Cả Nhà Lén Nghe Tiếng Lòng Ta Mà Tàn Sát Bốn Phương, Còn Ta Chỉ Lo Bú Sữa - Chương 194:--- Thứ không ai cần ---

Cập nhật lúc: 2025-10-17 03:01:21
Lượt xem: 12

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

“Mẫu , thế?” Lục Triều Triều ngây thơ mẫu . Hứa thị chột dùng son phấn che khóe miệng.

 

“Tối qua muỗi cắn.” Lục Triều Triều trèo lên đầu gối mẫu : “Muỗi hôi muỗi đáng ghét, Triều Triều thổi thổi cho mẫu , thổi thổi sẽ đau ngứa nữa…” Tiểu gia hỏa phồng má, nghiêm túc thổi.

 

Hứa thị, ân ân ân, trong lòng cảm thấy khiển trách.

 

“Mẫu , thơm quá …” Lục Triều Triều dí mũi ch.ó tóc mai, xiêm y của mà ngửi ngửi .

 

“Ta đại để ăn thịt nướng .”

 

“Đều ngửi thấy mùi vị trong mộng .” Lục Triều Triều trông như một tiểu ngốc nghếch.

 

Đăng Chi bất đắc dĩ che mặt. Tối qua phu nhân đặc biệt gội đầu tắm rửa xiêm y, thế mà vẫn ngửi thấy mùi.

 

“Khụ, đợi đến ngày con học, mẫu nhất định sẽ cho con ăn thỏa thích. Coi như chúc mừng ngày đầu tiên con đến trường.” Lục Triều Triều khuôn mặt nhỏ khổ sở, đau vui.

 

Sau đó hai cùng dùng bữa sáng. Đăng Chi lương tâm phát hiện, cuối cùng cũng chuẩn cho tiểu gia hỏa chút thịt sợi.

 

Gần đến cuối năm, phủ từ sáng sớm bắt đầu giã bánh trôi. Mấy tên tiểu tư luân phiên đập cối đá, gạo nếp nấu chín trải qua ngàn giã đập, dẻo dai vô cùng, trở nên mềm dẻo và dai, thậm chí thể kéo thành sợi. Chỉ cần chiên sơ qua, vỏ giòn ruột mềm, rắc thêm bột đậu và đường đỏ. Hòa quyện cùng hương gạo nồng nàn, càng thêm phần ngon miệng.

 

Lục Triều Triều cẩn thận vươn đũa, gắp miếng thứ hai, Hứa thị liếc nàng một cái.

 

“Triều Triều, gạo nếp khó tiêu, ăn nhiều bụng sẽ khó chịu.”

 

Lục Triều Triều lưu luyến bánh trôi, vẻ mặt tiếc nuối.

 

Hứa thị ánh mắt lóe lên, đúng lúc nhân cơ hội giáo d.ụ.c nàng. “Ăn uống quá độ , từng vì liên tục ăn ba mươi cái bánh nếp mà dẫn đến ruột tắc . Con nghĩ xem, đáng sợ đến nhường nào?”

 

Lục Triều Triều trợn tròn mắt: “Ba mươi cái ư?”

 

Hứa thị vẻ mặt nặng nề gật đầu: “Đáng sợ lắm ? Ruột tắc , đau đến lăn lộn đất.”

 

Lục Triều Triều như điều suy nghĩ. Hứa thị thấy nàng trầm tư, đầy vẻ an ủi, lời khuyên cuối cùng cũng chút hiệu quả. Còn kịp thở phào, liền Lục Triều Triều nghiêm túc hỏi: “Bánh nếp mua ở ? Mẫu , hỏi thăm xem.”

 

Hứa thị kinh ngạc nàng.

 

Chỉ thấy nàng đau lòng ôm ngực: “Bánh nếp ngon đến , Triều Triều bao giờ ăn cả!”

 

Hứa thị một ngụm m.á.u già nghẹn ở tâm.

 

“Ba mươi cái bánh nếp, chắc hẳn ngon đến nhường nào…” Tiểu gia hỏa thậm chí còn nuốt nước bọt. Hứa thị tức đến mức đầu óc ong ong.

