Cả Nhà Lén Nghe Tiếng Lòng Ta Mà Tàn Sát Bốn Phương, Còn Ta Chỉ Lo Bú Sữa - Chương 188:--- Tè dầm ---
Cập nhật lúc: 2025-10-17 03:01:15
Lượt xem: 11
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Nương, con cũng ...” Lục Triều Triều xong, khẽ ngừng . “Con hiếu kính tổ mẫu...” [Giả dối! Ta xem kịch !] [Ta đầu trong việc hóng chuyện!] Lục Triều Triều đầy mong chờ mẫu .
Hứa thị dẫn nàng , nhưng sợ nàng cùng đám Cái Bang lang bạt chân trời.
“Thôi , cùng .”
“Các con cứ yên tâm, mẫu sẽ các con thăm hỏi tổ mẫu cho . Hãy cố gắng phấn đấu vì tiền đồ ...” Hứa thị phất phất tay.
Ba Lục Diễn Thư bước khỏi cửa viện.
Lục Chính Việt hạ thấp giọng : “Nương đổi.”
“Trước là một quý nữ cao quý, đoan trang nhường nào, những chuyện ô uế thế , nàng thậm chí còn dám gần, sợ bẩn tai .”
“Còn bây giờ thì ? Ánh mắt xem trò , ném đá giếng của nương, tài nào che giấu .”
Một hòa ly, nương cả đổi.
Lục Diễn Thư thần sắc đạm mạc: “Các ngươi cảm thấy, nàng dần dần ‘Triều hóa’ ?”
Mấy ngây , đúng là như ! Dần dần Triều Triều ảnh hưởng.
“Như cũng .”
“Ai lừa dối mười tám năm, cái gọi là chân ái từ đầu đến cuối chỉ là một màn lừa bịp, tâm tính đều sẽ đổi lớn. Bị đuổi khỏi gia môn cùng con trai con gái, nương phát điên, là kiên cường lắm .”
Không khí giữa ba chút ngưng trọng.
“Người khác xem thường chúng , chúng càng phấn đấu vươn lên, tuyệt đối để mẫu khinh thị.” Lục Nguyên Tiêu giơ nắm đ.ấ.m mũm mĩm lên.
“Tốt, Nguyên Tiêu chí khí.” Lục Chính Việt vỗ vai .
Lục Diễn Thư : “Ta sai tiểu tư đưa cho ít sách vở, cũng phê chú qua. Nếu chỗ nào hiểu, bất cứ lúc nào cứ đến tìm .”
Mắt Lục Nguyên Tiêu sáng rực rỡ.
Đại ca là giải nguyên đương triều, cầu chỉ điểm nhiều kể xiết.
“Nguyên Tiêu ngu độn, đại ca mất mặt .” Lục Nguyên Tiêu đỏ mặt.
Lục Nguyên Tiêu lúc , nghĩ tới, bản sẽ trở thành đại nho đương thời.
Dù thì, cả đời đều lẩm bẩm một câu: “Ta là ngu độn nhất nhà.”
Lúc . Lục Triều Triều mặc áo khoác lông gấu do Hoàng đế ban thưởng, lên xe ngựa xem trò vui.
“Ngươi đá .” Nàng nghiêm túc với chất tử Huyền Tễ Xuyên.
Huyền Tễ Xuyên...
“Thứ .” Y âm thầm cúi đầu.
Năm ngoái nhầm nàng thành gấu, đá nàng đống tuyết, xui xẻo cả một tháng. Suýt mất mạng. Huyền Tễ Xuyên ân cần ôm nàng xuống xe ngựa, cung kính theo Lục Triều Triều.
Ha, Đông Lăng Thái tử còn sống bằng .
Chiêu Dương công chúa phận cao quý, chỉ cần cúi đầu Lục Triều Triều. Chẳng mất mặt chút nào.
Đăng Chi tiến lên gõ cửa.
Tiểu tư mở cửa, vẻ mặt lộ vẻ kinh ngạc mừng rỡ: “Đăng Chi tỷ tỷ, tỷ về ?”
Nhìn lưng, thấy phu nhân.
Mèo Dịch Truyện
Tiểu tư kích động nước mắt lưng tròng: “Phu nhân, xa ngài, cuộc sống của chúng nô tài thật khó khăn.”
“Đừng lắm mồm. Nghe lão thái thái trúng gió, phu nhân tâm thiện, đặc biệt mấy thiếu gia đến thăm.” Đăng Chi đưa bạc thưởng qua.
“Các công tử đều tâm thiện. Phu nhân mau mời ...”
Tiểu tư dẫn Hứa thị phủ.
Hứa thị đ.á.n.h giá Hầu phủ ngày xưa, chỉ vỏn vẹn một năm, thể thấy sự sa sút.
Cuộc sống chung minh đỉnh thực, chỉ túy kim mê ngày nào, giống như một giấc mộng, sớm tan vỡ.
Các nha qua , thấy Hứa thị đều cung kính hành lễ. Nước mắt lưng tròng, vẻ mặt đầy luyến tiếc.
Còn cửa, thấy tiếng nức nở trầm thấp từ trong nhà truyền .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ca-nha-len-nghe-tieng-long-ta-ma-tan-sat-bon-phuong-con-ta-chi-lo-bu-sua/chuong-188-te-dam.html.]
“Nương, nhi tử còn hiếu kính, trúng gió ?” Lục Viễn Trạch nước mắt tuôn rơi.
“Lão thái thái kích thích, trúng gió thể hồi phục, gia quyến chỉ thể chăm sóc thật .” Thái y thở dài một tiếng dẫn d.ư.ợ.c đồng rời .
“Nương, rốt cuộc kích thích thế nào ?” Lục Viễn Trạch vạn phần khó hiểu.
