Cả Nhà Lén Nghe Tiếng Lòng Ta Mà Tàn Sát Bốn Phương, Còn Ta Chỉ Lo Bú Sữa - Chương 177:--- Sự hồi sinh khó có được ---
Cập nhật lúc: 2025-10-17 03:01:04
Lượt xem: 15
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đêm khuya. “Bệ hạ, đến giờ Cửu Trùng Tháp .” Đại thái giám khẽ . Hoàng đế ừ một tiếng. Cung nữ tiến lên khoác áo choàng đen cho Hoàng đế, đại thái giám cầm đèn, một đường về phía Cửu Trùng Tháp.
Mỗi năm mùng mười tháng Chạp, các đời Hoàng đế đều lên Cửu Trùng Tháp để tế tự. Bên ngoài Cửu Trùng Tháp canh gác nghiêm ngặt, cách mấy chục thước, cung nữ và thái giám liền dừng bước. Vương công công xách hộp thức ăn và vàng mã, đưa Bệ hạ đến tháp. “Phụ hoàng.” Thái tử sớm đợi ở tháp.
Mèo Dịch Truyện
“Vương công công xin dừng bước.” Lính gác mặc giáp bạc, ánh trăng hiện lên một tầng sương lạnh. Vương công công cúi đầu thấp, đưa hộp thức ăn và vàng mã cho Thái tử, từng bước lui xuống. Cửu Trùng Tháp vô lính gác cả sáng lẫn tối, ngoại trừ các đời Hoàng đế và Thái tử, ai phép lên Cửu Trùng Tháp.
“Bệ hạ, xin mời .” “Giờ đến, nên tế tự.” Lính gác khẽ . Cạch một tiếng. Cửu Trùng Tháp mở cánh cửa lớn. Lần Hoàng đế đưa Lục Triều Triều, là cầu thang bên ngoài, mở cửa trong. Cửu Trùng Tháp mỗi năm chỉ mở một . Và chỉ Hoàng đế cùng Thái tử phép trong.
Hoàng đế cầm đèn trong tay, mỗi khi lên một tầng lầu, liền thắp sáng đèn ở tầng đó. Thái tử lặng lẽ theo Hoàng đế, chỉ thể thấy tiếng thở nhẹ nhàng.
“Tương truyền, Bắc Chiêu vốn là một vùng đầm lầy, sinh linh thể tồn tại.” “Cho đến một ngày nọ, thần linh rủ lòng thương, một đạo quang mang rọi xuống vùng đất Bắc Chiêu. Đó chính là Bắc Chiêu Chi Tâm.” Hoàng đế ngước đỉnh Cửu Trùng Tháp. “Khiến đất đai đ.â.m chồi nảy lộc, vô đầm lầy hóa thành đất đai màu mỡ, vô cây cối hoa cỏ mọc lên. Vô sinh linh nghỉ ngơi dưỡng sức, Bắc Chiêu tràn đầy sức sống…”
Hoàng đế khẽ . “Những điều vốn là bí mật hoàng thất, mỗi triều đại chỉ khi Hoàng đế kế vị, mới truyền cho tân đế.” “ con là nhi tử mà trẫm ưng ý nhất, ngôi vị Hoàng đế , chỉ thể truyền cho con. Nói cho con , cũng .” Tiên hoàng là lật đổ triều đại để kế vị, ban đầu hề , mãi khi tế tự tại Thừa Thiên Điện, mới vô tình phát hiện bí mật của Bắc Chiêu.
“Khi đó Bắc Chiêu tràn đầy sức sống, vô đến đây tranh giành đất đai lập quốc.” “Sau , một nam nhân tóc bạc bằng cách nào lấy Bắc Chiêu Chi Tâm. Hắn , đây là nguồn gốc sự sống của Bắc Chiêu, là trái tim của Bắc Chiêu, cần hương hỏa của bá tánh Bắc Chiêu.” “Bắc Chiêu Chi Tâm cần ngàn năm quốc gia cúng bái, bèn để Bắc Chiêu Chi Tâm nơi đây. Hưởng thụ hương hỏa cúng bái.”
