Cả Nhà Lén Nghe Tiếng Lòng Ta Mà Tàn Sát Bốn Phương, Còn Ta Chỉ Lo Bú Sữa - Chương 176:--- Tước Đoạt Tước Vị Hầu Phủ ---

Cập nhật lúc: 2025-10-17 03:01:03
Lượt xem: 17

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Lục Vãn Ý c.h.ế.t.

 

Cố Linh cùng Trung Dũng Hầu đại chiến tại Ngự thư phòng.

 

Hoàng đế giận dữ vớ lấy nghiên mực đập xuống, khiến Lục Viễn Trạch đầu vỡ m.á.u chảy.

 

Hoàng đế nhàn nhạt : “Trẫm trượt tay, đ.á.n.h trật .”

 

Đại thái giám khẽ rũ mắt, Bệ hạ kinh nghiệm trong việc công báo tư thù.

 

Lục Viễn Trạch ôm trán, mặt đầy vẻ ủy khuất.

 

lúc cũng chẳng kịp kêu oan.

 

“Cầu Bệ hạ chủ cho . Muội từ nhỏ đủ thi thư, hiền huệ đoan trang, ở nhà đẻ cũng chiều chuộng lớn lên, gả Cố gia chịu đựng sự giày vò như , giờ đây đ.á.n.h c.h.ế.t một cách thê thảm. Bệ hạ, cầu xin Bệ hạ chủ cho Vãn Ý!” Lục Viễn Trạch quỳ trong Ngự thư phòng, đau đớn lóc.

 

“Một cô nương , gả Cố gia, mất mạng.”

 

Cố Linh mặt mày khó coi quỳ xuống: “Bệ hạ, chuyện còn ẩn tình khác.”

 

“Trung Dũng Hầu thành hôn mười tám năm, nuôi ngoại thất mười tám năm. Con của ngoại thất và trưởng tử cùng tuổi.”

 

“Lục Vãn Ý sống trong Hầu phủ, từ nhỏ tai mắt thấy, cũng chẳng hạng gì. Nàng đối với tình cảm chung thủy, dám lén lút nuôi nam nhân!”

 

“Trượng phu đại trượng phu, thể chịu đựng sự ủy khuất như , nên mới lỡ tay đ.á.n.h nàng thương.”

 

Lục Viễn Trạch tức giận bùng nổ: “Vãn Ý chịu ngươi giày vò mà c.h.ế.t, ngươi mà còn đổ oan cho nàng !” Lục Viễn Trạch sắc mặt xanh mét, mắt trợn tròn, khẽ run, cố kìm nén cơn giận.

 

Cố Linh trong mắt lộ vẻ châm chọc: “Cố mỗ đổ oan? Bản dơ bẩn .”

 

“Hứa thị hạ giá Hầu gia mười tám năm, Hầu gia mặt đổi sắc hút m.á.u thê tử, ăn thịt thê tử, Lục Vãn Ý thể là thứ gì?”

 

“Thượng lương bất chính hạ lương oai, gia phong Lục gia bất chính, Hầu gia nên tự kiểm điểm.”

 

Lục Viễn Trạch tức đến run rẩy, hai mắt đỏ ngầu, nắm chặt nắm đấm, trong mắt lóe lên lửa giận, tựa như chịu sỉ nhục lớn lao.

 

Hắn nghẹn đến mức nên lời.

 

“Vu khống! Tất cả đều là vu khống! Bệ hạ, Cố Linh vu khống vi thần!”

 

“Vãn Ý tuyệt đối nuôi nam nhân! Cố Linh lòng đáng chém!” Lục Viễn Trạch lớn tiếng đáp .

 

Hắn nuôi ngoại thất, đồng liêu tuy khinh thường, nhưng từng phơi bày mặt. Giờ đây khác vạch trần, Lục Viễn Trạch cảm thấy vô cùng khó chịu.

 

Chỉ Cố Linh, chỉ hận thể đ.á.n.h c.h.ế.t y ngay mặt .

 

“Cố mỗ vu khống? Hầu phủ năm đó nghèo xơ xác, nhờ ăn của hồi môn của chính thê mới vực dậy . Cả kinh thành ai mà chẳng ? Lục Vãn Ý cũng học cái thói của ngươi, dùng tiền của Cố gia, nuôi nam nhân bên ngoài!”

