Cả Nhà Lén Nghe Tiếng Lòng Ta Mà Tàn Sát Bốn Phương, Còn Ta Chỉ Lo Bú Sữa - Chương 173:--- Tiểu Khả Ái Trần Thế ---
Cập nhật lúc: 2025-10-17 03:01:00
Lượt xem: 17
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Đêm qua chẳng hiểu , Truy Phong tru tréo suốt cả đêm.” Đăng Chi với quầng thâm mắt than vãn. “Ngày thường Truy Phong ngoan ngoãn cực kỳ, bao giờ nửa đêm tru tréo như quỷ sói hú. Thế mà đêm qua, nó cứ kêu mãi ngừng.”
“Nước cũng cho uống, thức ăn của ch.ó là Triều Triều tự cho ăn. Rốt cuộc là chuyện gì?” Đăng Chi ngáp một cái, bưng chậu đồng đợi cửa. Nghe thấy động tĩnh trong phòng mới đẩy cửa bước .
Hứa thị dụi dụi mắt, vẻ mệt mỏi.
“Phu nhân đêm qua cũng thấy tiếng ch.ó sủa ? Có ngủ thêm một giấc nữa ?” Đăng Chi hỏi.
“Thôi , gần cuối năm công việc bận rộn, lát nữa còn về nhà đẻ. Để lát nữa hẵng chợp mắt một lát .” Hứa thị ngáp dài.
“Hãy cho đến xem . E rằng Truy Phong bệnh .”
“Vâng.” Đăng Chi dừng một chút: “Đêm qua tiểu tiểu thư nôn mửa… Thấy ngủ, nô tỳ dám bẩm báo.”
Hứa thị giật : “Triều Triều ? Chẳng lẽ hôm qua nhiễm lạnh?”
“Sau nếu Triều Triều chuyện gì, tuyệt đối giấu diếm. Bất kể khi nào cũng cho .” Hứa thị lập tức về phía Chiêu Dương viện.
Hứa thị vẫn luôn để tâm đến những chuyện nhỏ nhặt của Triều Triều, nửa điểm cũng dám lơ là.
Tiểu gia hỏa với vẻ mặt xanh xao bàn, đêm qua nôn mửa dữ dội, hôm nay chẳng chút tinh thần nào.
“Có chuyện gì ?” Hứa thị đau lòng ôm Triều Triều lòng.
“Phu nhân, đêm qua cô nương cứ kêu đau bụng mãi. Xoa nửa đêm cũng đỡ, rõ ràng nô tỳ thấy nàng dùng bữa tối mà, ăn no quá…” Ngọc Thư thở dài.
“May mà khi nôn xong thì đỡ ngay, gì đáng ngại.”
【Ô ô ô, thế lén ăn thức ăn của ch.ó Truy Phong .】
【Ô ô ô, đêm qua đau bụng vì no quá, nôn hết …】
Hứa thị?!
Hứa thị giận buồn , trong lòng giận nàng dám ăn vụng, Truy Phong chịu tiếng oan, khó trách nó tru tréo suốt đêm.
Trời đông lạnh giá, lạnh đói, mà kêu chứ?
“Sáng nay cần chuẩn thức ăn cho Triều Triều, uống vài ngụm sữa bò, ăn chút bánh táo gai là .” Bánh táo gai kiện vị tiêu thực, nàng hiện giờ thể ăn đồ dầu mỡ.
“Vâng. Có cần mời thái y đến xem ?” Chiêu Dương công chúa, vốn dĩ trang thái y.
Hứa thị thần sắc căng thẳng: “Hài tử đầy bụng khó tiêu, cần kinh động thái y, kẻo bệ hạ lo lắng.”
Nha lập tức tuân lệnh.
Đợi Lục Triều Triều dùng bữa sáng xong, Dung Triệt đợi sẵn cửa.
【Ối chà chà, Trấn Quốc tướng quân phu xe, nương lợi hại thật đó…】 Tiểu gia hỏa đùa giỡn trong lòng, khiến Hứa thị lườm nàng một cái đầy trách móc.
【Nương lườm gì? Chẳng lẽ, ở đây chướng mắt ?】
【Vậy đây?】
Hứa thị vô cùng bất lực, Dung Triệt ngây ngô hai tiếng như kẻ khờ, ôm Lục Triều Triều lên xe ngựa.
【 là giống một nhà ba khúc khích khúc khích khúc khích khúc khích…】
Hứa thị thầm thở dài, Triều Triều ngoài mặt thì ít , trong lòng lắm lời đến ?
Xe ngựa kẽo kẹt kẽo kẹt tiến về phía , đột nhiên…
Một chiếc xe ngựa cũ kỹ, xám xịt vội vã dừng hiệu thuốc, mơ hồ thấy bóng dáng Bùi thị.
Chỉ là, nàng đeo khăn che mặt.
Vừa vặn chặn ngang xe ngựa nhà họ Lục, chắn giữa đường.
Dung Triệt mắng, Ngọc Thư hiển nhiên cũng nhận đối phương, vội vàng lắc đầu.
Quả nhiên…
Bùi thị mặt mày khó coi xuống xe, trong xe ngựa dường như còn thể thấy tiếng rên đau đớn kìm nén.
【Lục Cảnh Hoài! Bọn họ đeo khăn che mặt gì? Không dám gặp ?】 Chỉ thấy Bùi thị và Lục Cảnh Hoài đều đeo khăn che mặt, bộ dạng chột như kẻ trộm.
