Cả Nhà Lén Nghe Tiếng Lòng Ta Mà Tàn Sát Bốn Phương, Còn Ta Chỉ Lo Bú Sữa - Chương 212:--- Triều Triều Đi Học ---
Cập nhật lúc: 2025-10-17 03:02:04
Lượt xem: 8
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trấn Quốc Công ung dung đặt tay lưng, ẩn sâu công danh lợi lộc.
“Cây vỏ ắt c.h.ế.t nghi ngờ, hổ thì thiên hạ vô địch. Ta đây chính là hổ, thì ?” Trấn Quốc Công một chân bước quan tài, còn cần cái thể diện gì nữa.
Dung Triệt vội vàng chạy , liền thấy bộ dáng đắc ý của lão phụ .
“Cha , gì ?” Dung Triệt mặt mày ngơ ngác.
“Gửi tặng Lục Viễn Trạch tấm biển ' ' đó mà, cảm ơn ân tình hòa ly của . Hắn hòa ly, thì nhà chúng cơ hội? Nhìn bộ dạng nhà gà bay ch.ó chạy kìa, chậc, đợi đến khi mấy đứa con của Hứa thị thành tài, sẽ càng hối hận hơn nữa.”
“Con trai , con cố gắng thêm chút nữa .”
“Ba mươi lăm tuổi tính theo ngày sinh, ba mươi sáu tuổi tính theo năm, tổng cộng gần ba mươi bảy, thoáng chốc bốn mươi tuổi . Một lão nam nhân bốn mươi…” Trấn Quốc Công liếc đầy vẻ ghét bỏ.
Dung Triệt mềm nhũn chân, suýt nữa ngã lăn đống tuyết: “Cha, thoáng cái cho con mất năm năm! Người sống con ?”
Ta mới ba mươi lăm tuổi thôi mà, thành bốn mươi !!
“Mặc kệ thoáng thoáng, tình hình của Vân Nương thế nào ?”
“Năm nay Dung gia hy vọng cưới nàng dâu ?”
“Vân Nương yêu cầu gì ? Nếu là gả đến, cần và mẫu con cùng gả qua ?” Trấn Quốc Công tha thiết mong chờ.
Dung Triệt, gì cho .
“Ba gậy đ.á.n.h một cái rắm thối, sinh cái đồ ngốc nghếch như con!” Trấn Quốc Công giáng cho một quyền đầu.
Đồ ngốc c.h.ế.t .
“Cha phủ chơi một lát ?” Dung Triệt thấy rời , vội vàng hỏi.
Trấn Quốc Công khinh bỉ trợn trắng mắt: “Không nàng dâu, cháu trai, đến thăm con gì? Con chỉ một miệng hai mắt, còn thể mọc một đóa hoa ?”
“Miệng thì ngọt ngào chút, siêng năng chút, ân cần chút, đừng tin những thứ ma quỷ như quân tử xa nhà bếp.”
Trấn Quốc Công phất tay, mang một mảnh mây.
Dung Triệt khẽ thở dài.
Đầu tháng hai.
Dung Triệt sửa sang Lục gia xong xuôi trong đêm. Căn phòng ngủ cũ của Hứa thị từng c.h.ế.t, nên chuyển sang phòng bên cạnh Dung Triệt.
Ôi, những tâm tư nhỏ giấu kín của .
Hai sân viện, chỉ cách một bức tường.
Trên tường còn một cánh cửa nhỏ.
Dung Triệt suýt nữa ngoác miệng, tính tròn , đây là ở cùng phòng với Vân Nương ? Chỉ cách một bức tường thôi mà…
“Vân Nương, đây là chìa khóa cánh cửa nhỏ tường…” Dung Triệt đỏ bừng mặt.
Vui đến nỗi đặt tay chân .
“Cảm ơn Triệt ca. Đợi Nghiễn Thư thi xong kỳ thi Hội, nhất định sẽ đích mời Triệt ca một bữa.” Vài ngày nữa là kỳ thi Hội, Hứa thị những ngày vẫn luôn lo lắng về việc .
