Cả Nhà Lén Nghe Tiếng Lòng Ta Mà Tàn Sát Bốn Phương, Còn Ta Chỉ Lo Bú Sữa - Chương 190:--- Tiểu Triều Triều Miệng Độc ---
Cập nhật lúc: 2025-10-17 03:01:17
Lượt xem: 11
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hứa Thời Vân thuở thiếu nữ, nuôi dưỡng . Nàng ngây thơ hồn nhiên, chẳng chút đề phòng với ai, tâm hồn luôn trong sáng như đứa trẻ sơ sinh. Thiếu nữ dung mạo kiều diễm năm , vì một lời của chính , mà rời xa nhà đẻ mười tám năm. Nàng yêu cháy bỏng, yêu giữ gì.
Năm , từng động lòng. , khi Nghiên Thư gặp chuyện, nàng trở nên điên cuồng, theo năm tháng đổi , nàng dần kiệt quệ và già nua. Thiếu nữ từng ánh sáng trong mắt, giờ đây ánh mắt xám xịt, luôn đong đầy nỗi buồn khó hiểu.
Thế nhưng giờ đây, nàng đổi. Nàng rạng rỡ như ánh nắng ban mai, phóng khoáng và sảng khoái, giữa đôi mày chút u uất. Thậm chí, thấp thoáng còn thấy bóng dáng nàng thuở thiếu nữ. Không, nàng còn kiều diễm động lòng hơn cả khi còn là thiếu nữ.
Hứa thị cảm nhận ánh mắt của Lục Viễn Trạch, khẽ thấy ghê tởm. Thật khiến chán ghét.
Năm Nghiên Thư liệt, lão thái thái bệnh nặng, nàng mệt mỏi đến mức mất ngủ suốt đêm. Lão thái thái cố tình hành hạ nàng, khiến nàng chẳng thể chợp mắt. Mấy năm đó giày vò nàng đến mức già nua tàn tạ. Chăm sóc già tàn tật là việc hao nhất, thậm chí thể biến một con thành quỷ quỷ, .
Bùi thị lau rửa sạch sẽ cho lão thái thái, Hứa thị liền nhàn nhạt : “Nghe trong phủ nuôi một vị cao tăng?”
Thân hình Bùi thị khẽ khựng . Khăn tay lén lút siết chặt.
“, là Kiều Kiều tìm về. Nàng còn thường xuyên đến Phật đường chép kinh thư nữa.” Lục Viễn Trạch đáp lời, ánh mắt chẳng rời khỏi Hứa thị nửa phần. Điều đó càng khiến Bùi thị tức điên lên.
Nghe đến cao tăng, lão thái thái đột nhiên kích động. Bà dùng sức vặn vẹo , điên cuồng gào thét. Trực tiếp từ giường ngã xuống đất.
Lục Viễn Trạch sợ đến tái mặt: “Mẫu , mẫu ?”
Lão thái thái nắm c.h.ặ.t t.a.y áo : “Ưm ưm, trộm... trộm...”
“Ưm ưm, gặp... gặp...” Bà năng rõ ràng, nước dãi chảy ròng, vội vã đến mức mồ hôi đầm đìa khắp trán. Lại gào.
“Ta với lão thái thái mười tám năm tình nghĩa, đại khái thể đoán đôi chút. E rằng lão thái thái gặp cao tăng chăng?” Hứa thị . Nàng chẳng thèm để ý đến vẻ hoảng hốt của Bùi thị.
Quả nhiên, đến cao tăng, lão thái thái càng kích động hơn.
“Truyền cao tăng đây.” Lục Viễn Trạch trầm giọng .
Lão thái thái dựa lòng Lục Viễn Trạch mà nức nở, con trai của bà mệnh khổ, con trai của bà mệnh khổ mà. Dạo , vì nhớ thương Lục Vãn Ý, lo lắng tước vị Hầu phủ tước bỏ, đêm nào bà cũng ngủ yên.
