Cả Nhà Lén Nghe Tiếng Lòng Ta Mà Tàn Sát Bốn Phương, Còn Ta Chỉ Lo Bú Sữa - Chương 153:--- Triều Dương Kiếm ---

Cập nhật lúc: 2025-10-17 03:00:32
Lượt xem: 14

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

“Thanh kiếm tên Triều Dương, thể phá trừ hư vọng trong thiên hạ, mang hy vọng và quang minh.” “Bính tàn kiếm lai lịch bất minh, nhưng nơi nó ngự trị, tà ma dám bén mảng.” “Xưa , khi nó đặt tại Tây Việt Hoàng thất, nó từng hộ mệnh cho cả tòa hoàng thành tà ma xâm nhiễu.” Thị nữ bên cạnh Tây Việt Thánh nữ kiêu hãnh cất lời.

 

Chúng nhân nhất loạt kinh ngạc thốt lên.

 

“Tết Trung Nguyên năm nay, tà ma hề bước nửa bước Tây Việt Hoàng thành. Bảo vệ vạn vạn lê dân.”

 

Mèo Dịch Truyện

“Nếu các ngươi thể rút thanh kiếm , chỉ Bắc Chiêu thắng cuộc tỷ thí, mà ngay cả thanh kiếm cũng sẽ tặng cho quý quốc, thế nào?” Thị nữ về phía Hoàng đế.

 

… nếu rút …” Thị nữ tươi .

 

“Chúng chí bảo truyền thừa ngàn năm của Bắc Chiêu.”

 

Lời , trường xôn xao.

 

“Hỗn xược! Chí bảo của Bắc Chiêu chỉ truyền cho các đời Hoàng đế, giấc mộng viễn vông như !” Lão thần tóc bạc phơ lập tức dậy, chỉ Tây Việt mà mắng mỏ thậm tệ.

 

“Một bính tàn kiếm, mà cũng dám đòi đổi chí bảo của Bắc Chiêu ! Xì!”

 

Khóe môi Tây Việt Thánh nữ cong lên nụ .

 

Thị nữ cung kính Thánh nữ, .

 

“Truyền thuyết, thanh kiếm phi phàm, chính là thần linh chí bảo. Dù chỉ mang vỏ kiếm, nó vẫn thể bảo hộ một quốc đô.”

 

32_“Nếu rút nó, nhất định thể hộ mệnh thiên hạ, còn tà ma xâm thực.”

 

“Lợi ích hiện tại, công lao vạn đời.”

 

“Đây chính là vật của thần linh, đổi lấy chí bảo Bắc Chiêu, hề lỗ vốn.”

 

“Chỉ cần các ngươi rút thanh kiếm , sẽ tặng miễn phí.”

 

Sắc mặt quần thần căng thẳng, mắt Hoàng đế trầm xuống, Tây Việt, đến vì chí bảo Bắc Chiêu ư?

 

Hiện giờ sứ thần các nước đều đang , quả thực như đặt Bắc Chiêu lên lửa mà nướng.

 

【Chí bảo? Chí bảo gì? Sao từng qua…】 Lục Triều Triều lẩm bẩm trong lòng.

 

“Bắc Chiêu Bệ hạ, suy xét kỹ ?”

 

“Bắc Chiêu đường đường là đại quốc, chẳng lẽ ngay cả chút tự tin cũng ?”

 

Thánh nữ Kính Lê nhẹ nhàng gõ ngón tay, ngẩng mắt hỏi.

 

Lục Triều Triều kéo kéo vạt áo Hoàng đế: “Phụ hoàng, đồng ý…”

 

Hoàng đế Lục Triều Triều, tiểu gia hỏa vốn luôn lười nhác nay lưng thẳng tắp, đôi mắt dường như phát ánh sáng.

 

“Được, Trẫm lấy chí bảo Bắc Chiêu mà đ.á.n.h cược với các ngươi.”

 

Hoàng đế phất tay về phía Dung Triệt.

