Cả Nhà Lén Nghe Tiếng Lòng Ta Mà Tàn Sát Bốn Phương, Còn Ta Chỉ Lo Bú Sữa - Chương 152:--- Kiếm của Triều Triều ---

Cập nhật lúc: 2025-10-17 03:00:31
Lượt xem: 16

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Trời còn sáng rõ, Lục Triều Triều bế dậy để rửa mặt chải đầu. Hứa thị dậy sớm hơn nàng nửa canh giờ, sớm trang điểm y phục theo đúng phẩm cấp. Lục Triều Triều mắt còn mở , bữa sáng cũng dùng, chỉ uống vài ngụm sữa.

 

"Sớm quá , sớm quá ..."

 

"Đổi thời gian ..." Lục Triều Triều lẩm bẩm trong cơn mơ màng.

 

[Lần để Hoàng đế cha đổi sang ban ngày . Bằng , sẽ nữa...] Lục Triều Triều thầm cằn nhằn trong lòng.

 

Hứa thị mím môi trộm: "Đây là quy tắc do tổ tiên truyền , thể đổi chứ."

 

Hứa thị bước cửa, liền thấy cổng phủ bên cạnh cũng mở.

 

Ngẩng đầu lên, nàng liền trông thấy một bóng ngoài dự đoán.

 

Dung Triệt đưa hộp thức ăn tới, bế Triều Triều lên, cẩn thận đưa nàng lên xe ngựa.

 

"Ngươi... ngươi ở đây?" Hứa thị sững sờ.

 

Dung Triệt đỏ mặt một lời, tiểu tư phía : "Tướng quân nhà , vì cưới thê tử, đuổi khỏi nhà ."

 

Dung Triệt lén lút trừng mắt , lén Hứa thị một cái, ánh mắt nhanh chóng lảng tránh.

 

"Đây là bữa sáng, các vị dậy sớm, kịp dùng bữa." Đừng là dùng bữa, nhiều khi cung, ngay cả nước cũng dám uống nhiều.

 

Hứa thị cảm tạ lên xe ngựa.

 

"Vì Tướng quân chân tay đồng bộ thế?" Đăng Chi kìm hỏi.

 

"Phụt..." Hứa thị đầu , liền thấy cứng đờ cả , chân tay đồng bộ trèo lên ngựa.

 

Nàng đến cong cả khóe mắt.

 

Hứa thị lên xe ngựa, Đăng Chi lẩm bẩm: "Dung tướng quân quả thật với Hầu gia, là hai thái cực."

 

"Mỗi lời , mỗi xuất hiện của Hầu gia, đều như những toan tính tinh vi."

 

"Dung tướng quân, luôn mang theo vài phần vụng về... còn cả sự e dè."

 

Vụng về, là bởi vì quá đỗi trân quý, dám chạm , mà sinh sự e dè.

 

Khi xe ngựa dừng cổng cung, trời vẫn sáng.

 

Quan thần cùng nữ quyến đều xuống xe ngựa, chờ cổng cung.

 

Bùi thị trang điểm kỹ lưỡng, ngẩng cao đầu ưỡn n.g.ự.c giữa đám đông, bên cạnh dắt Lục Cảnh Dao.

 

Đây là đầu tiên nàng nhập cung với tư cách Trung Dũng Hầu phu nhân.

 

Chỉ điều, các phu nhân phủ khác đều giao thiệp với nàng .

 

Chỉ Khương phu nhân đáp đôi câu với vẻ mặt thờ ơ.

 

"Khương phu nhân, tiểu nhi nhà vốn dĩ ngoan ngoãn hiểu chuyện, là do tiện tỳ trong phủ quyến rũ , mới khiến Cảnh Hoài mắc . Ngài cứ yên tâm, thật lòng với Vân Cẩm." Bùi thị , Khương gia vì việc Lục Cảnh Hoài và Tô Chỉ Thanh bắt gian tại giường mà đang ôm nỗi tức giận.

 

"Cảnh Hoài , ngày mai công bố bảng vàng, sẽ đích đến Khương gia nhận ."

 

"Vẫn mong Khương phu nhân đừng chấp nhặt."

 

Khương phu nhân sắc mặt khó coi, nam nhân nuôi thông phòng, thất, gì lạ.

 

bắt gian tại giường với tiểu , thì trăm năm khó gặp.

