Cả Nhà Lén Nghe Tiếng Lòng Ta Mà Tàn Sát Bốn Phương, Còn Ta Chỉ Lo Bú Sữa - Chương 219:--- Triều Triều Tiểu Trà Xanh ---

Cập nhật lúc: 2025-10-17 03:02:11
Lượt xem: 13

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Tĩnh Tây Vương thê , trong phủ con vợ lẽ, con gái lẽ đông vô kể. Còn Tĩnh Tây Vương phi, sinh liên tiếp ba con gái, đến đứa con trai út mới là đích tử. Hằng ngày nuông chiều vô hạn, ở phong địa cứ như một tiểu hoàng đế, nào chịu đựng cái khí ấm ức bao giờ.

 

Vương phi đau lòng sờ lên mặt con trai: “Nàng thể đ.á.n.h mặt nó? Sau nếu ảnh hưởng đến việc cưới vợ thì đây?”

 

“Hứa thị, ngươi dạy con kiểu gì ! Còn nhỏ tuổi dữ dằn như , chẳng lẽ cũng như ngươi, nam nhân ghét bỏ mà hòa ly ?” Tĩnh Tây Vương phi ở phong địa quen thói vô pháp vô thiên, giờ phút khó nén cơn giận.

 

Sắc mặt Hứa thị trầm xuống.

 

Trên đường , nha kể nguyên do sự việc cho nàng , nàng giờ đây vô cùng áy náy, vô cùng xót xa cho con gái.

 

“Ta hòa ly thì liên quan gì đến con gái ?” Hứa thị sợ hòa ly, nhưng nàng thể con gái chịu chút ủy khuất nào.

 

“Vương phi vẻ miệng mồm hôi thì . Nói chuyện mà ghê tởm thế!” Sắc mặt Hứa thị khó coi. Thậm chí nàng còn vẫy tay, ghét bỏ lùi phía .

 

Tĩnh Tây Vương phi giận đến sắc mặt đại biến: “Ngươi càn rỡ!” Nàng lớn tiếng quát mắng.

 

Hứa thị lạnh: “Thiếp càn rỡ chỗ nào? Người đời vẫn bảo con giống , quả nhiên sai.”

 

“Thế tử còn nhỏ tuổi ăn ác nghiệt, là giống hệt mẫu .”

 

“Vương phi phân biệt đúng sai, cũng chẳng hỏi nguyên do, vội vàng ăn độc địa, đây là sự giáo dưỡng của Vương phi ư?” Hứa thị che Lục Triều Triều phía , hề sợ hãi Tĩnh Tây Vương phi.

 

“Là mắng , cũng là động thủ .” Lục Triều Triều thò cái đầu nhỏ .

 

“Thế tử còn nhỏ, lời con trẻ vô tội, thể tính là mắng chứ?” Tĩnh Tây Vương phi cực kỳ bao che con, thậm chí đến mức nuông chiều quá mức.

 

“Ồ, sáu tuổi là còn nhỏ, còn hai tuổi lớn ?” Lục Triều Triều chỉ .

 

Sắc mặt Tĩnh Tây Vương phi tối sầm.

 

“Ngọc Chu động thủ , chắc chắn là ngươi sỉ nhục ! Ngọc Chu, cho nương , nàng sỉ nhục con ?” Vương phi về phía con trai.

 

Tạ Ngọc Chu mím chặt môi lời nào.

 

Tiểu tư Tạ Ngọc Chu nhảy : “Ban đầu Thế tử hề đ.á.n.h , là Chiêu Dương công chúa gì đó nên Thế tử mới động thủ!”

 

Lục Triều Triều sang mặt quỷ: “Ngươi xem, ngươi xem, mắng ngươi … mắng ngươi cái gì nào?”

 

“Sao dám ?”

 

Tạ Ngọc Chu mặt đầy rối rắm, mẫu một cái im bặt.

 

“Nàng uy h.i.ế.p con ? Con trai , con chịu ủy khuất gì , con mà?” Vương phi từng thấy con trai như , lời mà dám .

 

“Vương gia mời .” Ngoài cửa, tiểu tư mời Tạ Tĩnh Tây đến.

 

Tạ Tĩnh Tây nhỏ hơn Hoàng đế vài tuổi, nhưng dung mạo tuấn mỹ như Hoàng đế. Tuyên Bình Đế hưởng ưu điểm từ cha , hình cao lớn, dung mạo tuấn tú, dù bỏ qua phận, cũng là một mỹ nam tử. Mà Tĩnh Tây Vương, từ nhỏ bình thường vô kỳ.

 

Tĩnh Tây Vương khẽ nhíu mày, vui Lục Triều Triều một cái: “Ngươi là nghĩa nữ mà Hoàng nhận nuôi, bổn vương cũng coi như trưởng bối danh nghĩa của ngươi. Ngươi nhận với Ngọc Chu một tiếng, chuyện cứ thế bỏ qua, Chiêu Dương, ngươi thấy ?”

 

“Vương gia, xem nàng , cào mặt Ngọc Chu nông nỗi nào đây .” Vương phi oán hận trừng mắt Lục Triều Triều.

Mèo Dịch Truyện

 

“Ta sai, vì nhận ?”

 

Lục Triều Triều khoanh tay, nàng sai! Là Tạ Ngọc Chu mắng !

 

“Ngoan cố bất linh!”

 

Tĩnh Tây Vương phất tay áo, chút bực tức.

 

“Ngọc Chu, con , nàng sỉ nhục con nên con mới động thủ !” Tạ Tĩnh Tây thần sắc uy nghiêm, Tạ Ngọc Chu rụt cổ .

 

“Nàng… nàng…”

 

“Nàng đại khái là sỉ nhục con …” Tạ Ngọc Chu sắp đến nơi.

