
Nước mắt vẫn còn đọng mặt, đờ đẫn bọn họ.
“Chiêu Dương đ.á.n.h ngươi, nhất định là lý do của nàng. Chiêu Dương bao giờ là càn.”
“Mẫu hậu đúng, đứa bé Chiêu Dương , Hứa thị nuôi dạy nàng !” Hoàng đế khỏi gật đầu.
Điều đáng quý hơn nữa là Lục Triều Triều còn một tấm lòng chân thành.
Cái tiểu gia hỏa năm nào mùa đông cũng dùng tiền tiêu vặt để phát cháo, dựng lều ở ngoài thành, tiếp nhận tị nạn và ăn mày.
Nàng ỷ thế h.i.ế.p , Hoàng đế tin.
“Ngươi mạo phạm Chiêu Dương ?” Hoàng đế nhớ đến tính cách lười biếng của Lục Triều Triều, khỏi hỏi.
Tạ Ngọc Chu rụt cổ , ấp úng dám lên tiếng.
Hoàng đế , còn hiểu, chỉ sợ gắp lửa bỏ tay .
Tốt lắm, dám trắng trợn đảo lộn trái.
“Tĩnh Tây thực sự chiều hư ngươi đến vô pháp vô thiên! Tuổi còn nhỏ dối trắng trợn, , đưa về Tĩnh Tây Vương phủ, dạy dỗ tử tế!” Thái hậu nãy còn gọi là tim gan, giờ đây mặt đầy nghiêm khắc.
Tiểu bá vương đến xé ruột xé gan, tại , tại chứ!!
Lục hoàng tử đầu băng trắng, đắc ý: “Ai bảo ngươi đá tấm ván sắt chứ?! Đáng đời!”