 

Khương Vân Cẩm ở nhà, đôi mắt sưng húp vì .

 

"Cảnh Hoài là con cháu thánh hiền, tuổi trẻ khí thịnh, cẩn thận nên lầm đường lạc lối. Khương tỷ tỷ, đợi Cảnh Hoài đoạt Giải Nguyên, sẽ đích đến Khương gia nhận ." Bùi thị nhắc đến Giải Nguyên, sắc mặt Khương phu nhân dịu .

 

Nàng vẻ ngoài hoa hòe lòe loẹt của Bùi thị, khẽ nhíu mày.

 

Thật sự thể thống gì.

 

Mèo Dịch Truyện

Nếu Vân Cẩm coi trọng Lục Cảnh Hoài, nàng thật sự đồng lõa với kẻ ngoại thất.

 

Khương phu nhân chút hối hận.

 

Sớm Lục Nghiên Thư còn thể dậy, nàng hủy hôn !

 

mà, nghĩ đến Lục Nghiên Thư mười năm sách, nếu Lục Cảnh Hoài thật sự thể tam nguyên cập , trở thành Thái tử thiếu sư, thì cũng thiệt.

 

Giờ đây, nàng chỉ mong Lục Cảnh Hoài thật sự thể dẫm đạp Lục Nghiên Thư.

 

Nếu , thì sẽ là công dã tràng.

 

"Ơ, xe ngựa thể cung?" Bùi thị chờ đợi một lúc lâu cổng cung, nhưng Trung Dũng Hầu chỉ tước vị rỗng, thực quyền, đành xếp hàng ở cổng.

 

Chờ các cáo mệnh phu nhân cung .

 

Tần phu nhân của Lễ bộ Thị lang : "Chúng chỉ thể bộ, nhưng nàng thì cần."

 

"Trung Dũng Hầu phu nhân trong xe ngựa ai ?" Tần phu nhân Triều Triều ban cho lân nhi, sinh một đứa con trai, trong lòng cực kỳ cảm kích Lục Triều Triều.

 

Bùi thị năm xưa từng nhầm là ngoại thất của Lễ bộ Thị lang, Tần thị bắt gian đ.á.n.h một trận mặt , thấy nàng liền sợ hãi.

 

Lúc , chỉ đành cẩn thận hỏi: "Giao Giao , đó là ai?"

 

Tần thị tủm tỉm.

 

"Là tiền thê của Trung Dũng Hầu, Hứa phu nhân đó."

 

"Nữ nhi do nàng sinh , là Chiêu Dương Công chúa, nàng nhất phẩm cáo mệnh. Đương nhiên, thể hưởng đặc quyền."

 

Bùi thị, nụ mặt gần như thể giữ nổi.

 

"Nương , tay đau tay đau..." Bùi thị nắm chặt cổ tay Lục Cảnh Dao, khiến Lục Cảnh Dao đau đến mức la lớn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ca-nha-len-nghe-tieng-long-ta-ma-tan-sat-bon-phuong-con-ta-chi-lo-bu-sua/chuong-152-kiem-cua-trieu-trieu.html.]

 

Bùi thị đỏ mặt buông , vội vàng nhẹ giọng dỗ dành.

 

Mọi liếc thấy cảnh , đều mỉa mai.

 

Trung Dũng Hầu, vì một nữ nhân như , mà hòa ly với Hứa thị. Quả thật là, đồ ngu xuẩn! Sau , mà hối hận!

 

Khi Lục Triều Triều mở mắt, cung yến bắt đầu.

 

Lục Triều Triều đưa tay lau vệt nước dãi chảy , Hoàng đế vội vàng sai bế nàng lên .

 

"Triều Triều, nhớ Hoàng đế cha ?"

 

Lục Triều Triều hì hì, vươn bàn tay mũm mĩm về phía Hoàng đế.

 

Hoàng đế ôm nàng lòng: "Nhớ nhớ , nhớ đầu bếp của Hoàng đế cha..."

 

Ngay đó, nàng ghé tai Hoàng đế cha : "Hoàng đế cha, ... cung yến thể tổ chức muộn hơn một chút ạ?"

 

Hoàng đế ngẩn , thấy nàng mắt còn ngái ngủ, liền nàng ngủ đủ giấc.

 

"Được . Lần hành hạ Triều Triều nữa, đổi thời gian là ."