 

Dung Triệt ánh mắt kiên nghị, chỉ cần đối diện với Hứa thị, vẫn là Đại tướng quân uy phong lẫm liệt.

 

“Dung tướng quân, khanh thể nhổ núi cử đỉnh, khanh chắc chắn ?” Hoàng đế vẫy tay gọi một đám võ tướng .

 

Hộ Quốc Công cũng ở trong đó.

 

Dung Triệt cẩn thận ước lượng trọng lượng của tàn kiếm, trong lòng chút nặng trĩu: “Bệ hạ, thần chỉ ba phần nắm chắc.”

 

Bốn Tây Việt khiêng kiếm, bốn đó chút ấn tượng.

 

Đều là những dũng sĩ nổi tiếng về sức mạnh.

 

Hộ Quốc Công cũng lắc đầu: “Thần chỉ hai phần.” Hộ Quốc Công tuổi cao, còn vẻ vang như xưa.

 

“Hoàng thúc nắm chắc ?” Hòa Thạc Thân vương Tạ Dự Nam, thực lực kém gì Trấn Quốc Tướng quân.

 

Tạ Dự Nam trầm ngâm chốc lát: “Nhiều nhất là bốn phần.”

 

“Bắc Chiêu ba cơ hội, chỉ cần một rút kiếm, liền tính các ngươi thắng.” Tây Việt Thánh nữ .

 

Thanh kiếm đào lên từ lòng đất Tây Việt, Hoàng đế Tây Việt tìm khắp cả nước, nhưng một ai rút nó, các nàng tự tin tàn kiếm.

 

“Bệ hạ phái ai rút kiếm đầu tiên đây?” Thánh nữ lười nhác .

 

Dung Triệt chắp tay về phía Hoàng đế: “Bệ hạ, thần nguyện đầu tiên.”

 

Hứa thị khẽ siết chặt khăn tay, phu nhân bên cạnh : “Ôi chao, Dung tướng quân xung phong. Nói đến… Dung tướng quân ba mươi mấy, vẫn thành hôn, các cô nương ở kinh thành cứ thế mà hết nước mắt .”

 

“Giờ đây trong kinh thành, ít cô nương đang để mắt tới đấy.”

 

“Giữ trong sạch, gia thế hơn , trưởng tỷ là Hoàng hậu, ai sẽ là hái trái đào đây.”

 

Hứa thị khẽ cau mày, ánh mắt chăm chú Dung Triệt.

 

Dung Triệt đến tàn kiếm, mới đến gần, liền cảm thấy một luồng sức mạnh vô cùng hùng vĩ.

 

Luồng sức mạnh đó đang ngăn cản đến gần…

 

Dung Triệt khá ngạc nhiên.

 

Thanh kiếm , linh.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ca-nha-len-nghe-tieng-long-ta-ma-tan-sat-bon-phuong-con-ta-chi-lo-bu-sua/chuong-153-trieu-duong-kiem.html.]

Hắn đưa tay nhẹ nhàng chạm tàn kiếm, kiếm rỉ sét loang lổ, màu sắc ban đầu, nhưng toát một khí chất lẫm liệt.

 

Thiêng liêng bất khả xâm phạm.

 

“Quả nhiên là một thần kiếm.” Dung Triệt từng thấy vô thần binh lợi khí, nhưng đều thể so sánh với tàn kiếm .

 

Khó thể tưởng tượng, thanh kiếm ban đầu rực rỡ đến nhường nào.

 

Dung Triệt kiếm, ánh mắt sáng rực.

 

Hắn dang rộng hai chân, bàn chân khẽ dùng lực, bàn tay rộng lớn đặt lên chuôi kiếm.

 

Vừa phủ lên chuôi kiếm, một luồng khí thế hùng vĩ liền ào ạt tuôn .

 

Hắn siết chặt chuôi kiếm, mới đẩy văng.

 

Dung Triệt một tay nắm chặt chuôi kiếm, những viên gạch lát nền chân theo sức mạnh của mà dần nứt vỡ.

 

Cả trường kinh hô.

