Cả Nhà Lén Nghe Tiếng Lòng Ta Mà Tàn Sát Bốn Phương, Còn Ta Chỉ Lo Bú Sữa - Chương 128:--- --- Sự An Ủi Của Nàng Là Chí Mạng ---

Cập nhật lúc: 2025-10-17 03:00:08
Lượt xem: 22

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

“Hu hu hu…” “Ta, đối nàng chỗ nào ? Hả? Ngươi , ngươi chỗ nào ?” “Khi nàng mới nhập môn, thương xót nàng tuổi còn nhỏ, đến nỗi các trong phủ cũng cho về quê cả. Chỉ sủng ái một nàng…” “Trưởng tử, thậm chí còn từng ôm lấy. Khi trưởng thành đưa ngoài quan, nhiều năm thể về kinh.” “Hai đứa con do nàng sinh , thương yêu tận xương tủy.” “Ta ngay cả vị trí Thế tử cũng truyền cho Minh Diệu.” “Cùng trưởng tử ly tâm, trưởng tử hận thấu xương.” Tiêu Quốc Cữu ôm bình rượu trong tay, đến thể tự kềm chế. “Con trai, cháu trai đều huyết mạch của , còn đứa trong cung …” Tiêu Quốc Cữu ngừng lời một chút, cuối cùng cũng dám . Chuyện trong nhà, nếu liên lụy đến Hoàng thất, e là sống chán . Tiêu Quốc Cữu tóc bạc phơ, say mèm, nâng bát rượu lớn lên hô to: “Nào, cạn một chén…” Tiểu nãi oa đối diện, từ ghế dậy, hai tay chao đảo nâng bát lên, chạm một cái. “Ta cạn, ngươi tùy ý.” Tiêu Quốc Cữu ực ực uống cạn một ngụm rượu. Lục Triều Triều ực ực uống một ngụm sữa bò.

 

25_“Hu hu hu, tuổi tác lớn, vợ con ly tán, thật là oan nghiệt!” Tiêu Quốc Cữu nghĩ đến mà thấy bi lương, Tiêu gia lớn như , chỉ còn mỗi lão già . “Thật là cám ơn ngươi nha, cám ơn ngươi đến đòi nợ, đòi đến nỗi Tiêu gia tan cửa nát nhà, vợ con ly tán.” Tiêu Quốc Cữu . Lục Triều Triều cũng rõ, rốt cuộc ý gì. Chỉ sờ sờ gáy: “Không, cần tạ?” “Đều là , nên .” Chắc là, đang cám ơn nàng ? “Hết sạch , con trai còn, cháu trai còn, thê tử đội nón xanh cho . Lúc về già còn chịu nỗi dày vò …” Tiêu Quốc Cữu thở dài thật sâu một . “Nhân sinh, còn ý nghĩa gì nữa ?” “Tất cả đều là kẻ lừa đảo! Tiêu mỗ thất bại , bên cạnh lấy một chân tình.” Tiêu Quốc Cữu , rõ ràng là sắp phát điên. Lục Triều Triều khẽ nhíu mày. “Bệ hạ, đối với ngài thật lòng nha.” “Người thật lòng lắm đó.” “Ngày ngày mong ngài trường mệnh bách tuế, Bệ hạ là thật lòng nhất.” Lục Triều Triều lập tức sốt ruột, vội vàng cho Hoàng đế. Tiêu Quốc Cữu ngây một chút. Khóe mắt lộ giọt lệ. Trong lòng chút ấm áp. “Thật ? Không ngờ Hoàng đế đối xử với chân tình đến , ngược , phụ bạc Người.” Tiêu Quốc Cữu hiếm khi cảm thấy áy náy. “Bệ hạ vẫn luôn tâm niệm ngài đó.” “Thường xuyên hỏi Thái y, thể ngài thế nào đó.” Tiểu oa nhi chuyện lắc la lắc lư, trông khá đáng yêu. “Chỉ sợ ngài c.h.ế.t thôi.”

 

Mèo Dịch Truyện

Tiêu Quốc Cữu ??????? Mắt đẫm lệ m.ô.n.g lung Lục Triều Triều… Cảm xúc dâng trào đến mức , nước mắt cảm động cũng chảy , mà ngươi với điều ?!! Tiêu Quốc Cữu chỉ Lục Triều Triều, ngón tay run rẩy ngừng. Lục Triều Triều thật sự lo lắng tức c.h.ế.t. “Ta, cho ngài điều ho nha?” “Mạng ngài thật cứng.” “Nàng ngày ngày hạ độc ngài đó.” “Thứ tử c.h.ế.t , ngài cũng c.h.ế.t…” Lục Triều Triều mang vẻ mặt “ngài thật giỏi thật lợi hại”. Tiêu Quốc Cữu, bát rượu trong tay cũng cầm vững. Tiêu Quốc Cữu say mèm chợt thẳng dậy. Hai má và hốc mắt đều đỏ bừng, ngây nàng. Tiêu Quốc Cữu từng hai thứ tử, mấy năm đều mắc bệnh qua đời. Tiêu Quốc Cữu lảo đảo dậy, chạy ngoài cửa. Còn vấp ngã một cái ở ngưỡng cửa. Phịch một tiếng, ngã sấp xuống đất. “Thái y… Thái y, Thái y !!” Tiêu Quốc Cữu hoảng hốt tìm thái giám. Lục Triều Triều ôm bát, thỉnh thoảng hớp một ngụm. Vẻ mặt lộ rõ sự khó hiểu. Sao ? Nói ngài mạng cứng cũng ?