 

“Ngươi... ngươi...” Lục Viễn Trạch cũng ngờ rằng Cố Linh công kích cá nhân như .

 

Tức đến đầu óc ùn tắc máu, suýt nữa ngất .

 

“So với Hầu gia, Cố mỗ chẳng là gì. Nếu đến độc ác, vẫn là Hầu gia độc ác hơn.” Cố Linh cũng chịu yếu thế.

 

“Thôi !” Hoàng đế sắc mặt trầm xuống, hai lập tức im bặt, ngoan ngoãn quỳ điện.

 

Hoàng đế chán ngấy cảnh ch.ó c.ắ.n chó.

 

Lục Viễn Trạch chẳng hạng , Cố Linh cũng chẳng hạng gì.

 

Từ khi chú ý đến Triều Triều, ngài điều tra tất cả những xung quanh Triều Triều sạch sẽ. Kể cả con ch.ó nàng nuôi, tính ngược lên ba đời, cũng từng c.ắ.n .

 

Tiền án của Cố Linh, ngài đương nhiên cũng rõ.

 

Cố Linh thuở nhỏ nghèo khó, thê tử nuôi từ bé mỗi ngày giặt giũ đốn củi nuôi sống y, giữa mùa đông lạnh giá hai bàn tay đầy nẻ, đều là giúp y kiếm tiền lộ phí thi cử, mà y đ.á.n.h c.h.ế.t .

 

Nếu sớm tiền án của y, Hoàng đế căn bản sẽ điểm y Trạng nguyên.

 

Ngài tuy coi trọng tài hoa, nhưng càng coi trọng nhân phẩm.

 

Người đối với thê tử nuôi từ bé sớm tối bên cạnh, còn thể đối xử , thể đối xử với bách tính?

 

“Đánh c.h.ế.t chính thê, đây là trọng tội. Nếu ai ai cũng tôn trọng chính thê, kính trọng chính thê, đ.á.n.h c.h.ế.t chính thê, thì thể thống gì? Cách chức Cố Linh điều tra xử lý, nếu tội g.i.ế.c vợ là thật, sẽ lấy trọng tội luận xử.”

 

Cố Linh mềm nhũn, ngã vật xuống đất, mặt mày trắng bệch, run rẩy như sàng.

 

Hoàng đế liếc Lục Viễn Trạch.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ca-nha-len-nghe-tieng-long-ta-ma-tan-sat-bon-phuong-con-ta-chi-lo-bu-sua/chuong-176-tuoc-doat-tuoc-vi-hau-phu.html.]

 

“Còn về ngươi...”

 

Lục Viễn Trạch lòng thót .

 

“Trẫm nhớ, năm đó ngươi ở nơi khác về, lão Hầu gia bệnh nặng, vẫn là Hứa thị tận hiếu giường, ngày ngày hầu hạ tống chung.”

 

“Chính thê vất vả mười tám năm, ngươi nuôi ngoại thất mười tám năm, quả là lòng lang sói.” Hoàng đế ít khi quản chuyện gia đình triều thần, nhưng Lục Viễn Trạch, thật sự khiến ngài tức giận.

 

Lục Viễn Trạch sắc mặt tái mét, trán đầm đìa mồ hôi.

 

“Ngươi , gần đây Tiết gia cũng ngày ngày dâng tấu, rằng lão thái thái Hầu phủ lấy thọ nguyên của Chiêu Dương công chúa, cho Tiết Hoàng mượn?” Giọng Hoàng đế nhàn nhạt, Lục Viễn Trạch lông tơ dựng .

 

“Chiêu Dương công chúa là mặt trời của Bắc Chiêu, ngươi ăn gan hùm mật báo, dám mượn thọ của Chiêu Dương công chúa ư?! Lục Viễn Trạch, Trẫm quá nể mặt ngươi ?!” Hoàng đế giận quá hóa , Lục Viễn Trạch ngừng đưa tay lau mồ hôi.