Hoàng đế lộ vẻ kinh ngạc. “Tuy nhiên, còn một câu…” Hoàng đế lắc đầu. “Lời truyền thừa ngàn năm , lẽ hậu nhân phần khoa trương.” “Nam nhân tóc bạc , một ngày nào đó, đối phương thể sẽ đến tìm trái tim của Người.” “Nếu đến, chính là Tổ của Bắc Chiêu. Tiểu tổ tông của bộ Bắc Chiêu.” Vẻ mặt Hoàng đế khá là cạn lời.
“Trẫm tin, thật sự thể đến lấy ...” Hoàng đế phất tay, coi như một trò tiêu khiển. Thái tử khẽ nhếch môi, đẩy đến tầng thứ chín. Hoàng đế tự thắp sáng nến ở tầng thứ chín. Ánh nến sáng bừng, xua tan bóng tối, ánh mắt Thái tử dần trở nên dịu dàng.
Thái tử tự chủ mà bước nhẹ nhàng, sâu sắc sợ hãi kinh động thứ gì. Y tiến lên bày biện đồ cúng, thành kính thắp hương nến vàng mã. Thái tử tự rót rượu, quỳ mặt đất lặng lẽ xé vàng mã. Chỉ thấy đỉnh tầng thứ chín của tháp, lơ lửng một khối đá xám xịt. Khối đá lẳng lặng lơ lửng giữa trung, hề giống linh hồn chút nào. Trên khối đá phủ đầy những vết nứt nhỏ, chịu đựng sức mạnh cường đại đến nhường nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ca-nha-len-nghe-tieng-long-ta-ma-tan-sat-bon-phuong-con-ta-chi-lo-bu-sua/chuong-177-su-hoi-sinh-kho-co-duoc.html.]
Hoàng đế cung kính thắp hương. “Nếu Người thật sự linh, xin hãy phù hộ Bắc Chiêu vạn đời thịnh vượng, phù hộ cơ nghiệp hoàng tộc họ Tạ vĩnh viễn vững bền.” Hoàng đế khẽ . Thái tử mặt mày bình tĩnh đáp: “Sẽ thế.” Tế tự xong, hai bước khỏi Cửu Trùng Tháp thì trời khuya.
Thái tử đầu ánh đèn lờ mờ Cửu Trùng Tháp, ánh mắt sáng rực. Cửa cung đóng, Thái tử đêm nay sẽ nghỉ trong cung. Chàng giường, hai tay đan , gối gáy, suy nghĩ tự chủ mà trống rỗng. Hôm nay, là ngày giỗ nàng hiến tế. “Cách biệt ngàn năm, cuối cùng nàng cũng phục sinh ...” Thái tử thì thầm. “Đệ tử Sùng Nhạc, cuối cùng cũng chờ sự phục sinh của Người.”
Thần Thời Không, , còn là Thần Thời Không nữa. Tiểu Thái tử khẽ thở dài. Chàng cùng mấy vị sư ngao du tam giới, khắp nơi vì nàng mà dệt hồn. Còn bản , với phận Thần Thời Không, hết đến khác đưa nàng luân hồi, cố gắng giúp nàng trùng sinh, một thần lực sớm hao cạn. Nàng là sư phụ của chư thần, tam hồn thất phách sớm tan thành tro bụi. Bản vô bất chấp cấm lệnh tam giới, bất chấp luật pháp, ở phàm gian chờ đợi Triều Triều. Thiên Đạo với tư cách là tồn tại công bằng của tam giới, xóa bỏ thần hồn của vô . Kiếp , nếu thần hồn của Triều Triều về, e rằng vẫn sẽ xóa bỏ hồn phách, dị thế chi hồn chiếm cứ thể. May mắn , may mắn nàng trở về. Những tiếng đùa, mắng mỏ của nàng, việc nàng nữa, ai gian nan đến nhường nào.