Bùi thị âm thầm nắm chặt vạt áo.
Nghe tin Hứa thị đến thăm, cả gian nhà tức thì về phía cửa. Cánh cửa lớn hé mở, ánh trăng rải khắp nhân gian. Giữa lúc Lục Viễn Trạch lệ nhãn m.ô.n.g lung, Hứa thị đạp nguyệt mà .
Lao lực mười tám năm, thiếu nữ mài thành bà lão. Người phụ nữ cổ hủ từng lọt mắt, từ khi nào, trút bỏ mệt mỏi , trở nên linh động, mềm mại. Làn da trắng nõn như tuyết, đôi mắt như những vì lấp lánh bầu trời đêm. Lông mày lá liễu kiều tiếu động lòng , đầu cài một cây trâm bích lục đơn giản, càng tôn lên vẻ thoát tục của nàng, so với khi còn thiếu nữ, càng thêm một phần phong vận. Khiến thể rời mắt.
Lục Viễn Trạch liếc Bùi thị, nàng ngày ngày than trong nhà tiền, nhưng luôn ăn mặc phàm tục, xa hoa. Dường như đem tất cả vàng bạc, mặc lên . Phàm tục đến tột cùng. Lục Viễn Trạch hiểu, càng thiếu thốn điều gì, càng chứng minh điều đó!
Bùi thị nắm chặt khăn tay, thấy ánh mắt Lục Viễn Trạch mơ màng, tức chịu nổi.
“Ngươi đến đây gì? Xem trò vui ?” Bùi thị lạnh lùng châm chọc.
[Hừm, đoán đúng thật.] Lục Triều Triều thầm.
Ánh mắt Lục Viễn Trạch như dính chặt lên Hứa thị, khiến nàng ghen ghét vô cùng.
Hứa thị nắm khăn tay, nhẹ : “Ta như ngươi kém cỏi như .”
“Ta với lão thái thái mười tám năm quan hệ chồng nàng dâu, từng đỏ mặt cãi vã, đến thăm , gì ?”
Hứa thị lau lau khóe mắt những giọt nước mắt giả dối: “Ngươi chăm sóc lão thái thái thế nào ? Mười tám năm nay, lão thái thái bệnh, đều là nâng chén, bưng bô vệ sinh, chăm sóc ngày đêm nghỉ. Ngươi mới cửa một năm, lão thái thái trúng gió ?”
“Năm xưa chăm sóc lão thái thái tận tình, hề oán than. Ngươi cũng hết lòng hết sức với lão thái thái, thể phó thác cho khác.” Hứa thị nghiêm túc .
Bùi thị tức đến nghiến răng.
Mắt Lục Viễn Trạch đỏ hoe, dường như cảm động.
“Cứ theo lời Vân Nương .” Lục Viễn Trạch thấp giọng .
Hứa thị đến gần giường, lão thái thái mắt méo miệng lệch, miệng chảy nước dãi trong suốt. Thật là, liệt ?
“Khẹc khẹc khẹc khẹc...” Miệng phát tiếng khẹc khẹc.
“Ngươi đừng vu khống, chăm sóc lão thái thái như ruột . Để chép kinh Phật cầu phúc cho , ở Phật đường nửa tháng trời.” Bùi thị lau nước mắt.
Lão thái thái lời , mắt trợn tròn, mặt đỏ bừng, dường như cảm xúc cực kỳ kích động, rõ ràng thể cử động, nhưng cả nàng đều đang kháng cự.
“A a, khẹc khẹc khẹc khẹc...” Miệng nàng méo mó, một chữ cũng .
Đến chỗ kích động, thậm chí bắt đầu chảy nước mắt.
Nàng trừng mắt Bùi thị, phát tiếng gào thét tuyệt vọng.
“Lão thái thái dường như đang phản bác? Nghe , lão thái thái Phật đường mới kích thích trúng gió, ngươi ở Phật đường gì?” Hứa thị giả vờ vô ý hỏi.
Bùi thị nắm khăn tay, giận dữ quát: “Ta đương nhiên là đang chép kinh Phật.”
[Ôi chao ôi chao, chép kinh Phật gì chứ, nhất định là lão thái thái bắt quả tang !]
Lục Triều Triều từ trong lòng móc một nắm hạt dưa, xổm ở góc tường cẩn thận cắn.
“Ban đêm thắp đèn, thổi gió, lão thái thái nửa mơ nửa tỉnh, lẽ cành cây giương nanh múa vuốt bên cửa sổ dọa sợ.”
“Ta đàng hoàng chép kinh, chẳng lẽ còn ?”
Lão thái thái hận a, đôi mắt đầy oán độc Bùi thị. Nàng Lục Viễn Trạch, Bùi thị.
Lục Viễn Trạch, cái gì cũng hiểu.
Lão thái thái cất tiếng lớn, cả run rẩy, một chữ cũng thốt , mở miệng nước dãi chảy tràn.
Bùi Kiều Kiều, ngươi dám chứ!!
Ta chủ nuôi ngươi ở bên ngoài, mưu tính vì ngươi, vì ngươi mà chèn ép Hứa thị, còn ngươi... Lại dám lừa ! Đội nón xanh cho Viễn Trạch. Nàng đuổi cháu trai cháu gái ruột khỏi nhà, để một cặp nghiệt chủng trong nhà. Nàng đầy cảm xúc kích động Lục Viễn Trạch, thét lên, chỉ hận thể nhắc nhở nhi tử.
“Ôi chao, trong nhà hôi quá ?” Hứa thị nhón khăn tay, bịt mũi, cau mày.
Lục Triều Triều chỉ lão thái thái, giọng trong trẻo kêu lên.
“Người ị quần , ị quần .”