Cả Nhà Lén Nghe Tiếng Lòng Ta Mà Tàn Sát Bốn Phương, Còn Ta Chỉ Lo Bú Sữa - Chương 112:--- Bóc Tro Cốt ---
Cập nhật lúc: 2025-10-17 02:59:52
Lượt xem: 33
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Cút ! Cút ! Cút !” “Ta xem thử, ngươi rời khỏi , thể sống ngày tháng lành nào!”
Lục Viễn Trạch thấy bộ dạng của Hầu phủ, lòng đau xót co giật. Giờ phút , còn đại môn, trừng mắt với Hứa thị mà buông lời cay nghiệt.
Nhìn thấy tiếng chê của bá tánh xung quanh chỉ trỏ, Lục Viễn Trạch cảm thấy đầu óóc choáng váng từng trận.
“Rời khỏi Hứa thị, Hầu phủ chỉ còn là nhà trống bốn bức tường thôi.”
“ là mấy bức tường đổ nát. Hahaha…”
Lục Cảnh Hoài tiến lên đỡ lấy phụ .
“Phụ , tất cả đều Cảnh Hoài lo liệu.”
“Nỗi nhục ngày hôm nay, Cảnh Hoài khắc cốt ghi tâm.”
“Cảnh Hoài nhất định sẽ thi đỗ Giải Nguyên, Tam Nguyên Cập Đệ, vì phụ mà tranh vinh quang, khiến Hầu phủ lừng danh thiên hạ.” Lục Cảnh Hoài lời đanh thép.
Khí uất trong lòng Lục Viễn Trạch tan vài phần, nắm c.h.ặ.t t.a.y Lục Cảnh Hoài: “ , phụ còn con.”
“Ngày mai phụ sẽ tấu lên, lập Thế tử khác.”
“Con ở bên ngoài mười mấy năm, những năm ủy khuất con . Phụ sớm nên đón con về, Nghiên Thư một kẻ tàn phế, uổng công chậm trễ Hầu phủ nhiều năm.” Lục Viễn Trạch thở dài một tiếng.
“Trong phủ tiên thu dọn một chút, …” Lục Viễn Trạch vốn định sẽ tự bỏ tiền , mua sắm vài thứ cho phủ. túi trống rỗng. Ngày thường thứ đều do Hứa thị quản lý, thành hôn mười tám năm, từng lo lắng về tiền bạc.
Hắn nghĩ ngợi, liền tìm một tiệm cầm đồ để rút ít tiền lãi.
Chưởng quỹ thấy Lục Hầu gia, liền nhăn mặt : “Hầu gia, ngài là quan chức triều đình, nếu bắt gặp vay tiền nặng lãi, ắt sẽ xảy chuyện.”
“Hơn nữa, ba vạn lượng ngài vay, nay thành ba vạn ba , ngài vẫn trả mà.”
Lục Viễn Trạch bỗng nhiên nổi giận: “Ba vạn ba? Mới vay một tháng, tăng thêm ba ngàn lượng bạc trắng?”
Chưởng quỹ : “Hầu gia, ngài vay là tiền lãi nặng, cái kiểu lãi đẻ lãi con , vốn là mà.”
“Hầu gia, là ngài hãy trả tiền ạ?”
“Ngài thiếu tiền chứ? Phu nhân nhà ngài mua một bộ trang sức đầu cũng tốn cả ngàn lượng mà.” Chưởng quỹ .
Chà, sáng nay Trung Dũng Hầu phủ hòa ly, tin đồn lan khắp kinh thành . Nghe Hứa thị tháo dỡ sạch sành sanh Hầu phủ, giờ Hầu phủ thực sự là nhà trống bốn bức tường.
Lục Viễn Trạch sắc mặt khó coi, ý chưởng quỹ đang chế giễu , liền trầm mặt đầu bỏ .
Kẻ thể cho vay nặng lãi ở kinh thành, kẻ thể xem thường. Lục Viễn Trạch nghĩ ngợi hồi lâu, mới dọn dẹp những sản nghiệp của Hầu phủ từ những năm . Hứa thị quản lý sản nghiệp tài, những sản nghiệp ngày nửa sống nửa c.h.ế.t, nay ăn cực kỳ phát đạt.