 

“Trời ạ, Dung tướng quân mệnh danh là thần lực trời sinh, mà cũng thể ?” Mọi đều trợn tròn mắt.

 

Chỉ thấy gạch lát nền chân Dung tướng quân nứt như mạng nhện, lan rộng bốn phía.

 

Trán Dung tướng quân rịn mồ hôi lạnh, nổi lên từng đường gân xanh.

 

“A!”

 

Theo một tiếng gầm lớn, bính tàn kiếm mà khẽ nhích một chút.

 

Chưa kịp vui mừng, một luồng cự lực trực tiếp đẩy văng .

 

Hắn đ.â.m sầm cây cột, đột ngột phun một ngụm m.á.u tươi.

 

Hứa thị siết chặt nắm đấm, khuôn mặt trắng nõn nghiêm nghị, thấy ngụm m.á.u tươi , lông mày nàng khẽ nhíu .

 

“Dung tướng quân!” Thái y lập tức tiến lên, khám chữa cho Dung tướng quân.

 

Hứa thị khẽ thở phào nhẹ nhõm.

 

Thánh nữ Kính Lê mắt mày cong cong nụ : “Truyền thuyết Dung tướng quân lực đại vô cùng, quả nhiên lời phóng đại.” Tây Việt hợp sức bốn dũng sĩ lực đại vô cùng, mới miễn cưỡng nhích một chút.

 

Hơn nữa, còn tàn kiếm đẩy bay với một sức mạnh lớn hơn.

 

Tàn kiếm linh.

 

Nó kiêu ngạo cho phép bất kỳ ai chạm .

 

Hoàng đế Bắc Chiêu sắc mặt nghiêm nghị, thấy Dung Triệt khẽ lắc đầu, trong lòng càng thêm nặng trĩu.

 

Chẳng trách Tây Việt cam lòng đưa tàn kiếm đến Bắc Chiêu, chỉ e là…

 

Đã tính toán rằng, một ai thể rút thanh kiếm .

 

“Người thứ hai, đến lượt ai ?” Thị nữ Tây Việt trong trẻo hỏi.

 

Thân vương Tạ Dự Nam bước , thứ hai rút kiếm.

 

Đám Bắc Chiêu đều nhíu chặt mày, nơm nớp lo sợ dõi theo.

 

Quả nhiên…

 

Chưa đầy nửa canh giờ, Thân vương đẩy văng .

 

Cả trường im lặng một cách quỷ dị.

 

Chí bảo Bắc Chiêu, nếu thật sự thua về tay Tây Việt, e rằng nắp quan tài của tổ tiên cũng giữ nổi.

 

Đây chính là tượng trưng cho uy nghiêm của Bắc Chiêu.

 

Uy áp Hoàng đế thấp đến mức kinh , khớp ngón tay nắm chặt chén cũng trắng bệch.

 

Đại thái giám Vương Nguyên Lộc càng cúi đầu thấp hơn, dám chạm lông mày của Hoàng đế.

 

Ngược , đám Tây Việt mang theo nụ , hẳn là sớm đoán kết cục.

 

“Người thứ ba, Bắc Chiêu phái ai?”

 

Ánh mắt thị nữ tràn một tia , lớn tiếng hỏi.

 

Tây Việt Thánh nữ lười biếng tựa trường kỷ, thần thái ung dung.

 

Trong thế gian , một ai thể rút tàn kiếm.

 

Lục Triều Triều Triều Dương kiếm, ánh mắt ngẩn ngơ.

 

Lão gia hỏa, ngươi đến tìm ư?

 

“Phụ hoàng, Triều Triều rút kiếm!” Giọng của tiểu gia hỏa mềm mại đáng yêu, nhưng trường tĩnh lặng, tiếng của nàng liền đặc biệt rõ ràng.

 

Ánh mắt đổ dồn về phía Lục Triều Triều.

 

Tây Việt Thánh nữ phụt thành tiếng: “Tiểu gia hỏa, ngươi còn cao bằng thanh kiếm nữa.”

 

 

Loading...