Cả Nhà Lén Nghe Tiếng Lòng Ta Mà Tàn Sát Bốn Phương, Còn Ta Chỉ Lo Bú Sữa - Chương 143:--- Đầu Gáy Xương Sọ ---
Cập nhật lúc: 2025-10-17 03:00:22
Lượt xem: 19
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lão Bùi thị ngã khuỵu xuống đất. Nàng siết c.h.ặ.t t.a.y Bùi Diệu Tổ: “Rõ ràng là một nhà mà, một nhà đó chứ!”
“Cớ c.h.é.m g.i.ế.c chứ? Vân Nương, Vân Nương, con là mềm lòng nhất, đây là cháu của chồng con mà! Diệu Tổ là độc đinh của Bùi gia, nó thể c.h.ế.t, Diệu Tổ là độc đinh đó! Chỉ mỗi một nam đinh thôi...” Lão Bùi thị cố gắng khuyên can Hứa thị.
“Vân Nương, con lời chồng ? Nếu con lời , sẽ vẫn xem con là con dâu Lục gia.” Lão Bùi thị tiến lên nắm lấy tay Hứa thị. “Con hãy với Nghiễn Thư, Nghiễn Thư sẽ lời con.” “Nếu con tha cho Diệu Tổ, sẽ bảo Viễn Trạch trở về thăm con, thế nào?” Lão Bùi thị tràn đầy hy vọng nàng.
Hứa thị là một si tình, nàng yêu Viễn Trạch, coi lời như thánh chỉ. Hứa thị đẩy Lão Bùi thị , thần sắc lạnh nhạt.
“Bùi Diệu Tổ lòng lang sói hãm hại con , còn tha thứ ư? Ta chỉ hận thể thiên đao vạn quả !” “Độc tử ư? Loại hương hỏa kém cỏi như , tuyệt tự còn hơn là trừ họa cho dân.” “Khi Nghiễn Thư còn là Thế tử Hầu phủ, mưu hại Thế tử, tội càng thêm nặng. Xin Chung đại nhân hãy phán xử thật nặng!” Hứa thị để ý đến Lão Bùi thị đang lóc gào thét, thần sắc băng lãnh.
Ngay đó, Chung đại nhân lập tức bắt giữ Bùi Diệu Tổ và tuyên án. Khi Lục Nghiễn Thư còn là Thế tử Hầu phủ, Bùi Diệu Tổ xử tội g.i.ế.c , phán c.h.é.m đầu mùa thu. Lão Bùi thị xong, lập tức ngã vật xuống đất, hôn mê bất tỉnh. Hứa thị đưa tay lau nước mắt, để tâm đến tiếng than của Hầu phủ.
Người nhà họ Hứa cũng ở đường đường chính chính ủng hộ , giờ khắc trở về phủ, Đại cữu nương cùng Hứa thị lau nước mắt. “Nghiễn Thư phúc lớn mạng lớn, khổ tận cam lai, may mắn là hòa ly.” “Chỉ tiếc là để Lục Cảnh Hoài thoát một kiếp nạn...” Mọi thở dài.
Hứa Ý Đình cháu ngoại, chỉ mới nửa năm mà Lục Nghiễn Thư trưởng thành đến mức khiến y kinh ngạc. “Lục Cảnh Hoài thi từ cực , nhưng khoa cử, sách luận quan trọng hơn thi từ.” “Sách luận của con, cữu cữu xem qua, kém con xa.” “Lần , Trung Dũng Hầu e là nhặt vừng mà đ.á.n.h mất dưa hấu .”
Chất tử Huyền Tễ Xuyên ngoan ngoãn Triều Triều, thỉnh thoảng lau tay lau miệng cho Triều Triều. Hứa Ý Đình liếc mắt một cái. “Đông Lăng nhiều mạo phạm Bắc Chiêu, chất tử tìm một chỗ dựa vững chắc.” “Nếu Triều Triều, e là khi chiến tranh nổ , c.h.é.m đầu . Một con đường c.h.ế.t, mà để tìm đường sống.” “Lần Đông Lăng chiến bại, mấy ngày tới Trấn Quốc tướng quân sẽ khải về triều, e là ngày tháng của chất tử càng khó khăn hơn. Theo Triều Triều, ít cũng ai dám sỉ nhục .”
Lục Nghiễn Thư khẽ một tiếng: “Cũng là bởi vì gặp Triều Triều, chứ ngay cả Thái tử điện hạ cũng bảo vệ .” “Nhắc đến Thái tử điện hạ, ngài đối với Triều Triều chút...” Hứa Ý Đình luôn cảm thấy, Thái tử đối với Triều Triều thật sự quá mức ân cần, thậm chí ngấm ngầm đề cao Triều Triều hơn cả chính .
“Cữu cữu yên tâm. Thái tử điện hạ, hẳn là thật lòng che chở Triều Triều.” Lục Nghiễn Thư tận mắt chứng kiến ngày hôm đó, Thái tử tính tình đại biến, gầm thét bảo khác rời khỏi thể . Chính là Triều Triều giúp hồn phách của ngài an . Ngài , suýt chút nữa đoạt xá. Đây cũng là lý do ngăn cản Thái tử tiếp xúc với Triều Triều.
“Tháng nhị cữu cữu của con về kinh, e là sẽ thăng quan, khi đó còn đa tạ Triều Triều.” Lần đại hồng thủy ở Lâm Lạc, nếu nhờ trộm tiếng lòng của Triều Triều mà hóa nguy thành an, đê Lâm Lạc vỡ thì e rằng tính mạng Hứa nhị gia khó giữ. Lục Nghiễn Thư ôn hòa: “Triều Triều vẫn chúng thể trộm tiếng lòng của nàng .” Hai : “Tháng , cữu cữu sẽ tĩnh tâm chờ đợi tin vui từ Nghiễn Thư.”