Hầu phủ tổng cộng ba trang viên, ba cửa hàng. Ôn Tuyền sơn trang là lớn nhất, vốn định tặng cho Lục Cảnh Dao, chỉ tiếc là Hứa thị đòi về cho Lục Triều Triều.
“Bán hai cửa hàng , tiên sửa sang Hầu phủ một chút. Sau đó mua sắm thêm vài món đồ nội thất, đừng để ủy khuất Cảnh Hoài.” Lục Viễn Trạch chỉ cảm thấy cuộc sống túng thiếu.
Bán hai cửa hàng, cũng chỉ sáu ngàn lượng. Sửa chữa Hầu phủ, tốn ba ngàn lượng. Vẫn còn ba ngàn, sắm sửa thêm chút nội thất, miễn cưỡng thể dọn ở.
Bùi thị bước cửa, sắc mặt liền lập tức trầm xuống.
Rắc rắc rắc…
Nàng đập vỡ tan tành chén mới bày bàn.
“Cái đồ Hứa thị đáng c.h.ế.t!!” Bùi thị nghiến răng, kìm nén giọng , tại , tại ! Nàng đấu thắng Hầu phủ, trở thành chủ mẫu, nhưng Hầu phủ… Hầu phủ, chỉ là một cái vỏ rỗng!
“Trong sổ sách tại chỉ sáu trăm lượng bạc? Hầu phủ lớn như , thể chỉ sáu trăm lượng? Có Hứa thị tham ô tài sản của Hầu phủ ?!” Bùi thị mắt đỏ hoe, nàng trợn mắt, dọa cho tiểu nha bên cạnh run rẩy.
Nàng là gia sinh tử của Hầu phủ, giữ trong Hầu phủ. Hầu phủ tổng cộng hơn một trăm ba mươi nô bộc, một nửa là do Hứa thị mua về, nàng mang . Những gia sinh tử của Hầu phủ đều giữ ở đây. Bọn họ hối hận bao, sớm để phu nhân mua họ .
“Hầu phủ vốn nhiều sản nghiệp, ba cửa hàng đều là do phu nhân vực dậy. Còn một trang viên, một năm cũng chỉ đến ở vài ngày mùa hè, bao nhiêu sản nghiệp cả.”
“Hầu gia một năm hơn hai trăm lượng bạc, trong sổ sách căn bản bao nhiêu tiền. Tất cả đều là… do hồi môn của phu nhân tiền nhiệm bù .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ca-nha-len-nghe-tieng-long-ta-ma-tan-sat-bon-phuong-con-ta-chi-lo-bu-sua/chuong-112-boc-tro-cot.html.]
Bùi thị tức giận đến run rẩy. Sáu trăm lượng? Cả Hầu phủ chỉ sáu trăm lượng?
Tiểu nha ngừng , chịu đựng ánh mắt như g.i.ế.c của Bùi thị, gần như sắp , mới : “Ngày mai, trong phủ phát lương tháng. Ước chừng, một trăm sáu mươi lượng.”
Đây còn kể chi phí trong phủ. Bùi thị tối sầm mắt, trực tiếp tức đến ngất .
Gia đình Lục Triều Triều, lúc vui mừng khôn xiết.
“Nương, chúng ở nhà ngoại ?” Lục Triều Triều ôm chú ch.ó lớn hỏi.
Hứa thị xoa đầu con gái, nhẹ nhàng lắc đầu. Nàng, vốn luôn nhíu mày, giờ phút mày giãn , thư thái.
Nàng ba con trai một con gái, các con lớn, cũng lòng tự trọng. Dù đó là nhà đẻ của nàng, nàng cũng các con sống nhờ vạ.
“Nương mua một tòa trạch viện rộng năm năm ở Hẻm Du Lâm, sớm sắm sửa thứ xong xuôi, chỉ chờ dọn ở là .” Hứa thị sớm lên kế hoạch hòa ly, thể để bản rơi cảnh túng quẫn.
