Cả Nhà Lén Nghe Tiếng Lòng Ta Mà Tàn Sát Bốn Phương, Còn Ta Chỉ Lo Bú Sữa - Chương 148:--- Kiếm khí của nàng ---

Cập nhật lúc: 2025-10-17 03:00:27
Lượt xem: 21

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Hứa thị phạt nàng ba ngày khỏi cửa. Nàng "ồ" một tiếng chút xao động, sắc mặt đổi.

 

[Không thì , ở nhà cũng vui mà...]

 

Hứa thị đ.á.n.h lòng bàn tay nàng, nàng xòe tay , vẻ mặt thản nhiên, chút sợ hãi. Bàn tay nhỏ trắng nõn thậm chí còn đung đưa, sợ hãi chút nào.

 

[Đánh thì đánh, sợ!]

 

Hứa thị nghĩ nghĩ: “Tối nay, con sẽ đùi gà.” Lục Triều Triều lập tức "vỡ trận", ôm lấy chân Hứa thị lóc t.h.ả.m thiết: “Nương, con , vẫn là đ.á.n.h lòng bàn tay con …”

 

[Độc ác, quá độc ác ! Đó là chỗ dựa tinh thần của mỗi ngày mà, đùi gà, thể đùi gà!] Lục Triều Triều nước mắt lưng tròng nhận .

 

“Đăng Chi chừng con bé, tối nay cho ăn đùi gà.” Vừa cho nàng điều chỉnh tỳ vị.

 

Đợi Hứa thị khỏi cửa, Hứa thị nhỏ giọng : “Đùi gà thì cho, nhưng cháo thịt băm, cháo hải sản thì bảo nhà bếp nhỏ chuẩn một ít.”

 

“Chuẩn thêm mấy món ăn mà đứa bé thích.”

 

Nha khỏi lén : “Phu nhân rõ ràng nỡ nhốt nàng ba ngày cấm túc, cũng nỡ đ.á.n.h lòng bàn tay nàng, tìm lý do để điều chỉnh đường ruột.”

 

Phủ thượng đặc biệt mời hai đầu bếp giỏi đồ ăn dặm cho trẻ sơ sinh. Một nấu bữa chính, một điểm tâm cho trẻ.

 

Hứa thị trừng mắt trách yêu nàng một cái: “Triều Triều còn nhỏ, thể hỏng đường ruột . Con bé mà…”

 

Khóe môi Hứa thị nở nụ : “Là do tức ủy khuất, mẫu trút giận.”

 

“Ta nỡ lòng phạt con bé?”

 

Nét mặt nàng ảm đạm.

 

“Sinh phụ , tổ mẫu yêu thương, thậm chí Lục gia thừa nhận nàng, ngay cả tộc phả cũng tên. Ta nỡ lòng hà khắc với nàng?” Trong thâm tâm Hứa thị cảm thấy với Triều Triều.

 

“Người thích Triều Triều thì nhiều, nhưng phụ , đối với đứa trẻ mà ý nghĩa khác.” Hứa thị chẳng gì.

 

“Kỳ thực, mừng thầm, Bệ hạ nhận Triều Triều nghĩa nữ. Ít nhất, thể bù đắp sự thiếu vắng của phụ .” Đối với trẻ sơ sinh, thiếu vắng tình yêu của cha là bất lợi cho sự trưởng thành. Nàng thậm chí còn sợ, những đứa trẻ khác sẽ chế giễu Triều Triều cha.

 

Giờ đây Triều Triều là công chúa, càng ai dám chế giễu nàng.

 

“Phu nhân, ngày mai là Trùng Dương, chi bằng ngoài dạo một chút.” Đăng Chi thấy nàng cả ngày lòng yên, hẳn là lo lắng Đại thiếu gia hai ngày nữa sẽ bảng vàng.

 

Mắt Hứa thị sáng lên.