“Không cần cảm ơn.” Dung Triệt vui vẻ.
Vân Nương thể giao phó việc cho , chứng tỏ coi là ngoài.
Hứa thị chuyển về nhà, Lục Nghiễn Thư chuẩn cho kỳ thi.
Điều khiến nàng đau đầu nhất.
Tháng hai, Lục Triều Triều đến tuổi học.
Mùng một tháng hai, Hứa thị kéo Lục Triều Triều khỏi chăn.
Lục Triều Triều ngủ đến đỏ bừng mặt, hàng mi dày cụp chặt, ôm chặt chăn gấm chịu buông: “Không học hức hức hức, học…”
Mèo Dịch Truyện
“Nương, Triều Triều thật sự học.”
“Bảo bối ngoan, mỗi ngày chỉ học nửa buổi thôi. Giữa giờ còn phát điểm tâm, ăn trưa xong là về nhà.”
“Bệ hạ vì con, còn đặc biệt mở một lớp học nhỏ ở Quốc Tử Giám đó.”
“Bên trong là những đứa bé mấy tuổi, sẽ là bạn học cùng con.”
“Nghe đầu bếp giỏi món ngon…”
Lục Triều Triều mở mắt, ánh mắt lộ vẻ d.a.o động.
“Ta thử ba ngày nhé?”
“Được .” Hứa thị cũng chẳng quản mấy ngày, chỉ cần dụ thư viện là .
Lục Triều Triều y phục, Hứa thị còn cho nàng một chiếc túi nhỏ.
Trên túi thêu một em bé mũm mĩm trắng trẻo như ngọc, giống hệt Lục Triều Triều phiên bản thu nhỏ.
Bé con nhỏ xíu đeo túi, chính thức bắt đầu con đường học.
Ngọc Thư và Ngọc Cầm vẫn theo học.
Trước khi khỏi cửa, Lục Triều Triều đá Trụy Phong: “Trụy Phong, đừng ngủ nướng nữa, mau dậy !”
Nàng học, ch.ó cũng đừng hòng ngủ nướng.
Tuyên Bình Đế để nàng hòa nhập lớp học nhỏ, nên lớp là trẻ em từ các thế gia ở kinh thành. Lớn nhất quá năm tuổi, nhỏ nhất chính là Lục Triều Triều hai tuổi.
Cổng Quốc Tử Giám vô cùng náo nhiệt.
Vì lớp học nhỏ mới mở, vô trẻ em lóc ầm ĩ cổng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ca-nha-len-nghe-tieng-long-ta-ma-tan-sat-bon-phuong-con-ta-chi-lo-bu-sua/chuong-212-trieu-trieu-di-hoc.html.]
Các học tử Quốc Tử Giám thấy cảnh , đầu óc ong ong: “Để chiều lòng Chiêu Dương công chúa, Bệ hạ thật sự phí hết tâm tư…”
“Không , đó là bảo bối trong lòng Bệ hạ mà.” Mọi vội vàng ngăn .
Vừa dứt lời, .
“Kiệu của Chiêu Dương công chúa đến .” Nhiều chỉ danh Chiêu Dương công chúa, chứ từng gặp mặt thật.
“Bệ hạ nuông chiều quá mức, chắc hẳn cũng là một kẻ kiêu căng ngạo mạn. Bệ hạ còn để Viên Thủ Phụ đích dạy nàng.” Mọi đều vô cùng ngưỡng mộ, khai mở đầu tiên là Viên Thủ Phụ, ghen tị đến phát .
Họ thể Viên Thủ Phụ chỉ điểm, đó là phúc phần tổ tiên tích đức.
Kiệu dừng , ánh mắt đều chăm chú sang.
Một đôi bàn tay nhỏ mũm mĩm non nớt vén rèm lên, lộ khuôn mặt bầu bĩnh đáng yêu, buộc hai chỏm tóc.
Mặc một chiếc váy nhỏ màu xanh nhạt.
Đôi mắt tròn xoe, lên như vầng trăng khuyết.
“Đáng yêu thật…” Ai đó lẩm bẩm.