 

Vương phi nhướng mày: “Hứa thị, ngươi còn thừa nhận!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ca-nha-len-nghe-tieng-long-ta-ma-tan-sat-bon-phuong-con-ta-chi-lo-bu-sua/chuong-219-trieu-trieu-tieu-tra-xanh.html.]

 

“Con trai, cho nàng , Chiêu Dương công chúa mắng con điều gì?”

 

Tạ Ngọc Chu sắc mặt tái nhợt, thấp thoáng ý lùi bước: “Mẫu , thôi mà, mẫu …”

 

“Nói!” Tạ Tĩnh Tây cau mày, vẻ mặt ẩn hiện sự thiếu kiên nhẫn.

 

Tạ Ngọc Chu : “Nàng… nàng con…”

 

Tạ Ngọc Chu vặn vẹo ngừng, sống c.h.ế.t chịu mở miệng, thỉnh thoảng lén phụ một cái.

 

“Con , phụ vương ở đây, phụ vương chống lưng cho con!” Vương phi nghiêm túc con trai.

 

Tạ Ngọc Chu nhắm mắt : “Nàng con và phụ trông giống hệt !”

 

Lời , cả buổi đều kinh ngạc.

 

Lục Triều Triều khúc khích: “Phải đó, ngươi và phụ ngươi trông giống hệt . Ngươi thấy đó là mắng ?”

 

Lão diện Tĩnh Tây Vương xanh mét, lồng n.g.ự.c phập phồng kịch liệt, ngay cả Vương phi cũng biến sắc. Tạ Tĩnh Tây chỉ cảm thấy, như một tên hề! Tên hề hai đứa trẻ trêu đùa!

 

Tĩnh Tây Vương đầu tát một cái. Trực tiếp đ.á.n.h con trai lùi mấy bước, khóe miệng rỉ máu, cuối cùng vững mà ngã bệt xuống đất. Tạ Ngọc Chu dám thành tiếng, chỉ ôm mặt lén lút rơi lệ.

 

“Ngươi ?!” Tĩnh Tây Vương phi đột nhiên hét lên một tiếng chói tai, vội vàng tiến lên che chở con trai.

 

“Con trai , thương chỗ nào ?” Vương phi vội vàng nâng mặt con trai lên xem xét kỹ lưỡng.

 

“Ta gì? Cái nghịch tử ! Nghịch tử! Ngươi ? Lời nó là tiếng !” Tĩnh Tây Vương cả đời ghét nhất việc khác nhắc đến tướng mạo của . Chàng vốn xuất chúng bằng trưởng và tỷ tỷ, nay, ngay cả con trai cũng chê bai !

 

“Giống cha là sỉ nhục nó ?”

 

“Nghiệt chướng, nghiệt chướng, ngươi dạy con kiểu gì ?! Để nó phân biệt tôn ti trật tự, dám chê bai cha !” Tạ Tĩnh Tây con trai chê bai, cảm giác như vả mặt giữa chốn đông , khiến ngẩng đầu lên nổi.

 

“Nó còn nhỏ, nó mới sáu tuổi, nó phân biệt đúng sai…” Vương phi lau nước mắt .

 

Mọi cũng khỏi hòa giải: “Phải đó, Thế tử mới sáu tuổi, nó còn hiểu chuyện. Vương gia hãy dẹp lửa giận …”

 

“Thế tử nhập học, hiểu chuyện. Vương gia cần giận dỗi, trẻ con đều lớn lên như mà…” Ngay cả Viện trưởng cũng khỏi tiến lên khuyên nhủ.

 

Lục Triều Triều chớp chớp mắt: “Nương , Thế tử nương.”

 

“Ta mới hai tuổi, nương trút giận .”

 

“Ngọc Chu ca ca sáu tuổi, còn chê cha cha ?”

 

Cơn giận của Tĩnh Tây Vương lắng xuống, lập tức sự so sánh, liền nổi cơn thịnh nộ. “Tạ Ngọc Chu, ngươi mau cút đây cho bổn vương!”

 

“Phụ vương, phụ vương, con sai , con thật sự sai .” Tạ Ngọc Chu sợ đến run lẩy bẩy, trốn lưng Vương phi chạy vòng quanh.

 

Lục Triều Triều cẩn thận khuyên nhủ: “Vương thúc, đừng đ.á.n.h nữa. Ba tuổi thấy già, Ngọc Chu ca ca lời, bằng sinh thêm một đứa nữa .”

 

“Sinh một đứa thương , thích .”

 

“Chó chê chủ nghèo, con chê cha . Ngọc Chu ca ca thật là ngoan…”

 

“Không giống Triều Triều, khác nương , trong lòng liền khó chịu.” Lục Triều Triều lầm bầm.

 

【Mau mau mau, đ.á.n.h , đ.á.n.h , đ.á.n.h cái thứ miệng mồm xảo trá !】

 

Hứa thị mím chặt môi, khóe miệng tài nào kìm nén .

 

Sự ngoan ngoãn của Lục Triều Triều, quả thực tạo thành sự tương phản rõ rệt với Tạ Ngọc Chu. “Ngươi Chiêu Dương công chúa xem, mới hai tuổi!! Còn ngươi thì ? Sáu tuổi mà vẫn hiểu chuyện!”

 

“Cái ngu phụ nhà ngươi, dạy con thành cái dạng gì ?!” Tĩnh Tây Vương nổi trận lôi đình.

 

Viện trưởng thầm lặng bịt miệng Lục Triều Triều. Trời ơi, càng khuyên càng nổi giận, ông còn sợ Lục Triều Triều sẽ khuyên cho Tĩnh Tây Vương c.h.ế.t mất. Cái miệng của đứa trẻ hư , mà lợi hại đến chứ!

 

 

Loading...