 

“Chi bằng miếu Nguyệt Lão xem , Nghiễn Thư qua năm sẽ mười chín, cũng nên thành .” Chuyện hôn sự của Lục Nghiễn Thư vẫn luôn là một cái gai trong lòng Hứa thị. Khương gia công khai hủy hôn, nhục Nghiễn Thư, trong lòng nàng vẫn còn một mối hận.

 

“Nô tỳ sẽ báo cho tiểu tiểu thư, để nàng cũng vui vẻ một chút.” Tiểu nha thương Triều Triều, nhanh chóng về truyền tin vui.

 

Lục Triều Triều đang xổm mặt Truy Phong, xòe bàn tay nhỏ , đòi đùi gà của Truy Phong.

 

“Ngươi là của !”

 

“Vậy cái đùi gà cũng là của … Ngươi đúng ?”

 

“Cho ăn một miếng?” Lục Triều Triều xòe tay .

 

Móng vuốt của Truy Phong giơ lên, lẳng lặng đặt lên bát, ánh mắt chằm chằm nàng.

 

Lục Triều Triều phồng má: “Đồ keo kiệt, keo kiệt keo kiệt!”

 

Khi nha đến, Lục Triều Triều và Truy Phong đang cãi gay gắt.

 

Nha vội vàng tách một một ch.ó : “Tiểu tổ tông ơi, cãi với Truy Phong ? Đùi gà của Truy Phong thể lấy , đều bỏ bát ch.ó !”

 

Khuyên xong, khuyên chó, mãi mới chịu tách hai .

 

Ôm Lục Triều Triều đến nhà ăn, nàng mới miễn cưỡng nguôi ngoai sự ủy khuất.

 

Tiết trời tháng chín vàng thu, cao xanh mát mẻ.

 

Ngày hôm , Lục Triều Triều liền cùng Hứa thị đến miếu Nguyệt Lão.

 

Lục Triều Triều tay cầm bánh Trùng Dương, má phồng lên, mặt dính đầy vụn bánh.

 

“Chúng miếu Nguyệt Lão cầu xin duyên phận, đại ca con , nên cưới vợ .” Hứa thị cẩn thận lau má cho Triều Triều.

 

Miếu Nguyệt Lão xa, ngay ngoài thành.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ca-nha-len-nghe-tieng-long-ta-ma-tan-sat-bon-phuong-con-ta-chi-lo-bu-sua/chuong-148-kiem-khi-cua-nang.html.]

 

Bên ngoài miếu Nguyệt Lão một cây cổ thụ khổng lồ, cây cổ thụ treo đầy những sợi tơ hồng duyên phận, trông đặc biệt vui mắt. Nhiều phụ nhân dẫn theo nam nữ thanh niên, đến xem bát tự, đo duyên phận. Hứa thị dắt Triều Triều, bước lên Đồng Tâm Thê.

 

“Phu nhân, bên là cây duyên phận, chúng đến cây duyên phận thử vận may .” Trên cây duyên phận sợi tơ hồng, nhiều đều đến đây cầu nguyện.

 

Bên cạnh còn một đôi lão nhân tóc bạc hai bên thái dương, hai lão nhân dường như cực kỳ thành kính, chắp tay , lẩm bẩm niệm: “Cầu Nguyệt Lão phù hộ, phù hộ nhi tử sớm gặp trong lòng, sớm thành hôn.”

 

“Tín đồ nhất định sẽ dâng lên Nguyệt Lão lễ tạ ơn phong phú.”

 

Hai đỡ , trông đặc biệt xót xa.

 

“Lòng cha trong thiên hạ thật đáng thương.” Hứa thị thở dài một tiếng.

 

Hứa thị chắp tay, còn kịp báo bát tự sinh thần của Lục Nghiễn Thư, đột nhiên… một trận gió nhẹ thổi tới.

 

“Gió nổi …”

 

Gió nổi lên, vô sợi tơ duyên cây bay lượn, một sợi tơ đỏ từ cây rụng xuống… bay thẳng về phía Hứa thị. Hứa thị đang chắp tay, sợi tơ mắc tay nàng.