Mấy ngày nay tuyết rơi dày đặc, tiểu tư liên tục dọn dẹp, nhưng phiến đá xanh vẫn phủ một lớp tuyết dày.
Chiêu Dương công chúa đợi kiệu dừng hẳn, liền tự nhảy xuống.
Rầm…
Nàng ngã bổ nhào, trực tiếp cắm đầu đống tuyết, đôi chân nhỏ giơ lên giữa trung, cố sức đạp nhưng thể thoát .
Mọi ngẩn …
Sau đó bùng lên tiếng ầm ĩ.
Ha ha ha ha ha, nào công chúa nhỏ kiêu căng gì, rõ ràng là một tiểu oa nhi hài hước thì đúng hơn!!
Huyền Giao Xuyên vội vàng xách nàng , cuống quýt giải thích: “Lần !”
Lục Triều Triều đầu và mặt đầy tuyết, tức giận chống nạnh: “Ai ? Ai ?!”
Mọi cố nhịn , vô tội dời ánh mắt .
Mặt đỏ bừng.
Nàng nghiến răng, chống nạnh, hậm hực bước Quốc Tử Giám.
Trong Quốc Tử Giám đều là con cháu hoàng thất và triều thần, Lâm gia của Hoàng thương vì quyên góp nhiều tiền cứu trợ thiên tai nên cũng đặc cách nhận .
Trong viện cảnh sắc thanh u, khá tao nhã, khắp nơi đều vang vọng tiếng sách sang sảng.
“Ngủ chắc sẽ ngon…” Lục Triều Triều kìm nhận xét.
Thư đồng dẫn Lục Triều Triều sâu bên trong, còn đến gần thể thấy tiếng thút thít.
Vị phu tử trẻ tuổi đang vã mồ hôi dỗ dành bọn trẻ.
Vừa dỗ xong đứa trẻ, đôi mắt chúng vẫn còn đọng lệ.
Lục Triều Triều đến.
Chu phu tử thấy Lục Triều Triều chấp nhận , lén lau mồ hôi: “Chiêu Dương công chúa nhỏ tuổi nhất, hàng đầu tiên …” Đương nhiên, điều quan trọng nhất…
Tất cả đều là bạn học cùng nàng.
Nực , lớp học nhỏ là cái hố củ cải đặc biệt dành cho nàng.
Tuyển sinh mục đích.
Chỉ để tuyển một nàng.
“Sau , chính là phu tử của các con, thể gọi là Chu phu tử, hằng ngày sẽ phụ trách việc học.”
“Thủ Phụ đại nhân sẽ dành thời gian đến giảng bài. Viên Thủ Phụ môn sinh đầy thiên hạ, cơ hội dễ . Các con nhất định trân trọng!”
Chu phu tử mày râu ánh lên nụ , đám trẻ , tất cả đều nhờ Chiêu Dương công chúa mà cất cánh bay cao .
Cả Bắc Chiêu , thư sinh nào Thủ Phụ đại nhân chỉ bảo.
Mắt các học sinh Quốc Tử Giám đều đỏ hoe.
Có thể bạn học cùng Chiêu Dương công chúa, là phúc khí của bọn họ.
Lục Triều Triều giơ cao tay nhỏ.
“Chiêu Dương công chúa nghi vấn gì ?” Chu phu tử ánh mắt mong chờ, thấy nàng hứng thú bừng bừng, khá tò mò.
Lục Triều Triều ngoảnh đầu .
Nhìn thấy các tiểu đồng học nín mỉm , liền lớn tiếng : “Cha các con, cần các con nữa …”
“Sau dậy sớm hơn gà, ngủ muộn hơn chó, phu tử còn đ.á.n.h tay…”
“Ai lời, tay đều sẽ đ.á.n.h nát hoa!”
“Đáng thương đáng thương …”
Lời thốt .
Cả trường òa lên nức nở, đến long trời lở đất.
Chu phu tử???
Không, bạn học cùng Chiêu Dương công chúa, lẽ là kiếp nạn của các con.