“Yến Thanh Tiên Tôn chỉ sợ sẽ rời nửa bước mà canh giữ nàng , thôi bỏ , cứ mặc kệ .” Thịnh Hòa ngập ngừng, khẽ cúi đầu: “Thật , tử để Yến Thanh Tiên Tôn điểm hóa nàng.” “Rõ ràng nàng là sư của chúng , nếu để điểm hóa, há chẳng sẽ thêm nhiều vướng mắc ư.” Lục Triều Triều khẽ thở dài: “A Hòa, A Đường vẫn buông bỏ. Chúng cưỡng ép can thiệp, chỉ sợ sẽ gây phản tác dụng.” Cam Đường khi còn là tử của ở Linh Giới, thiếu thốn tình . Cho dù Vô Vọng Sơn và các sư , nhưng sự thiếu vắng gia đình vẫn là điều thể thế. Sau nàng hạ giới , khi còn trong bụng , mẫu nàng qua đời. Nàng là con của trong quan tài, cả đời từng nếm trải tình yêu thương của cha . Duy chỉ Yến Thanh Tiên Tôn là bù đắp cho nàng. “Yến Thanh Tiên Tôn trả giá đắt để tái tạo thần hồn cho nàng, giờ đây coi nàng còn quý hơn cả sinh mệnh, A Đường nhất định sẽ hạnh phúc.” Thịnh Hòa gật đầu, gì thêm nữa. Đã là lựa chọn của A Đường, tôn trọng là đủ . Dù thì sư phụ cũng sẽ để nàng chịu thiệt, sư phụ là bao che khuyết điểm, bất chấp lý lẽ nhất.
Đêm đó, Thịnh Hòa dùng bữa tối ở Lục gia, cung tìm Tạ Thừa Tỉ.
Lục Triều Triều suy nghĩ một lát, liền thông báo cho Phật Giới ba ngày đến đón .
“Tiểu ạ?” Tiểu Ngư Nhi hỏi.
Nàng hỏi chính là trưởng tử của Lục Nguyên Tiêu và Diêu Ngọc Châu, mới nửa tuổi. Hắn nhỏ hơn nàng một chút, thường ngày nàng vẫn gọi là Tiểu .
“Hắn , vận may kém, bốc thăm Nam Quốc hoàng đế .”
Hứa Thời Vân là huyết mạch duy nhất của Nam Quốc, mấy đứa trẻ nàng hạ sinh đều là con cháu Nam Quốc. Quốc quân mà Nam Quốc công nhận là Lục Triều Triều, nhưng Lục Triều Triều , cũng thể nữ đế, nên đành lui một bước, chọn từ những huyết mạch khác.
Lục Nghiên Thư để con cháu.
Lục Chính Việt một trai một gái, Lục Nguyên Tiêu một con trai, ba đứa trẻ cùng bốc thăm.
Xán Xán là một kẻ vô , giờ đang theo sư phụ học pháp thuật hứng thú, nàng từ chối thẳng thừng ngay tại chỗ.
Hai tiểu tử thể chối từ, đành lóc bốc thăm.
Cuối cùng, con trai sinh của Lục Nguyên Tiêu bốc trúng ngôi vị, tương lai sẽ kế thừa Nam Quốc.
Nam Quốc kẻ ngốc, về mặt công, huyết mạch Lục gia là chính thống. Về mặt tư, tựa Lục Triều Triều mà hưởng lợi, bọn họ nỡ buông tay.
“Tiểu còn nhỏ như , mà hoàng đế ạ?” Tiểu Ngư Nhi hỏi.
“Mười sáu tuổi mới kế thừa vương vị, giờ chỉ là qua đó quen thôi. Tam thẩm của con rời nửa bước mà theo đấy.”
Tiểu Ngư Nhi “Ồ” một tiếng, tối đó trong lòng cha ngủ một giấc thật ngon, ngay cả trong mơ cũng đang hớn hở.
Ba ngày .