Một đêm nọ, bà thấy tiếng động từ Phật đường nhỏ. Quỷ xui thần khiến thế nào, bà mang theo nha nô bộc nào, một ánh trăng đến Phật đường. Nàng dâu bà thương yêu nhất, đang ôm lấy vị cao tăng , trần truồng ngã tượng Phật.
“Khi nào mới thể để Cảnh Hoài gọi một tiếng cha?”
“Ngày nào cũng đứa trẻ gọi Lục Viễn Trạch là phụ , lòng khó chịu!”
Chỉ một câu đó thôi, khiến sắc mặt lão thái thái biến đổi. Bà nhớ đến Hứa thị đuổi khỏi nhà, nhớ đến những đứa cháu gạch tên khỏi gia phả và bà thư tuyệt giao, sắc mặt càng đổi kịch liệt.
Trong phủ, là nghiệt chủng.
Bà hoảng loạn rời , nhưng kinh động đến trong phòng. Gã đàn ông đuổi theo bà, trời tối đường trơn trượt, bà vô ý ngã xuống bậc thang, đầu đập xuống đất m.á.u chảy đầm đìa. Vốn dĩ gã đàn ông định tay với bà, nhưng nha nô bộc tiếng kêu mà tìm đến, mới cứu bà một mạng.
Ban đêm, khi thái y còn đến. Bà thể cảm nhận ánh mắt sát khí ẩn chứa mấy của Bùi thị.
Cho đến khi, tin tức bà trúng phong truyền . Miệng , cử động .
Sát khí trong mắt Bùi thị mới dần dần biến mất.
“Lục đại nhân, tìm bần tăng đến đây, chuyện gì hệ trọng chăng?” Gã đàn ông mặc áo tăng bào, cúi mày thuận mắt, giữa đôi mày toát lên vẻ vô cùng hiền hòa.
Lão thái thái run như cành cây sương giá, sợ hãi co rúm thành một cục, rúc lòng Lục Viễn Trạch.
“A, a, a!!!” Bà bắt đầu phát những tiếng kêu thét sợ hãi.
“Mẫu , mẫu !” Lục Viễn Trạch ngừng an ủi, nhưng lão thái thái càng thêm sợ hãi. Cho đến khi, lão thái thái trợn ngược mắt, sống sượng vì kinh hãi mà ngất xỉu.
Bùi thị dám gã hòa thượng giả một , chỉ quan tâm sà xuống bên lão thái thái lau nước mắt: “Thái y , khi mẫu trúng phong, cảm xúc định, thể sẽ đổi tính tình.”
“Năm đó Đại công tử, vốn là thiếu niên thanh phong minh nguyệt, khi liệt, tính tình chẳng cũng đổi lớn ?” Bùi thị dè dặt .
Sự nghi ngờ trong lòng Lục Viễn Trạch tan biến, năm đó Nghiên Thư, quả thực đổi nhiều. Từ thiên chi kiêu tử đến kẻ tàn phế ngay cả đại tiểu tiện cũng cần giúp, y như biến thành một khác. Y cự tuyệt sự tiếp cận.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ca-nha-len-nghe-tieng-long-ta-ma-tan-sat-bon-phuong-con-ta-chi-lo-bu-sua/chuong-190-tieu-trieu-trieu-mieng-doc.html.]
Bùi thị lén thở phào một .
Hứa thị khóe môi cong lên nụ , hứ, thở phào nhẹ nhõm sớm quá đấy chăng?
“Đây là cao tăng ở ạ?” Lục Triều Triều c.ắ.n hạt dưa hỏi.
“Là cao tăng thỉnh từ Hộ Quốc Tự.”
“Vị cao tăng , chính là tử của Phương trượng Hộ Quốc Tự. Vẫn luôn vân du bên ngoài, ít khi xuất hiện mắt thế nhân.” Bùi thị tùy ý đáp lời.