Mèo Dịch Truyện

 

“Bệ hạ, mẫu thần tuổi già, Tiết gia mê hoặc, nên mới lợi dụng đưa bát tự. Bệ hạ...” Lục Viễn Trạch trong lòng hoảng hốt, sớm hôm nay cung !

 

lúc chọc giận Bệ hạ.

 

“Triều Triều cũng là cháu gái ruột của Hầu phủ, lão thái thái cũng thương nàng tận xương tủy, bà mê hoặc mà thôi.” Lục Viễn Trạch ngừng khấu đầu.

 

“Cầu xin Bệ hạ tha mạng, cầu xin Bệ hạ tha mạng.”

 

Hoàng đế lạnh lùng : “Cháu gái ruột?”

 

“Lục Cảnh Dao cùng nàng sinh cùng năm cùng tháng cùng ngày, thấy bà mượn thọ của Lục Cảnh Dao?”

 

Lục Viễn Trạch lập tức nên lời.

 

Hắn , mẫu cả gan đến , hiện tại còn dám động đến Lục Triều Triều.

 

Sự thiên vị của Hoàng đế đối với Lục Triều Triều, đến mức thể chấp nhận .

 

“Triều Triều từng lên gia phả, đuổi khỏi Hầu phủ, nàng Hầu phủ. Tính là cháu gái gì? Đừng tự dát vàng lên mặt !”

 

“Nàng là hy vọng của Bắc Chiêu , là mặt trời của Bắc Chiêu, các ngươi thật đáng c.h.ế.t!”

 

Hoàng đế trong lòng thầm vui sướng, Triều Triều hề hấn gì, còn c.h.é.m nát hoàng lăng Tiết gia, đoạn tuyệt hy vọng của Tiết gia.

 

Mệnh của ngài, đến chứ??

 

Buồn ngủ thì đưa gối, Triều Triều quả là con gái ruột của ngài.

 

Lục Viễn Trạch ngừng cầu xin, Hoàng đế u u .

 

“Tước vị Hầu phủ, Trẫm thấy ngươi cũng cần giữ nữa.”

 

“Người , đoạt tước vị thế tập của Hầu phủ, về phủ tự kiểm điểm thật kỹ.” Hoàng đế một câu , trực tiếp đẩy Lục Viễn Trạch xuống địa ngục, một trái tim chìm xuống đáy vực.

 

Tước vị Trung Dũng Hầu, mất .

 

Vị trí Thế tử của Lục Cảnh Hoài, mất .

 

“Bệ hạ, Bệ hạ, cầu xin Người ban ơn. Bệ hạ, gia mẫu mạo phạm Chiêu Dương công chúa, thể đến mặt Chiêu Dương công chúa nhận . Cầu xin Bệ hạ ban ơn...” Hầu phủ nếu mất tước vị, thì ?

 

Hắn là tội nhân của Hầu phủ, tước vị do lão gia tử tự vất vả đ.á.n.h thiên hạ mới giành , mất !

 

“Lục đại nhân xin lui xuống , Bệ hạ cần nghỉ ngơi .” Vương công công sắc mặt nhàn nhạt, đáy mắt lộ rõ vẻ khinh thường.

 

Ngươi còn nhiều cơ hội để hối hận lắm.

 

Hầu phủ suy tàn, Hứa thị quật khởi, càng sẽ đ.â.m xuyên trái tim ngươi.

 

Lục Viễn Trạch vô lực, như một con ch.ó c.h.ế.t kéo khỏi cung.

 

“Bệ hạ, vi thần , Bệ hạ, cầu xin Bệ hạ tha thứ.”

 

Đợi Lục Viễn Trạch rời , Hoàng đế lông mày ánh mắt vui vẻ: “Nhất tiễn hạ tam điêu, lời to .”

 

“Mau phái đem tin mừng báo cho Chiêu Dương công chúa, nhớ vài lời về Trẫm đó.” Hoàng đế dặn dò Vương công công hết đến khác.

 

Giải quyết mối họa lớn của Tiết gia.

 

Tước đoạt tước vị Trung Dũng Hầu.

 

Lại còn thể nịnh nọt Triều Triều, lấy lòng Triều Triều, Trẫm là thắng lớn nhất!

 

 

Loading...