Hẻm Du Lâm gần hoàng cung hơn, vị trí hơn so với Hầu phủ.
“Oa, nhà mới, tổ ấm mới… thật thích.” Lục Triều Triều xuống xe, liền chạy thẳng đến nhà mới.
“Lục phủ.” Lục Nghiên Thư khóe môi cong lên một nụ , từ nay về , đây chính là tổ ấm mới của bọn họ. Hầu phủ coi thường bọn họ, xem nhẹ bọn họ, bọn họ càng sống thật mới !
Các con tự chọn viện của , Hứa thị liền sắp xếp một bữa cơm đoàn viên.
Giờ phút , tại Trung Dũng Hầu phủ. Lục Viễn Trạch vì để chúc mừng Lục Cảnh Hoài nhận tổ quy tông, yến tiệc mời đồng liêu.
“Những ai từng tặng quà chúc mừng sinh nhật Lục Triều Triều, đều gửi cho họ một tấm thiệp mời .” Lục Viễn Trạch nhàn nhạt .
Lão phu nhân nghiến răng, móc hai ngàn lượng từ tiền dưỡng lão, lòng đau xót co giật. Đây vẫn là tiền Hứa thị từng hiếu kính cho nàng.
Yến tiệc đêm.
Mèo Dịch Truyện
“Hầu gia, Thượng thư đại nhân uyển chuyển từ chối.”
“Hầu gia, Tống đại nhân đuổi tiểu nhân ngoài.”
“Hầu gia, Lễ bộ Thị lang lấy cớ bệnh tật đến.”
Phần lớn thiệp mời gửi đều từ chối, chỉ vài đồng liêu quen với đến. Lục Viễn Trạch thể xuống nước.
Kỳ lạ, rõ ràng bọn họ còn tặng quà mừng tiệc đầy tháng cho Lục Triều Triều mà. Lục Viễn Trạch cũng nghĩ nhiều, chỉ cho rằng nâng ngoại thất lên chính thất, khiến khác vui.
May mắn , Lục Cảnh Hoài nhiều bạn học đến, đều là để chúc mừng nhận tổ quy tông. Lục Cảnh Hoài uống thêm mấy chén.
Trong mơ hồ, dường như thấy Tô Chỉ Thanh. Mấy tháng gặp, nàng nuôi dưỡng như ngọc như ngà, sớm còn vẻ ngây thơ ban đầu.
Hắn lắc đầu, mượn men say tiến lên kéo cổ tay Tô Chỉ Thanh: “Hay thật, ngươi từ khi Hầu phủ liền còn để ý đến nữa. Thế nào? Ngươi thật sự để mắt tới Lục Chính Việt ?”
Hôm nay Lục Cảnh Hoài cảm thấy uất ức, vốn chút phiền muộn. Tô Chỉ Thanh lòng hoảng sợ, rút tay về.
“Thư từ hồi âm, thấy liền tránh mặt, Tô Chỉ Thanh, ngươi đừng quên, ngươi là nữ nhân của !”
“Sao? Lục Chính Việt đến , khiến ngươi nảy sinh tình cảm với ? Hửm?” Lục Cảnh Hoài nâng cằm nàng lên.
Tô Chỉ Thanh hoa dung thất sắc, dung nhan biến đổi lớn.
“Hỗn xược, ngươi là…” Lời dứt, Lục Cảnh Hoài liền hôn lên, trực tiếp chặn lấy đôi môi nàng.
Rầm…
Nha ngoài cửa đẩy cửa , chén trong tay vỡ tan tành theo tiếng động, nàng ngơ ngác Lục Cảnh Hoài.
“Đồ hỗn xược, ngươi đang gì với tiểu nương của ngươi đó?!” Lão tộc trưởng uống quá chén ngoài giải rượu, đầu liền thấy nữ nhân trong lòng Lục Cảnh Hoài.
Đây là mà tự tay ghi gia phả! Bình thê của Lục Viễn Trạch ?!!!