Hứa thị gật đầu: “Hay là, cứ để ngài ngày ngày cầu phúc mặt lão thái thái? Có lẽ, lão thái thái sẽ khá hơn đôi chút.”
【Kích thích, thật sự quá kích thích.】
【Để hung thủ ngày đêm bầu bạn cùng nàng, sống bằng c.h.ế.t .】
【Lại còn là tình phu của Bùi thị.】 Lục Triều Triều lén lút giơ ngón tay cái cho mẫu .
Hứa thị nhướng mày đáp nàng.
Trong căm hờn mà mang theo sợ hãi, cuộc đời thật mỹ diệu bao. Lão thái thái cứ sống thêm vài năm nữa, hành hạ Bùi thị thêm chút, cảm nhận thêm chút tuyệt vọng và sợ hãi.
“Chuyện nào đến lượt ngươi quyết định?” Bùi thị cam lòng đáp trả.
“Ngươi nhỏ mọn như ? Cứ theo lời Vân nương .”
Bùi thị cam tâm đồng ý. Thật nàng kích thích lão thái thái, dù cũng lão thái thái bắt quả tang, trong lòng chột .
Lúc , trưởng tức nhà họ Lục là Khương Vân Cẩm đang ngoài cửa. Nàng mặt mày xám xịt.
Nàng chỉ mới gả cửa ba ngày, Bùi thị giao quyền quản gia cho nàng. Nàng còn vui vẻ tặng Bùi thị một bộ trang sức đầu. Ai ngờ...
Vừa tiếp nhận là một mớ hỗn độn. Việc đầu tiên của việc quản gia, chính là phát nguyệt ngân đang thiếu! Khoảnh khắc đó nàng kinh ngạc đến sững sờ. Nhà cửa tử tế nào thể thiếu tiền lương của nô bộc? Trong sổ sách một đồng, nàng lập tức bù ba tháng tiền lương.
Rõ ràng trong sổ sách bạc, nhưng từ khi nàng tiếp nhận quyền quản gia, Bùi thị liền kêu réo đòi ăn yến sào để bồi bổ thể. Rành rành, là hút m.á.u nàng như từng hút m.á.u Hứa thị thứ hai .
May mắn , Cảnh Hoài ngày ngày học hành chăm chỉ trong thư phòng. Chỉ là, đến nay vẫn viên phòng.
Mèo Dịch Truyện
“Ngươi chính là Khương phu nhân?” Lục Triều Triều nghiêng đầu nàng .
Khương Vân Cẩm hướng Lục Triều Triều hành một lễ: “ , Chiêu Dương công chúa.”
“Ngươi chính là đại tẩu của ư?”
Khương Vân Cẩm khẽ phúc : “Là Vân Cẩm và Nghiên Thư công tử phúc phận.”
“Nghe ngươi thích ca ca của ...” Lục Triều Triều trưng bộ dạng ngây thơ hồn nhiên.
“Thế nhưng nhiều thích ca ca mà, ai cũng phu nhân Trạng nguyên hết.” Lục Triều Triều bĩu môi, dường như khó hiểu.
Khương Vân Cẩm thấy tên Lục Nghiên Thư, thở dần nặng nề, khăn tay siết chặt đến mức nát. Nàng đương nhiên tầm quan trọng của Lục Nghiên Thư hiện giờ. Giải nguyên chẳng là gì, nhưng Giải nguyên của hoàng thành, đó chính là thiên chi kiêu tử. Hơn nữa, y liệt mười năm từng động đến sách vở! Mười năm trời đấy!
“Vì thích đại ca của chứ?”
“Đại ca trai, là Giải nguyên, y còn sắp đỗ Trạng nguyên nữa.”
“Vì Lục Cảnh Hoài đỗ?”
“Là vì thích ư?” Lục Triều Triều tò mò hỏi.
Khương Vân Cẩm, nhịn nổi nữa!