Cả Nhà Lén Nghe Tiếng Lòng Ta Mà Tàn Sát Bốn Phương, Còn Ta Chỉ Lo Bú Sữa - Chương 163:--- Mượn Mệnh Lục Triều Triều ---
Cập nhật lúc: 2025-10-17 03:00:50
Lượt xem: 15
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hứa thị là ngốc nghếch, lắm tiền hào phóng. Bấy nhiêu năm, nàng giúp lão thái thái tích góp hơn năm vạn lượng. khi Bùi thị phố, Hứa thị bắt quả tang ngay giữa chợ. Để bù đắp sính lễ cho Bùi thị, lão thái thái trả ngay ba vạn lượng. Còn hai vạn lượng, khi Hứa thị hòa ly, nàng dọn sạch phủ Hầu thành một cái vỏ rỗng, lão thái thái tốn hai vạn lượng để sửa sang phủ Hầu.
Dù , phủ Hầu cũng lộ rõ vẻ cực kỳ… ừm, nghèo nàn. Rốt cuộc, riêng một tấm bình phong của Hứa thị tốn hai vạn lượng. Thế mà giờ đây, cả phủ Hầu cộng chỉ tốn hai vạn lượng tu sửa. Quả đúng là gia cảnh tiêu điều.
Phải thật, năng lực kiếm tiền của Hứa thị quả hiếm thấy. Nếu là nam nhi, e rằng thể tranh đoạt vị trí hoàng thương. Chỉ điều, nàng cũng chẳng bận tâm.
Lão thái thái từ xa hoa khó mà về giản tiện. Xưa bào ngư yến sào ăn hết, giờ đây… chỉ còn ăn miến.
“Mẹ, ba trăm lượng e rằng ít…” Bùi thị véo véo ngân phiếu trong tay, lão thái thái.
Lão thái thái tức đến ngửa : “Lão nương quả nhiên mắc nợ ngươi!”
Nàng còn hơn sáu ngàn lượng, đó là tiền dưỡng già của nàng ! !
Sống mười tám năm sung sướng bên Hứa thị, nàng bao giờ chịu cảnh túng quẫn đến . Bùi thị cửa một năm, liên tục cắt giảm chi tiêu ăn mặc trong phủ, nha oán thán khắp nơi, nào ai oán trách?
Hứa thị cực kỳ coi trọng việc ăn mặc, y phục bốn mùa xuân hạ thu đông đều do chưởng quỹ đích đến tận phủ đo may. Trang sức càng tiếc tiền mà mua sắm. Còn Bùi thị ư? Thôi nhắc tới thì hơn.
“Cho thêm hai trăm lượng nữa!” Lão thái thái hằm hè .
Bùi thị cầm năm trăm lượng ngân phiếu, thấy vẻ chán ghét trong mắt lão thái thái, khẽ c.ắ.n môi .
“Mẹ, thật sự là nhà gần đây thuận lợi. Kiều Kiều bái tế một chút…”
“Người xem đó, từ khi Hầu gia hòa ly, Bệ hạ trách mắng giáng chức.”
“Hoài ca nhi thi Hương, xếp hiệu tệ hại, còn ốm một trận thập tử nhất sinh, giải nguyên bỗng thành của Lục Diễn Thư.”
“Từng chuyện từng chuyện một, xem ?” Bùi thị dịu giọng, lời lẽ lý cứ, khiến lão thái thái nguôi giận.
Sắc mặt lão thái thái khẽ động.
Lục Cảnh Dao chợt lên tiếng: “Toàn bộ khí vận của nhà , hình như đều dồn Lục Triều Triều .”
“Nàng đòi nợ quốc gia, Chiêu Dương công chúa…”
“Nhà thì ngày càng xui xẻo.” Lục Cảnh Dao tiện miệng lẩm bẩm.
Đôi mắt lão thái thái đột nhiên biến đổi.