40_【Hắn chổng m.ô.n.g lên trời, úp sấp trong xe ngựa thế …】 Lục Triều Triều vén rèm, ghé sát cửa sổ xe ngựa, ánh mắt long lanh ngoài.
Hứa thị khẽ ho một tiếng, ôm Triều Triều một bên: “Cẩn thận đụng , thò đầu ngoài.”
Hứa thị xong với vẻ mặt nghiêm túc.
Sau đó, tự chiếm lấy vị trí của Triều Triều.
Ánh mắt nóng bỏng chằm chằm hiệu thuốc.
Lục Triều Triều ai oán nàng 【Sao ? Chỉ đụng đầu thôi ?】
Thấy mẫu nửa thò ngoài, Lục Triều Triều khỏi gãi đầu, đây là vị quý nữ đoan trang mẫu của ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ca-nha-len-nghe-tieng-long-ta-ma-tan-sat-bon-phuong-con-ta-chi-lo-bu-sua/chuong-173-tieu-kha-ai-tran-the.html.]
Hứa thị dựng tai lắng , suýt nữa thì ngã ngoài.
Giọng Bùi thị run rẩy, còn cố gắng hết sức kìm nén sự hoảng sợ của : “Đại phu, loại t.h.u.ố.c nào, thể chữa trị… cái, cái chỗ đó ?” Bùi thị hạ giọng, dám để .
Nàng thậm chí còn dám cho nha mua thuốc.
Chỉ lén lút tìm một chiếc xe ngựa bắt mắt, đeo khăn che mặt, đích đưa Lục Cảnh Hoài ngoài.
“Bị thương ở ? Bị thương thế nào? Triệu chứng ?”
“Phu nhân, rõ ràng, tiểu nhân thương ở ?” Tiểu d.ư.ợ.c đồng vẻ mặt kinh ngạc, nhưng thấy đối phương ấp a ấp úng, dường như để lộ, liền thò đầu trong xe ngựa một cái.
Trong xe ngựa một thiếu niên, che mặt, rõ dung mạo.
Dường như, thương ở chỗ riêng tư?
Mèo Dịch Truyện
Bùi thị hổ c.h.ế.t, siết chặt khăn tay, suýt nữa bật .
Nàng ghé sát tai d.ư.ợ.c đồng thì thầm một câu, khiến d.ư.ợ.c đồng suýt nữa nhảy dựng lên.
Dược đồng kinh ngạc và hoảng sợ nàng.
Bùi thị thể ngẩng đầu lên .
“Nhất định lấy ít t.h.u.ố.c , cần bận tâm bạc tiền.” Ngày mai Cảnh Hoài và Khương cô nương đại hôn, thể xảy chuyện ngoài ý chứ!! Bùi thị chỉ nghĩ thôi cũng thấy vô cùng đau đầu.
Dược đồng ghét bỏ Bùi thị và Lục Cảnh Hoài, chạy về quầy, lầm bầm gì đó với đại phu.
Đại phu từng trải, chậm rãi bốc thuốc.
Mở vài đơn thuốc, Bùi thị thèm , rút một nắm bạc nhét cho đối phương, cầm t.h.u.ố.c đầu bỏ .
“Làm phiền phu nhân chuyển lời đến công tử, vài việc, nên tiết chế một chút.” Dược đồng dường như ý chỉ.
Bùi thị thậm chí còn kịp trả lời, liền vội vàng leo lên xe ngựa rời .
Dược đồng bĩu môi: “Bây giờ đàn ông chơi bời thật là quá đáng…” Rụt cổ , thật đáng sợ.
Hứa thị vẻ mặt mãn nguyện như ăn một quả dưa lớn.
Dung Triệt cẩn thận biểu lộ thái độ: “Ta chơi quá đáng, một chút cũng quá đáng.”
Hứa thị thấy ngây ngô như , bật thành tiếng.
“Nương, cũng cho con xem với…” Lục Triều Triều rụt rè Hứa thị.
Hứa thị lườm nàng một cái: “Trẻ con xem cái gì mà bát quái? Sẽ hỏng mắt đấy…”
“Vậy còn xem?” Lục Triều Triều phục.
Hứa thị điềm nhiên : “Ta già , sợ mù.”
Lục Triều Triều tức đến nghiến răng nghiến lợi, giơ tay lên liền tát mạnh mặt một cái.
Hứa thị sợ hãi giật .
“Con gì ?” Hứa thị tưởng nàng chọc cho ngốc .
Lục Triều Triều tát một cái.
“Ta, đ.á.n.h c.h.ế.t nương yêu nhất, để nương đau lòng!” Lục Triều Triều phồng má nhỏ, nhịn đau .
Hứa thị?!!
Há miệng, ngậm .
Lại há miệng, ngậm .
Khó hết thành lời Triều Triều, ánh mắt dần dần tuyệt vọng.
Ta nên gì đây? Ta nên gì đây chứ!
Trời đất ơi, Triều Triều của nàng mà đáng yêu thế !!
“Đau lòng ? Biết sai ?” Tiểu gia hỏa nhịn đau hỏi.
Hứa thị ngậm nước mắt: “Đau, đau, đau c.h.ế.t .”
“Biết sai , nương sai , nương sẽ bao giờ lừa Triều Triều nữa.” Trời ạ, nhịn nổi , nàng c.h.ế.t mất thôi!!
Lục Triều Triều đắc ý ngẩng cằm, thật là thông minh.
Ta thật là đại thông minh.
Khiến nương nhận sai đó…
Tái bút: Gửi kèm canh ba, mai gặp …