Cả Nhà Lén Nghe Tiếng Lòng Ta Mà Tàn Sát Bốn Phương, Còn Ta Chỉ Lo Bú Sữa - Chương 214:--- Quá Mục Bất Vong ---

Cập nhật lúc: 2025-10-17 03:02:06
Lượt xem: 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Lục Triều Triều ngẩn đối diện các sư . Các sư đông nghịt một đám, Lục Triều Triều chỉ một . Cảnh tượng đối lập , ai thấy cũng rơi lệ.

 

“Một đám sư , mà tỷ thí với tiểu sư mới hai tuổi, lắm chăng?”

 

“Hay là, chúng chọn một thôi?” Trong lòng thầm thì, đến lúc Chiêu Dương công chúa thua, chẳng lẽ nhè ư? Đến khi , Hoàng đế nổi giận, e rằng tất thảy đều chẳng thể vẹn. Hoàng đế vì công chúa học mà tốn bao tâm huyết.

 

Lục Triều Triều ngoan ngoãn ghế: “Các ngươi cùng lên . Ta về nhà uống sữa …”

 

Chúng nhân càng thêm bế tắc trong lòng, nàng vẫn chỉ là một đứa trẻ còn đang b.ú sữa mà thôi.

 

Viên Thủ Phụ liếc Lục Triều Triều một cái. Ban đầu, ông chỉ báo đáp ơn Lục Triều Triều cứu cháu trai . khi tận mắt chứng kiến thiên phú của nàng, ông động lòng. Nàng là thông tuệ nhất trong tất cả các tử của ông.

 

“Tỷ thí cái gì đây? Nàng e rằng đến Tam Tự Kinh còn học qua.” Các học sinh .

 

Lục Triều Triều từ từ giơ bàn tay nhỏ bé lên: “Ta học mà!”

 

Đứa trẻ nhỏ nhắn ghế, lắc đầu nguầy nguậy: “Nhân chi sơ, tính bản thiện…”

 

“Ngọc bất trác, bất thành khí…”

 

“Tam quang giả, nhật nguyệt tinh…” Tiểu gia hỏa bĩu môi, lắc đầu. “Phu tử hôm nay chỉ dạy tới đây, đằng nữa …” Lục Triều Triều hai tay vẫy vẫy, chỏm tóc nhỏ đầu đung đưa qua .

 

Chu phu tử kinh ngạc nàng.

 

“Ta, dạy! Ta còn dạy gì cả, chỉ cho các nàng để các nàng quen thôi. Mới chỉ một !” Chu phu tử kinh ngạc thốt lên.

 

Các học sinh hai mặt .

 

“Lục , dạy nàng học thuộc Tam Tự Kinh ở nhà ?” Một đồng song trêu chọc.

 

Lục Nghiễn Thư .

 

“Vậy thì khảo Tứ Thư Ngũ Kinh . Triều Triều mới hai tuổi, từng học qua nghĩa lý. Các ngươi cứ , Triều Triều , thế nào?” Lục Nghiễn Thư về phía bạn bè đồng môn.

 

Bọn họ trầm ngâm một lát, gật đầu đồng ý: “Cứ theo lời Lục .”

 

Những thiếu niên tham gia Hội thi thì góp mặt. Thắng thua, đối với bọn họ đều vẻ vang. Chỉ chuyên tâm chuẩn Hội thi mới là việc chính đáng.

 

Vòng đầu tiên, cử là một tử lớp Giáp, đỗ tú tài, một tú tài mười ba tuổi. Nếu Lục Nghiễn Thư, y cũng là một tiểu thiên tài lừng danh kinh thành.

 

“Ngươi hãy cho kỹ, ngươi Tam Tự Kinh, sẽ Tam Tự Kinh cho ngươi . Ta bốn tuổi học Tam Tự Kinh, chỉ mất một ngày để thuộc lòng!”

 

Chúng nhân xôn xao.

 

“Ta mất ba ngày, quả thực ngu độn.”

