Huyền Ngọc lười biếng tựa ghế, ánh mắt chút thất thần. Mấy thuộc hạ cúi đầu dám lên tiếng. Kể từ ba ngày nhận tin tức, Tiểu Thiên Đạo đến Ma giới. Ma Quân ba ngày nay ngừng chọn lựa y phục, tự sửa soạn. Sáng nay khi ngoài, ngay cả tóc cũng chải chuốt tỉ mỉ, lông tơ mặt đều cạo sạch sẽ, còn cẩn thận tô điểm một chút phấn son nhạt. Điều giảm vài phần tà khí của một Ma Quân, thêm đó là vài phần phong thái thư sinh. Nào ngờ, ngay cả mặt đối phương cũng thấy. Chẳng ai dám lên tiếng, sợ hãi đụng cơn giận.
“Bệ hạ, Thần giới gửi trả về khi hết một năm nuôi dưỡng, liệu âm mưu gì chăng?”
“Vả , kế tiếp hẳn là Phật giới, cũng nên là chúng . Chẳng lẽ là đang mưu tính gì đó với chúng ?”
“Có chuyện nào đến lượt chúng chứ?”
Huyền Ngọc gì, cho dù là âm mưu, chỉ cần thể gặp Lục Triều Triều một , y cũng bận tâm.
Kẽo kẹt kẽo kẹt, trong góc truyền đến những âm thanh lạo xạo nhỏ vụn. Cô bé ôm bánh quy nhỏ nhai lạo xạo, ăn đến mức đầy miệng vụn bánh. Không từ lúc nào, ánh mắt Huyền Ngọc rơi mặt nàng, đến thất thần. Cô bé ăn uống no nê, ợ một tiếng, bưng chén linh quả ngọt ngào mặt lên, nhấp một ngụm ngon lành.
Mèo Dịch Truyện
“Ta trông, giống nương ? Ngươi cứ mãi…”
Nghe lời , mấy thuộc hạ sợ đến giật , vội vàng cúi đầu dám nữa, hận thể điếc mù. Tiểu Ngư Nhi hai tuổi hơn là một đứa trẻ giỏi biểu đạt, nhanh mà rõ ràng, chỉ là mang theo vài phần ngây thơ.
“Hừm, nếu cha ngươi…” Ánh mắt Huyền Ngọc chút u tối.
“Cha ngươi cái kẻ hèn hạ vô sỉ đó, nếu mưu tính, Triều Triều lẽ là của !”
Tiểu Ngư Nhi ngáp một cái, khóe mắt tràn vài giọt nước mắt buồn ngủ.
“Dù cha , cũng ngươi .”
“Ngươi đừng hỏi tại , chỉ dựa câu ‘lẽ là của ’ của ngươi thôi…”
“Nương là sống, vật phẩm gì, suy nghĩ của riêng , thuộc về bất cứ ai. Chỉ riêng câu đó thôi, ngươi thua t.h.ả.m hại …”
Hơi thở Huyền Ngọc càng lúc càng nặng nề, mấy thuộc hạ bên lén chắp tay vái Tiểu Ngư Nhi, cầu xin nàng ngậm miệng . Cái miệng hai tuổi rưỡi, thể lời đau lòng đến thế.
“Ngươi bằng cha .” Nàng bổ sung thêm một câu.
Tay Huyền Ngọc đặt bàn nắm chặt thành quyền, lờ mờ thể thấy nắm đ.ấ.m của y đang run rẩy. Trên mặt bàn lan những vết nứt nhỏ li ti, cho thấy y phẫn nộ đến nhường nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ca-nha-len-nghe-tieng-long-ta-ma-tan-sat-bon-phuong-con-ta-chi-lo-bu-sua/chuong-1050-tuc-gian-sinh-tam-ma.html.]
Bên ngoài cửa, vang lên tiếng gõ cửa khẽ khàng.
“Bệ hạ, nô tỳ dâng cho .” Tiểu nha hình yếu ớt, cúi đầu, nhưng giọng khiến Tiểu Ngư Nhi chút quen thuộc. Tiểu nha mặc một bộ trường váy màu xanh đậm, tôn lên vòng eo thon thả. Huyền Ngọc thấy Tiểu Ngư Nhi trừng mắt đối phương chớp, trong lòng y liền giật thót một tiếng.
“A, trông giống nương …”
“Đây là tiểu thuyết thế ? Ngươi thua …” Lời của nàng khiến Huyền Ngọc bật phắt dậy vì tức giận.
Tiểu nha ‘phịch’ một tiếng quỳ xuống đất, run rẩy dám lời nào. Mấy thuộc hạ quỳ đất sắp đến nơi: “Bệ hạ, là của thuộc hạ. Thuộc hạ tự ý từ phàm gian tìm một cô gái…”
Huyền Ngọc tức đến đầu óc ong ong, thậm chí chút choáng váng.
“Lui xuống, bảo nàng cút ngoài cho !! Từ đến, thì đưa về đó!” Y chỉ tiểu nha với khuôn mặt tái nhợt.
Tiểu Ngư Nhi xoa xoa ngực: “Sợ c.h.ế.t mất, cứ tưởng ngươi đưa về đó chứ.”
Huyền Ngọc trừng mắt Tiểu Ngư Nhi, hai mắt đỏ ngầu. Nếu là đứa trẻ bình thường, e rằng sớm sợ đến nức nở. Tiểu Ngư Nhi bình tĩnh vô cùng: “Ta là , nương là nương. Đừng thông qua , mà nương nhé…”
Huyền Ngọc giận tức: “Ai thông qua ngươi!! Ngươi học những thứ lộn xộn gì thế!”
Tiểu Ngư Nhi nghi ngờ y: “Trong sách đều như mà!”
“Có chỗ còn , đợi con gái lớn, khuôn mặt giống hệt cố nhân …”
Tiểu Ngư Nhi còn dứt lời, Huyền Ngọc giữ chặt miệng nàng.
“Câm miệng!!”
“Khốn kiếp, ngươi xem những thứ gì ! Lục Triều Triều dạy tử chẳng kinh nghiệm ? Tại nuôi con gái thành thế !!!”
“Ta là ngưỡng mộ nương ngươi.”
“ lão tử thật sự biến thái!!” Huyền Ngọc hoa mắt tối sầm, , tâm ma sắp chọc !!