 

Hứa thị???

 

“Ta, còn báo sinh thần của Nghiễn Thư mà?” Hứa thị thầm thì trong lòng, cũng nghĩ nhiều, chỉ cho rằng Nguyệt Lão linh nghiệm, mặt vui mừng khôn xiết.

 

Hai lão nhân bên cạnh càng thêm ngưỡng mộ: “Phu nhân phúc .”

 

Hứa thị cũng vui vẻ: “Cũng chúc hai vị sớm toại nguyện.”

 

Hứa thị thấy ánh mắt hai thanh chính, khí chất bất phàm, nghĩ thầm chắc là quý nhân trong kinh thành, chỉ là trông vẻ lạ mặt. Chắc hẳn, ngày thường giao thiệp gì.

 

“Lão phu nhân .” Hứa thị là hiền thục đoan trang, lúc lùi nửa bước, nhường hai lão nhân .

 

Hai khẽ gật đầu, mới về phía .

 

Một đoàn lượt bái Nguyệt Lão, xem duyên phận, đều là chuyện chỉ trong chốc lát.

 

Lục Triều Triều vẫn ở trong miếu, dùng một bữa chay. Tuy bằng Quốc Hộ Tự, nhưng cũng coi như ngon miệng.

 

“Lát nữa, nương sẽ dẫn con xem hậu sơn. Nghe hậu sơn một tảng đá, sờ sẽ vận may.” Hứa thị híp mắt, dâng tiền hương đèn cho miếu Nguyệt Lão, liền dẫn Triều Triều hậu sơn.

 

Đường núi quanh co khúc khuỷu, tuy bậc thang, nhưng cơn mưa, khá trơn trượt. Hứa thị dắt Triều Triều, sự giúp đỡ của ám vệ, cẩn thận leo lên núi.

 

Lục Triều Triều tảng đá duyên phận ngẩn .

 

Trên đỉnh núi, một tảng đá sừng sững mắt.

 

Trên tảng đá khắc hai chữ "Triều Mộ" bằng kiếm khí.

 

Kiếm khí ngàn năm tiêu tan.

 

Đây là kiếm khí của nàng.

 

Lục Triều Triều há miệng, động phủ của nàng, chính là Triều Mộ Sơn.

 

Nàng nhớ đến bảy tử năm xưa, nay đều thành thần linh.

 

Giờ đây Triều Mộ Thạch, một nữa chứng minh, nàng xuyên sách.

 

Nàng đến, mấy ngàn năm khi nàng cứu thế.

 

“Mau sờ thử tảng đá , sờ lên thấy tê tê, mệt mỏi sẽ tan biến hết. Mỗi năm đến Tết Trung Nguyên, tảng đá còn thể bảo vệ khu vực xung quanh tà ma xâm hại nữa đó.” Hứa thị nhẹ nhàng sờ thử, quả nhiên, tảng đá ấm áp, một cảm giác tê tê lan tỏa.

 

Mắt Lục Triều Triều nóng lên, đây là kiếm khí của nàng. Nàng là tổ của kiếm đạo, kiếm khí của nàng ngàn năm diệt, tà ma đương nhiên sợ hãi.

 

Nàng vươn bàn tay nhỏ , nhẹ nhàng sờ .

 

Đột nhiên… Đỉnh núi rung chuyển.

 

Tất cả đều rung lắc đến vững. Hứa thị suýt chút nữa chấn động ngã xuống núi, vội vàng ôm lấy Triều Triều, bám chặt tảng đá.

 

“Chuyện gì ?”

Mèo Dịch Truyện

 

“Là động đất ?”

 

Lục Triều Triều hoảng hốt buông tay, khoảnh khắc nàng buông tay, sự rung động ngừng , nội tâm nàng vẫn thể bình tĩnh. Kiếm khí cảm ứng khí tức của nàng. Đây là lời hồi đáp dành cho nàng.

 

 

Loading...