 

“Ta mất hai ngày.”

 

hỏi Lục Nghiễn Thư: “Lục , mất bao lâu?”

 

Lục Nghiễn Thư khẽ : “Ba .”

 

Chúng nhân chua chát, tiểu thiếu niên mím môi, ca ca y sáu .

 

Tiểu tú tài chắp tay lưng, tổng cộng nửa canh giờ, liền thuộc làu văn mà hề vấp váp.

 

Lục Triều Triều học theo ánh mắt của y, từng chữ từng chữ một, ngay cả trình tự y dừng cũng giống hệt.

 

Không hề vấp váp, thuộc làu văn.

 

Chúng nhân vẻ mặt kinh ngạc: “Lục , nhà khai sáng sớm thế ? Đứa trẻ hai tuổi, học xong Tam Tự Kinh, hơn nữa còn thuộc văn!” Mới hai tuổi đó!!

 

“Chẳng trách dám gửi đến thư viện.”

 

Duy chỉ tiểu tú tài hoài nghi về phía Lục Triều Triều, là y ảo giác ? Y, lúc đó cổ họng ngứa, khi đến "đầu treo xà, dùi đ.â.m đùi", y sai một chữ, chỉ là thật rõ ràng.

 

Thế nhưng, Lục Triều Triều, cũng sai !!

 

Nàng thật sự học ? Tiểu tú tài cau mày thật chặt, thể nào? Ha, chẳng lẽ là học tại chỗ ?!

 

Ha, thể nào.

 

Tiểu tú tài trong góc một lời, mím chặt môi quan sát Lục Triều Triều.

 

Lục Nguyên Tiêu dựa phận của Lục Triều Triều, cũng Quốc Tử Giám.

 

Lý Tư Tề vẻ mặt tức giận: “Nhiều sư như , để một Triều Triều ứng phó. Ngươi sợ ? Ngươi còn !”

 

Lục Nguyên Tiêu sờ sờ mặt: “Ta ? Hề hề, khá . Cuối cùng một chịu đả kích!” Lục Nguyên Tiêu cực kỳ vui vẻ, ẩn công danh.

 

“Người tiếp theo là ai ?” Lục Triều Triều ngoan ngoãn hỏi.

 

“Ôi, tiểu gia hỏa còn giục cơ đấy.” Chúng nhân , xem nàng mắt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ca-nha-len-nghe-tieng-long-ta-ma-tan-sat-bon-phuong-con-ta-chi-lo-bu-sua/chuong-214-qua-muc-bat-vong.html.]

 

“Chiêu Dương tự tin đến thế, để Đại Hoàng đến giáng bớt nhuệ khí của .” Đại Hoàng tử nhướng mày, lộ vẻ kiêu ngạo. “Lục Nghiễn Thư dạy Luận Ngữ ?”

 

Lục Triều Triều lắc đầu: “Đại ca dạy sách. Đại Hoàng .” Tam Tự Kinh, cũng dạy.

 

【Ôi chao chao, đây là đứa bé do Huệ Phi nương nương nhận nuôi đó nha…】

 

Lục Nghiễn Thư giật giật mí mắt.

 

Đại Hoàng tử ở Quốc Tử Giám học vấn cực , khi Thái tử, y từng tiếng tăm lừng lẫy nhất, suýt chút nữa lập Trữ quân. Chẳng qua, Huệ Phi dường như y lưu luyến quyền thế.

 

“Khi rảnh rỗi, bản cung từng thuộc bộ Luận Ngữ, tổng cộng hai mươi thiên, một vạn sáu ngàn chữ.”

 

“Chiêu Dương , kỹ đây.”

 

“Tử : ‘Học nhi thời tập chi, bất diệc duyệt hồ? Hữu bằng tự viễn phương lai, bất diệc lạc hồ? Nhân bất tri nhi bất uấn, bất diệc quân tử hồ?’ ” Đại Hoàng tử một tay chắp lưng, trầm ngâm .