Người nhà họ Hứa dùng xong bữa tối, mới trở về phủ. Chân , chân tiểu tư vội vã chạy đến bẩm báo. “Phu nhân, Trấn Quốc tướng quân khải về kinh , ngài Dung tướng quân nộp bái kiến.” “Tướng quân đang đợi ngoài cổng, đến bái kiến .” Tiểu tư gãi gãi đầu. Đến gặp phu nhân đêm khuya, e rằng thích hợp cho lắm? thấy tướng quân phong trần mệt mỏi, đôi mắt ngập tràn mong đợi, nỡ từ chối.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ca-nha-len-nghe-tieng-long-ta-ma-tan-sat-bon-phuong-con-ta-chi-lo-bu-sua/chuong-143-dau-gay-xuong-so.html.]
Hứa thị khẽ ho một tiếng, Lục Nghiễn Thư : “Hôm nay muộn, cứ để con gặp tướng quân .” Trong lòng lẩm bẩm, Dung tướng quân về Trấn Quốc công phủ, đến Lục gia gì? Trước đây, cũng từng Dung tướng quân quen mẫu mà? Lục Triều Triều khúc khích, nhón đôi chân bé tí cũng lẽo đẽo theo .
【Trấn Quốc tướng quân ? Ta ký ức về ...】
【Theo quỹ đạo phận ban đầu, vô chiếu về kinh, thu liễm t.h.i t.h.ể cho Hứa gia, cho mẫu , cho tất cả .】
【Vốn dĩ là một đại trung thần, nhưng vì Hứa gia tru diệt cả nhà, ... phản quốc , phản bội Bắc Chiêu, theo Huyền Tễ Xuyên thảo phạt Bắc Chiêu!】
Mèo Dịch Truyện
【À, cả đời thành hôn, đến c.h.ế.t vẫn là cô gia quả nhân.】
【Hắn , thích mẫu . mẫu là một kẻ si tình...】 Lục Nghiễn Thư khựng bước, hít một thật sâu, mới bình nội tâm.
Lục Nghiễn Thư đến tiền viện, liền thấy trong phòng một nam nhân cao lớn uy nghiêm, mang khôi giáp màu bạc. Khôi giáp ánh trăng tỏa hàn ý lạnh lẽo. Hắn nho nhã ôn hòa như Lục Viễn Trạch, tràn ngập sát khí, nhưng giấu kỹ trong đôi mắt . Hắn hùng biện thao thao bất tuyệt như Lục Viễn Trạch, dường như chút vụng về. Vị đại tướng quân chiến trường tuyệt đối nhượng bộ một li một tí nào, giờ khắc khi thấy Lục Nghiễn Thư, căng thẳng lùi một bước.
Hắn lén lút liếc phía . “Nàng đến... Đừng nữa!” Tiểu nha đầu lanh lảnh kêu lên. Dung tướng quân thật cao nha, Lục Triều Triều còn cao bằng chân . “À, ... nương của ngươi.” Dung tướng quân xua xua tay, lúng túng chối từ. “Ta cũng là nương ...” Lục Triều Triều u u .
Đại tướng quân hồn, cứng đờ, môi mím chặt. Nếu da ngăm đen, ắt hẳn thấy sắc mặt đỏ bừng của . Đỏ đến tận mang tai. Hắn ngừng một chút: “Nghe nương của ngươi hòa ly ư? Thật là... ơ...” Hắn cố gắng kéo thẳng khóe miệng đang nhếch lên, bày bộ dạng đau buồn. “Ai da, thật bất hạnh mà.” Khóe miệng điên cuồng cong lên.
“Thúc thúc, vui vẻ quá chừng!” Lục Triều Triều chút do dự vạch trần . Nam nhân cao lớn vội vàng gãi đầu, trong lòng nghĩ nghĩ một vạn chuyện buồn, cố gắng kìm nén bật thành tiếng. “Ta... ...” Hắn sốt ruột đến vã mồ hôi, rõ ràng đường chuẩn lời cả vạn , giờ thốt nên lời?
31_“Ta là bạn của nương ngươi, tên Dung Triệt.” Dung tướng quân chằm chằm Lục Nghiễn Thư và Triều Triều, như thể xuyên qua khuôn mặt mà về một khác. “Ngươi là Nghiễn Thư ?” “Ngươi là Triều Triều ?” “Lần đầu gặp mặt, cũng kịp chuẩn quà cáp gì. Này...” Dung tướng quân Lục Triều Triều, suy nghĩ một lát, từ trong lòng móc một món quà. “Thứ tặng cho ngươi, ý nghĩa kỷ niệm. Là cái còn sót khi thảo phạt vô đạo hôn quân, cái đầu lâu của bạo quân.”
Cái đầu lâu lạnh lẽo trắng bệch, ánh trăng trông khá đáng sợ. “Đầu lâu của bạo quân đó, đời chỉ một cái duy nhất thôi nha.” Dung tướng quân nhét lòng Lục Triều Triều. Hôm nay về kinh vội vã, thứ duy nhất thể mang tặng chính là cái đầu lâu của bạo quân .
“Các ngươi nếu khó khăn, cứ đến Trấn Quốc công phủ tìm .” “Đây là tín vật của Trấn Quốc công phủ.” Nói xong, vị đại tướng quân chiến trường sát phạt quả đoán co cẳng bỏ chạy. Lục Nghiễn Thư cầm ngọc bội. Lục Triều Triều cầm đầu lâu. Lục Triều Triều?!!