Mà Lục Triều Triều lúc . Đang mặt dày đưa tay xin Hứa thị cái đùi gà: “Nương , thể cho Triều Triều một cái đùi gà a…” “Triều Triều ngoan lắm đó nha…” Tiểu gia hỏa mắt mày rũ xuống, dường như chút thất vọng.
“Hôm nay, là một ngày đặc biệt...” Lục Triều Triều nhăn nhó khuôn mặt nhỏ nhắn. 【Hôm nay, chính là ngày từng hiến tế. Là ngày giỗ của đó!】 【Ngày giỗ ăn một cái đùi gà cũng quá đáng chứ?】 Hứa thị trong lòng kinh hãi. Nàng ngẩng đầu ngơ ngác Triều Triều. Triều Triều ít khi nhắc đến quá khứ của , trong lòng cũng ít khi thổ lộ tiếng lòng. Giờ phút nàng từng hiến tế, Hứa thị đau lòng thôi.
“Con còn đang tích thực đó, hôm nay mới kiêng cữ một ngày.” Hứa thị lặng lẽ thở dài. “Hơn nữa, con béo phì . Thái y , con kiềm chế khẩu vị, ăn ít đồ dầu mỡ, tanh nồng...” Hứa thị nhẹ nhàng véo véo khuôn mặt bầu bĩnh của nàng, Triều Triều tròn trịa đáng yêu. “Thôi , lát nữa để Đăng Chi mang cho con một cái đùi gà.” Hứa thị thương cảm câu "ngày giỗ" của nàng, cuối cùng vẫn kìm lòng .
“Ô re... Cảm ơn nương .” Tiểu gia hỏa mắt mày rũ xuống, chợt bừng sáng tinh thần. 【Thật nha, khác chỉ thể đón sinh nhật, còn thể đón ngày giỗ! Hì hì, hơn khác một cái ngày lễ lận đó nha...】 Tiểu gia hỏa mắt mày bay lượn, vẻ mặt như thể kiếm món hời lớn. Hứa thị... Tại mạch suy nghĩ của con luôn kỳ quái như ?
“Nương , Triều Triều hôm nay ăn thịt, đói đến gầy cả .” Lục Triều Triều hóp bụng , cố gắng giữ thể diện. “Ta một miếng thịt cũng ăn nha…” “Không tin nương hỏi Ngọc Thư xem? Bụng nhỏ đó nha…” Lục Triều Triều đầy vẻ tự hào. Ngọc Thư vẻ mặt ngượng nghịu: “Quả… quả thật ăn thịt.” “Đăng Chi tỷ tỷ, tỷ lấy cân? Triều Triều chắc chắn gầy đó nha…” Nàng Đăng Chi, bảo Đăng Chi lấy cân.
Tiểu gia hỏa trong giỏ tre, hai tiểu nha khiêng nàng, lảo đảo . Đăng Chi chiếc cân, vẻ mặt kinh ngạc bất định. “ là một trận giảm cân sảng khoái tràn trề nha…” Tiểu gia hỏa học một từ, liền cảm thán. “Sảng khoái tràn trề??” Đăng Chi lẩm bẩm. “ đó, một miếng thịt cũng ăn.” Lục Triều Triều đầy vẻ tự hào. Đăng Chi chiếc cân, hoài nghi nhân sinh. So với hôm qua, nặng thêm ba cân?!!
“Hôm nay, tiểu thư ăn gì ạ?” Đăng Chi cẩn thận hỏi. “Ăn tám cái bánh cuộn đường, hai cái bánh bao chay, hai bát cháo… Không ăn thịt, chắc chắn gầy …” Tiểu gia hỏa bẻ ngón tay đếm bữa ăn giảm cân của . Hứa thị hít ngược một khí lạnh, ôm ngực. Thật là một trận "sảng khoái tràn trề"! Nàng lén ăn thức ăn cho ch.ó Truy Phong !!