 

Chỉ đành mạnh mẽ ôm nàng xuống bàn, dẫn nàng ngoài. Dung Triệt đợi sẵn ngoài cửa lớn. “Tuyết rơi đường trơn, cẩn thận.” Y đưa tay đỡ Hứa thị.

 

Dung Triệt nháy mắt với Triều Triều, đây là nội ứng nhỏ của y.

 

【Này, Dung Triệt cha , sẽ giúp bài tập.】

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ca-nha-len-nghe-tieng-long-ta-ma-tan-sat-bon-phuong-con-ta-chi-lo-bu-sua/chuong-194-thu-khong-ai-can.html.]

【Khi mẫu đ.á.n.h , còn thể ngăn cản…】

Mèo Dịch Truyện

 

【Hình như cũng tệ…】

 

Giờ phút Lục Triều Triều , cả cha lẫn , đó sẽ là trận song đả nam nữ. Hứa thị lén liếc Dung Triệt, thảo nào Triều Triều luôn đỡ cho y.

 

Xe ngựa một đường đến thú viên. Thú viên do Tiêu Quốc Cữu xây dựng, những năm mùa đông thường xuyên tổ chức hoạt động. Hai năm , vì nạn lụt và quốc khố thiếu tiền, y cũng dám tổ chức lớn, sợ Hoàng đế đòi tiền y. Ai ngờ… haizz. Nợ đòi , còn vợ tan con nát.

 

Bên ngoài thú viên đỗ đầy xe ngựa, Hứa thị vén rèm. lúc chợt thấy Tiêu Phi dẫn Dĩ Ninh công chúa xuống kiệu.

 

Khuôn mặt nhỏ của Dĩ Ninh công chúa chợt xụ xuống: “Ghét ngoại tổ phụ, ghét ngoại tổ phụ, tại mời ghét!” Nàng thấy Lục Triều Triều.

 

“Được Dĩ Ninh.” Tiêu Phi vỗ vỗ tay con gái. “Ngoại tổ phụ đương nhiên yêu con nhất.” Nàng dắt Tạ Dĩ Ninh, kiêu ngạo bước .

 

Tiêu Phi đối mặt với Lục Triều Triều, Lục Triều Triều phong hiệu, nàng gặp còn hành lễ!!

 

Thú viên xây dựng cực kỳ rộng lớn, đài quan sát ở bốn phía. Phía lõm sâu xuống, dùng hàng rào đặc biệt ngăn . Giữa thú viên nhốt vô dã thú hung hãn.

 

Tuyết lớn bay lất phất, dã thú dường như đói lâu ngày, cảm nhận sự ồn ào của đám đông, bỗng trở nên xao động bất an.

 

Huyền Tế Xuyên theo Lục Triều Triều, trong đám đông tìm kiếm tỷ tỷ. Huyền Âm là Đại Hoàng Tử phi, hôm nay cũng đến thú viên. Quả nhiên, nàng mặt Đại Hoàng Tử, đang gật đầu với . Chỉ là, sắc mặt tái nhợt, trong mắt mang theo vài phần u sầu.

 

“Hôm nay, bản cung mang đến một con hắc hùng lớn, nhất định thể ngạo thị trường.” Đại Hoàng Tử , chỉ con hắc hùng vô cùng vạm vỡ và hung hãn giữa trường.

 

Con hắc hùng dường như cực kỳ xao động bất an, điên cuồng va chạm lồng sắt. Mở cái miệng lớn, thậm chí thể ngửi thấy mùi tanh nồng thoang thoảng trong khí. “Con hắc hùng đói bảy ngày, hôm nay, hãy xem ai thể chế ngự nó.” Khóe miệng Đại Hoàng Tử giương lên một nụ . Mọi xung quanh đều nịnh hót y.

 

Đại Hoàng Tử, do Huệ Phi sinh. Năm xưa Hoàng hậu nhập cung, nhiều năm hạ sinh con cái. Lại đúng lúc Đại Hoàng Tử thông tuệ, ít trong kinh thành đề nghị lập Đại Hoàng Tử trữ quân. May mắn Hoàng hậu hạ sinh Tạ Thừa Tỷ, nếu , giờ y vững vàng ngôi Đông cung.