“Phật Giới bế quan ư?” Lục Triều Triều trợn tròn mắt, vẻ mặt đầy khó tin.
“Ban đầu Phật Giới tranh giành đầu rơi m.á.u chảy, suýt chút nữa đ.á.n.h với mấy giới khác, giờ bế quan ? Ngươi rõ ràng cho , là đến đón Tiểu Ngư Nhi ư?”
Người truyền tin vẻ mặt lúng túng: “Nói rõ ràng lắm, bộ Phật Môn đều bế quan, thể đón hài tử.”
Lục Triều Triều chút khó tin. “Ta , Phật tử gần đây trở về Phật Giới.” Có lẽ, đó là ý của Phật tử.
Lục Triều Triều và A Từ , A Từ sờ mũi: “Có lẽ, là giữ chút thể diện cuối cùng.” Ở Thần Giới mười ngày, đến cả quần lót cũng lột sạch .
Lục Triều Triều lập tức quyết định: “Gửi sang Ma Giới!”
Tuy Ma Giới cá rồng lẫn lộn, mà nắm quyền là Huyền Ngọc, nhưng Lục Triều Triều cũng sợ. Cứ theo quy tắc là .
“Truyền âm cho Huyền Ngọc, ba ngày đến đón .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ca-nha-len-nghe-tieng-long-ta-ma-tan-sat-bon-phuong-con-ta-chi-lo-bu-sua/chuong-1048-ai-cung-khong-the-ganh-vac-noi.html.]
Ban đêm.
Thịnh Hòa bên hồ, đèn chiếu xuống, mặt hồ gợn sóng lăn tăn.
Tiểu Ngư Nhi bưng một cái bát nhỏ, bên trong đựng chút điểm tâm: “Thịnh Hòa thúc thúc, chú vui ?”
Nàng cảm thấy Thịnh Hòa thúc thúc luôn một nỗi buồn thể xóa nhòa.
Thịnh Hòa bế nàng lên đầu gối: “Thúc thúc đang nghĩ về quá khứ…” Cái quá khứ xui xẻo , khiến bóng ma tâm lý .
“Quá khứ vui ạ? Thúc thúc hãy nghĩ chuyện vui .”
“Đôi khi, niềm vui là do so sánh mà .” Tiểu Ngư Nhi nhét một miếng điểm tâm miệng .
“Ừm, con kể chú chút chuyện nhé. Cũng hẳn là chuyện , chỉ là khá kịch tính thôi…”
“Bắc Chiêu của chúng một nam nhân, vợ chạy . Chạy với nhất của …”
“Ngay cả đứa con duy nhất, cũng của .”
“Khổ tận cam lai, cuối cùng cũng quan triều đình.”
“Kết quả nghẹn bánh trôi mà c.h.ế.t… Chú t.h.ả.m ?”
Thịnh Hòa im lặng lâu…
“Thảm.”
“Có xui xẻo ạ?? Có buồn ? Kịch bản còn chẳng dám diễn như …”
Thịnh Hòa… nổi.
“Không buồn ạ? Ờ, nhạo khác xui xẻo, lắm ?” Tiểu Ngư Nhi lúng túng , nàng chỉ đối phương vui vẻ hơn một chút. Vắt óc cũng chỉ nghĩ chuyện …
Dù thì, ở Bắc Chiêu chuyện lưu truyền quá rộng .
Mèo Dịch Truyện
Rõ ràng đáng thương, t.h.ả.m khốc, cái kiếp sống bi t.h.ả.m chỉ một chữ t.h.ả.m là đủ. thật sự… khiến nhịn mà than thở .
Cuộc đời , thật sự quá thăng trầm, đầy kịch tính.
Tiểu Ngư Nhi chằm chằm, lâu , Thịnh Hòa mới u buồn nàng.
“Người mà con … là .”
Nụ mặt Tiểu Ngư Nhi cứng .
A?
Khuyên khuyên lầm chỗ ??!!