 

Đại Hoàng tử mấy bái nhập môn hạ của Thủ Phụ, nhưng đều Thủ Phụ từ chối.

 

Toàn bộ Luận Ngữ, đối với một đứa trẻ mà , khô khan khó , e rằng ngay cả cũng hiểu.

 

Lúc , Lục Triều Triều buồn ngủ ríu cả mắt. Cái đầu nhỏ gật gù từng chút một, tài nào ngẩng lên nổi.

 

Khóe môi Đại Hoàng tử khẽ cong, lông mày lộ một tia đắc ý.

 

Nửa canh giờ .

 

“Chiêu Dương công chúa, đến lượt .” Đại Hoàng tử về phía Viên Thủ Phụ, Thủ Phụ thần sắc nhàn nhạt, tựa hồ cực kỳ tin tưởng Lục Triều Triều.

 

Lục Triều Triều dụi dụi mắt còn ngái ngủ: “Đại Hoàng tử xong ?”

 

Đại Hoàng tử khinh thường liếc nàng một cái.

 

“Đương nhiên xong. Chiêu Dương công chúa thua , đừng nhè nhé…”

 

Lục Triều Triều kinh ngạc y: “Dạy ? Đại ca bao giờ dạy cả.”

 

“Người , dạy khó chịu.”

 

“Hơn nữa, tại nhè? Cái còn cần học ?” Lục Triều Triều đỗi kinh ngạc, vẻ mặt nàng giống giả vờ.

 

“Hai mươi thiên, chỉ một vạn sáu ngàn chữ mà thôi.”

 

Nàng dậy, ngáp một cái.

 

“Tử : ‘Học nhi thời tập chi, bất diệc duyệt hồ?’ ” Giọng của tiểu gia hỏa mang theo sự non nớt, nhưng khi nàng từng câu từng câu , nụ mặt dần dần đông cứng .

 

Giọng non nớt vang lên, thần sắc mặt trở nên ngưng trọng.

 

Yên lặng, trường tĩnh mịch đến kỳ lạ.

 

Tất cả ngây ngốc đứa bé hai tuổi, thuộc làu văn sai một chữ.

 

Đợi đến khi giọng nàng ngừng , tất cả chỉ còn sự im lặng sâu thẳm.

Mèo Dịch Truyện

 

Đại Hoàng tử càng chỉ nàng, đầu ngón tay run rẩy.

 

“Ngươi!”

 

“Ngươi…”

 

Hai tuổi, nàng mới hai tuổi!!

 

Chúng nhân kinh hãi nàng, thậm chí còn kinh ngạc kêu lên: “Ta học mười năm, đến nay vẫn thuộc văn!!”

 

“Ta cũng .”

 

“Ta… cũng .” Ánh mắt thất thần, tựa hồ chịu đả kích cực lớn.

 

“Lục mỗ dạy nổi Triều Triều. Chút kiến thức của , đủ cho nàng học.” Lục Nghiễn Thư ngữ khí chân thành. Bên ngoài gọi y là thiên tài. mặt Triều Triều, y chỉ như ánh đom đóm vầng trăng.

 

Nếu tâm tính khác đủ kiên định, thiên phú của nàng, đủ sức phá hủy niềm tin của tất cả . Mọi sự kiên trì và khổ học, mặt nàng, đều vô nghĩa.

 

Khả năng qua là nhớ của nàng, chỉ là một phần nhỏ trong đó. Nàng suy một ba, thông suốt lẽ, Tạo hóa dường như ban cho nàng tất thảy những gì tinh túy nhất của nhân gian.

 

Khóe môi Đại Hoàng tử mím chặt, ánh mắt sắc bén mang theo một tia hoảng sợ. Y tâm niệm khẽ động, đột nhiên hỏi: “Chiêu Dương , học Luận Ngữ ?”

 

Lục Triều Triều gật đầu.

 

“Học .”

 

“Vừa nãy học từ đó.”

 

 

Loading...