Bùi thị liếc lão thái thái, thấy con gái khẽ lắc đầu, Bùi thị liền im bặt.
“Con , thể hút khí vận…” Lục Cảnh Dao cân nhắc .
“Thảo nào năm nay xui xẻo đến !”
“Con nha đầu c.h.ế.t tiệt , năm xưa đáng lẽ dìm c.h.ế.t !” Lão thái thái trong mắt lộ một tia độc ác.
“Bây giờ nó Hứa thị che chở, chúng còn gì nữa?” Lão thái thái tức giận mắng một câu, chỉ hận năm xưa diệt trừ Lục Triều Triều.
“Cháu gái , bát tự sinh thần thể tá mệnh, nếu thể mượn cái mệnh của nàng thì mấy.” Lục Cảnh Dao vô tình .
Lông mày lão thái thái khẽ giật.
Lão thái thái âm thầm ghi nhớ chuyện trong lòng, liền gì nữa.
Đợi lão thái thái rời , Bùi thị mới đau lòng ôm lấy Lục Cảnh Dao.
Khắp phòng đều đốt xông hương, nhưng dường như cũng che lấp nổi mùi hôi thối.
“Mẹ, Dao Dao cam tâm!”
“Oan ức cho Dao Dao của . Con cứ yên tâm, nhất định sẽ báo thù cho con. Cái mệnh tiện của nàng , xem nàng còn mượn bao nhiêu ngày!” Bùi thị nắm năm trăm lượng ngân phiếu.
“Mẹ, phố Chu Tước xem .”
Bùi thị ngẩn : “Phố Chu Tước? Bên đó là tội thần triều sinh sống.”
Thậm chí hoàng thất Tiết gia của triều cũng sống ở đây. Sau khi Tiên Hoàng lật đổ triều , để thể hiện lòng nhân nghĩa, ngài tận diệt hoàng thất. Cũng nhờ động thái mà ngài thu phục nhiều đại thần của triều , tiếp tục phục vụ Bắc Chiêu.
Hoàng đế, đối với việc giám sát phố Chu Tước, bao giờ dừng . Rốt cuộc, Hoàng đế cũng trong triều còn bao nhiêu vẫn hướng về triều .
“Tiết gia còn lật đổ Bắc Chiêu ư.”
“ huyết mạch hoàng thất duy nhất, sắp qua khỏi …”
Mèo Dịch Truyện
Mắt Bùi thị sáng lên.
Lục Triều Triều là Chiêu Dương công chúa, là tâm phúc của Hoàng đế. Hoàng thất Tiết gia của triều nhất định hận đến tột cùng. Nếu thể tá mệnh cho Lục Triều Triều, để kéo dài mạng sống cho Tiết gia, Tiết gia e rằng sẽ hề cố kỵ!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ca-nha-len-nghe-tieng-long-ta-ma-tan-sat-bon-phuong-con-ta-chi-lo-bu-sua/chuong-163-muon-menh-luc-trieu-trieu.html.]
Trời sáng, Bùi thị lặng lẽ tiễn gã nhân tình khỏi cửa.
Tiễn đến mười dặm ngoài thành.
“Ngươi xuống tóc , ba ngày , sẽ đón ngươi về phủ.”
“Sống ở phủ Hầu với phận cao tăng.”
Gã đàn ông lập tức vui mừng khôn xiết rời .
Bùi thị trở về thành, lấy cớ lượn lờ quanh phố Chu Tước một vòng.
Cũng hề tiếp xúc với Tiết gia, nàng vẫn c.h.ế.t. Chỉ lờ mờ tiết lộ rằng bát tự của Chiêu Dương công chúa cứng, khí vận mạnh mẽ, thảo nào Bệ hạ nhận nàng nghĩa nữ.
Khơi gợi sự hứng thú của Tiết gia.
“Tuyệt đối đ.á.n.h mất bát tự của Triều Triều, cẩn thận kẻo kẻ hữu tâm tá vận tá mệnh.” Bùi thị nha , nha giấu tờ giấy trắng trong túi thơm.