 

Lục Triều Triều bước . Tiêu Quốc Cữu liền vội vàng tiến lên hành lễ: “Chiêu Dương công chúa, xin mời thượng tọa.” Mọi vẻ mặt khó hiểu. Tiêu Quốc Cữu dựa phận của Thái hậu, vốn dĩ ngang ngược vô pháp vô thiên, mắt mọc trán. Y khách khí với Chiêu Dương công chúa đến thế? Chuyện ? Tiêu Quốc Cữu: Các ngươi hiểu cái quái gì!

 

“Ngoại tổ phụ!” Tạ Dĩ Ninh sáu tuổi tức giận giậm chân. Tiêu Quốc Cữu dắt Lục Triều Triều, trực tiếp lên vị trí trung tâm nhất. Tạ Dĩ Ninh tức đến mức mắt đỏ hoe, ghen ghét Lục Triều Triều. “Tại chứ tại ?!” “Phụ hoàng thích nàng, ngoại tổ phụ cũng thích nàng, tại chứ!” Tạ Dĩ Ninh hận đến nghiến răng nghiến lợi.

 

Tiêu Phi sắc mặt âm lãnh, nàng từng là nữ nhi phụ yêu thương nhất. mẫu đột ngột qua đời, đại ca vô cớ bỏ mạng, phụ ngay cả một lời giải thích cũng cho nàng. Giờ đây, đối với nàng càng thêm lạnh nhạt. Kéo theo đó, ngày tháng của nàng trong cung cũng chẳng dễ chịu gì.

 

Tạ Dĩ Ninh là công chúa duy nhất của hoàng thất, vốn dĩ kiêu căng ngạo mạn, giờ khắc nàng liếc dã thú cuồng loạn trong lồng. Ánh mắt nàng đảo quanh… “Mẫu phi, Dĩ Ninh đến bên ngoại tổ.” Tạ Dĩ Ninh kéo tay áo Tiêu Phi, nũng nịu . “Đi , dỗ dành ngoại tổ phụ một chút. Người vốn dĩ thương con nhất.”

 

Tạ Dĩ Ninh bước những bước nhỏ vụn chạy đến đài cao, lao lòng Tiêu Quốc Cữu. Đẩy Lục Triều Triều . “Ngoại tổ phụ, Dĩ Ninh nhớ quá…” Nàng nhận hình cứng đờ của Tiêu Quốc Cữu.

 

Tiêu Quốc Cữu hít một thật sâu. “Ngoại tổ phụ, Dĩ Ninh mộng cũng nhớ , cung thăm Dĩ Ninh nữa ?” Tạ Dĩ Ninh bĩu môi, thường ngày lúc , ngoại tổ phụ dỗ dành nàng như cục cưng . “Không còn yêu Dĩ Ninh nữa ?”

 

Tại giờ lạnh nhạt đến ? Đều tại Lục Triều Triều! Nhất định là Lục Triều Triều! Ngoại tổ thích nàng , thích nữa .

 

“Yêu, yêu chứ…” Tiêu Quốc Cữu đau lòng vô cùng. Con trai, cháu trai, tất cả đều con cháu ruột của y. Nữ nhi thương yêu nhiều năm liệu ? Trưởng nữ gả cung, hoàng gia, y cũng cách nào cầu chứng.

 

Tạ Dĩ Ninh nhếch cằm, đắc ý Lục Triều Triều. “Ngoại tổ phụ yêu nhất, phụ hoàng cũng yêu nhất, hừ.” “Cha ngươi cần ngươi, ngươi liền đến giành phụ hoàng của ?” Tạ Dĩ Ninh quá hiểu cách chọc chỗ đau, một câu liền khiến khuôn mặt nhỏ của Lục Triều Triều xụ xuống. “Cha ngươi cần ngươi.” “Ngươi là thứ ai !” Tạ Dĩ Ninh tủm tỉm .

 

Không khí xung quanh chùng xuống. Tạ Dĩ Ninh là công chúa thật sự của hoàng thất, Lục Triều Triều là dưỡng nữ của bệ hạ. Hai công chúa cãi , bọn họ nào dám hó hé. Nhất thời, khí trở nên cứng nhắc.

 

 

Loading...