 

Mọi câm nín, Bệ hạ quả thật sủng ái đến cực điểm.

 

Dĩ Ninh Công chúa bên cạnh Tiêu phi, oán độc nàng.

 

"Hôm nay tứ quốc hội đàm, Triều Triều cạnh cha..." Hoàng đế ôm nàng, trực tiếp để trống một chỗ long ỷ.

 

Hoàng đế cảm thấy, Triều Triều khí vận lớn lao.

 

Hắn hít hà vài , lây chút khí vận.

 

Nam quốc vẫn đầu đổi, Tây Việt thứ hai, Bắc Chiêu thứ ba, Đông Lăng thứ tư.

 

Khi tiên hoàng kế vị, Bắc Chiêu liên tiếp chót, ngay cả Đông Lăng còn bằng.

 

Giờ đây, Bắc Chiêu ngày càng cường thịnh.

 

Lúc , Hứa thị là nhất phẩm cáo mệnh, cũng cạnh một nhóm lão thái quân.

 

Tuyệt nhiên là như chúng tinh phủng nguyệt.

 

Đông Lăng là quốc gia bại trận, Thái tử và Hoàng thúc cũng kinh cầu hòa.

 

Ban đầu định gửi Huyền Âm sủng ái đến hòa , còn Huyền Tễ Xuyên thì đưa đến con tin.

 

Ai ngờ, Huyền Tễ Xuyên Bắc Chiêu trọng dụng, sống còn sung sướng hơn cả Đông Lăng Thái tử vài phần.

 

Các cuộc tỷ thí diễn liên tiếp, Hoàng đế nhíu chặt mày.

 

Mãi đến khi mặt trời lặn, thắng bại mới dần phân rõ.

 

"Vậy mà hòa với Tây Việt." Đại thái giám nhíu mày.

 

Thánh nữ Tây Việt vận y phục trắng, tà áo bay bay tựa tiên giáng trần.

 

"Bệ hạ..."

 

"Tây Việt may mắn một thanh tàn kiếm, nếu Bắc Chiêu thể rút kiếm , thì Bắc Chiêu thắng."

 

"Nếu rút , thì Tây Việt thắng."

 

"Bệ hạ, thấy thế nào?" Thánh nữ Tây Việt mày nhíu nhẹ, ẩn chứa chút ngạo khí.

 

Rút tàn kiếm? Hừ, đùa gì chứ.

 

Tây Việt hùng dũng thiện chiến, những dũng sĩ sức nhổ nghìn cân, còn thể rút kiếm khỏi vỏ dù chỉ một tấc, huống chi Bắc Chiêu!

 

Hoàng đế trầm tư một lát: "Chuẩn."

 

Cả triều văn võ, sứ thần các nước đều đang , thể đồng ý.

 

Đùng... Đùng... Dường như vật gì khổng lồ đang từng bước tiến gần.

 

Mọi ngẩn , chỉ thấy bốn đại hán thô kệch để lộ cánh tay cường tráng, gân xanh nổi cuồn cuộn cánh tay, đang khiêng một cái mâm lớn.

 

Chính giữa mâm, đặt một thanh tàn kiếm rỉ sét loang lổ.

 

thanh tàn kiếm tinh xảo nhỏ nhắn như , cần bốn đại hán hợp sức mới khiêng nổi.

 

Hơn nữa, những tráng hán mồ hôi đầm đìa, gạch lát sàn nơi chân họ qua đều rạn nứt nhẹ.

 

Có thể thấy trọng lượng của tàn kiếm.

 

"Đây... là kiếm gì?"

 

Mọi ai nấy đều kinh ngạc tột độ.

 

Thánh nữ Tây Việt khẽ nhếch môi, tựa giường nhỏ, Bắc Chiêu mà rút tàn kiếm mới là lạ.

 

Nàng cảm nhận một ánh phóng túng, liền hướng theo ánh mắt mà .

 

Một thiếu niên áo xanh, hình gầy gò, sắc mặt trắng bệch, mỉm với nàng.

 

Lục Cảnh Hoài thấy Thánh nữ sang, cố gắng chịu đựng thương tích, hảo gật đầu chào.

 

Lục Triều Triều thẳng .

 

Nàng căng thẳng khuôn mặt nhỏ nhắn.

 

Đây là... bội kiếm của nàng!

 

 

Loading...