Hai lượn lờ một vòng trong thành, mới thong dong trở về phủ. Vừa bước cổng phủ Hầu.
“Tờ giấy ghi bát tự còn ?” Nàng hỏi.
Nha sờ túi thơm, quả nhiên, trong túi thơm trống rỗng.
Bùi thị toe toét, lấy một mảnh bạc vụn thưởng cho nha , nha lúc mới híp mắt tạ ơn.
Lúc , Hoàng đế cũng đang sầu não vì Tiết gia.
“Tế tự ư? Tiết gia mặt mũi nào mà đòi tế tự?”
“Nếu Tiên Hoàng mềm lòng, năm xưa đáng lẽ đào tung lăng mộ triều !” Tuyên Bình Đế bực bội quẳng tấu chương .
“Cứ nhất quyết nuôi dưỡng, để tỏ rõ ân điển của Hoàng đế. Giờ đây, để cái mớ hỗn độn cho trẫm!”
“Đám triều thần , bề ngoài thì trung thành với trẫm, nhưng lưng vẫn còn quan tâm đến triều đó! Giờ đây, trẫm tiện tay!” Hoàng đế mắt lộ hung quang.
Thái tử lật xem tấu chương: “Thậm chí ít triều thần đồng ý cho Tiết gia tế tự?”
Hoàng lăng của Tiết gia vẫn còn, Tiết gia tế tự, đương nhiên Tuyên Bình Đế đồng ý.
“Phỏng chừng, huyết mạch cuối cùng của Tiết gia sắp qua khỏi . Muốn tế tự hoàng lăng Tiết gia, để một tia huyết mạch cuối cùng.” Hoàng đế nhàn nhạt , trong mắt nộ khí cuồn cuộn.
“Nếu thể triệt để dứt bỏ niệm tưởng về triều , thì sẽ an .” Hoàng đế ngón tay nhẹ nhàng gõ lên bàn, như đang suy nghĩ điều gì.
“Nghe huyết mạch cuối cùng của Tiết gia bệnh nặng, nếu thể nhân cơ hội …” nhân cơ hội mà tuyệt hậu, thì còn gì bằng?
“Bệ hạ, thám tử truyền tin đến. Tiết gia dường như tá mệnh… để kéo dài mạng sống cho Tiết Hoành.” , họ lén lút gọi Tiết Hoành, đồng âm với Tiết Hoàng (Hoàng đế họ Tiết)!
Lòng Tư Mã Chiêu, qua đường ai cũng rõ.
“Tá mệnh?” Hoàng đế ngẩn .
“Vâng, họ tìm một … khí vận phi phàm, phúc trạch sâu dày, để tá mệnh.” Đại thái giám cúi thấp đầu, sợ Bệ hạ nổi giận.
“Thậm chí còn tuyên bố, nếu tá mệnh thành công, thể phục hưng triều .” Đại thái giám nhắm chặt mắt, chỉ sợ chén của Hoàng đế sẽ bay thẳng mặt .
“Tá mệnh của ai? Lại thể lật đổ Bắc Chiêu?” Hoàng đế tức giận đến cực điểm mà bật .
“Chiêu Dương công chúa.”
Nụ mặt Hoàng đế từ từ cứng ?!!
“Ngươi ai! Chúng tá mệnh của ai?!!” Hoàng đế nghiến răng nghiến lợi.
Mẹ kiếp, tá mệnh của đùi lớn của lão tử ư?
Thái tử thì cong mày.
“Đại hỉ, đại hỉ a!”
“Buồn ngủ thì ngay gối đầu!”
“Phụ hoàng, ôm một cái đùi lớn .” Thái tử chua loét ngài.
“Tâm bệnh của , lập tức sẽ khỏi!”
Thậm chí, thể dứt điểm hậu hoạn! Mạng của Lục Triều Triều, há là phàm nhân thể tá ?!!