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ca-nha-len-nghe-tieng-long-ta-ma-tan-sat-bon-phuong-con-ta-chi-lo-bu-sua/chuong-128-su-an-ui-cua-nang-la-chi-mang.html.]

Chưa đến nửa canh giờ, thấy tiếng t.h.ả.m thiết của Tiêu Quốc Cữu. “Bất kể về muộn đến , nàng đều tự nấu canh sâm cho . Lại còn… còn đưa cho thứ tử nữa…” Tiêu Quốc Cữu thường xuyên bôn ba bên ngoài, uống nhiều, nhưng thứ tử dùng mỗi ngày. Cho nên. Thứ tử c.h.ế.t. “Đây là t.h.u.ố.c độc mãn tính, dùng lâu ngày sẽ gây tổn thương tim mạch. Gặp kinh sợ sẽ gây tim đập nhanh, hoảng hốt, thậm chí là kinh sợ mà c.h.ế.t.” “Quốc Cữu dùng nhiều, điều dưỡng vài năm là thể khôi phục bình thường.” “Chỉ là, vạn thể chịu thêm kích thích.” Tiêu Quốc Cữu thấp giọng lẩm bẩm: “May mà trưởng tử quan ở nơi khác, may mà trưởng tử quan ở nơi khác, bảo một mạng.” Trưởng tử thành hôn sinh con, huyết mạch kéo dài, may mắn Trịnh thị độc thủ. Tiêu Quốc Cữu bi thương Lục Triều Triều: “Ngươi , lão phu thấy ngươi nữa.” Từ khi gặp ngươi, chẳng chuyện gì lành cả. Hèn chi, Thiết công kê cùng Vương gia đều sảng khoái trả tiền, thậm chí còn lóc đưa nàng khỏi phủ!

 

“Tiền?” Lục Triều Triều căng thẳng . “Tiền tiền tiền, trả ngươi trả ngươi trả hết cho ngươi! Mượn mười lăm vạn, trả ngươi hai mươi vạn! Được ? Đi , cút càng xa càng !!” Tiêu Quốc Cữu thấy giọng nàng, trong lòng thình thịch. Tiêu gia mượn danh nghĩa Hoàng thất mà vơ vét tài sản bao nhiêu, hai mươi vạn cũng đến mức tổn thương căn cốt. “Chỉ hận sớm trả tiền.” Tiêu Quốc Cữu thầm mắng. “Ngày mai sẽ đưa hết cung, , bây giờ, bây giờ liền đưa!” Tiêu Quốc Cữu căng mặt. Thậm chí màng đến thể diện Quốc Cữu, lập tức bế nàng lên, ngoài cửa. “Cơm, ăn nữa ?” Lục Triều Triều chút tiếc nuối. Tiêu Quốc Cữu gân xanh trán giật giật, nước mắt suýt nữa kìm . “Tan cửa nát nhà !! Còn ăn cơm gì nữa?” Tiêu Quốc Cữu tức giận . Lục Triều Triều thấy tức giận, cũng dám lên tiếng. Chỉ nhỏ giọng : “C.h.ế.t vẫn thể ăn cỗ nha…” Tiêu Quốc Cữu một lời. Hắn Trịnh thị tức c.h.ế.t, sớm muộn gì cũng Lục Triều Triều tức c.h.ế.t. Tiêu Quốc Cữu bế Lục Triều Triều ngoài cửa, Lục Triều Triều bám cánh cửa chịu buông tay.

 

“Ngươi còn bám riết Tiêu gia gì? Lão phu trả tiền !” Vợ, con trai, cháu trai đều còn! Ngươi còn gì nữa?? Nàng vỗ vỗ túi bên trái, hạt dưa vàng kêu leng keng. “Gia gia Chu cho…” Vỗ vỗ túi bên : “Thân Vương cho…” Sau đó ngẩng đầu lên, chớp chớp mắt Tiêu Quốc Cữu. Tiêu Quốc Cữu? Sao ? Lão tử tan cửa nát nhà , còn cho ngươi chút hoa hồng ? “Ta còn thể cho ngài bí mật… ưm!” Lời còn hết, Tiêu Quốc Cữu đang kinh hãi bịt miệng . “Đừng nữa! Lão phu tuổi cao, nửa bước quan tài , thật sự gì hết!” Tiêu Quốc Cữu đầy mặt kinh hãi. Cái miệng nhỏ của nàng, lời nào ho cả! Nhắm một mắt mở một mắt, hồ đồ một chút thì hơn! “Đồ xa trông rộng, mang hạt dưa vàng đến!” Tiêu Quốc Cữu rống một tiếng. Nha vội vàng về phủ. Chưa một lát, một túi hạt dưa vàng đầy ắp đeo lên cổ Lục Triều Triều. Tiểu gia hỏa đến nỗi ngẩng đầu lên . “Tạ, cám ơn. Ta nguyên tắc, nhận lễ vật..” “Ngài cứ cố chấp cho, nhận .” Nàng khách khí cám ơn. Nàng bước xuống bậc thềm, xe ngựa của Thái tử liền xuất hiện cửa Tiêu gia.

 

 

Loading...