Tạ Ngọc Chu vui xoay đầu chỗ khác.
“Hai ngươi chính là chuyên đến để khắc chế , , chẳng gì để dạy ngươi...”
“Ngươi ở bên ngoài ngàn vạn đừng là sư phụ của ngươi.” Vốn dĩ ngài ngay cả chuyện cũng dần rõ ràng, gần đây Tiểu Ngư Nhi chọc giận đến mức ăn lưu loát hẳn .
Tiểu Ngư Nhi phục: “Tiểu Ngư Nhi việc một một chịu, con thể bù đắp!”
“Ai cần ngươi bù đắp, ngươi ở bên ngoài đừng là sư phụ của ngươi, coi như A Di Đà Phật .” Tạ Ngọc Chu quả thực đau đầu, dạy nổi, dạy nổi! Quả nhiên là con ruột, y hệt đúc!
Không, trò giỏi hơn thầy, nó còn hỗn đản hơn cả nương nó nhiều.
“Không , Tiểu Ngư Nhi loại nhát gan đó... ồ , con là ‘nhát nữ’!”
Nàng tay chân bò dậy: “Ưm, con thể bù đắp.” Nàng khẽ vung bàn tay nhỏ, bước những bước chân bé xíu ‘đăng đăng đăng’ chạy ngoài cửa.
Vì vóc dáng quá lùn, thể bước qua ngưỡng cửa, chỉ thể chậm chạp bò qua.
Nàng trong sân, cả đám Lục Triều Triều đờ đẫn nàng.
“Nàng gây chuyện gì nữa đây?” Tiểu sa di thì thầm.
Chỉ thấy nàng giữa thiền viện, ánh trăng chút keo kiệt rọi xuống nàng, phủ lên một lớp ngân quang nhàn nhạt, tựa như khoác một tấm chăn nhỏ mỏng manh.
Ấm áp dễ chịu, nàng thoải mái nheo mắt .
Tiểu Ngư Nhi run rẩy đưa bàn tay mũm mĩm , giọng non nớt cất lên: “Hôm nay Ngư Nhi với sư phụ, đặc biệt xin trời cao ban phước lành để đền bù cho sư phụ.”
Bốn phía động tĩnh, Tiểu Ngư Nhi khẽ nhíu mày.
A Từ chau mày thật chặt, Lục Triều Triều kéo kéo tay áo : “Nàng, đang thi triển Thiên Đạo Chi Lực ?”
A Từ gật đầu, lông mày hiện vẻ lo âu: “Thiên Đạo cũng ràng buộc, gì thì . Hành sự tuân theo quy tắc trời đất, bất kỳ tư tâm nào.”
“Trời cao sẽ cho mượn ?” Lục Triều Triều thấy bộ dạng của nàng, bỗng nhiên cảm thấy đau đầu.
Vừa xong, liền thấy tiểu gia hỏa mất kiên nhẫn.
“Ngươi cho mượn ? Nếu cho mượn, con sẽ tự lấy!” Nàng chút bực bội, bàn tay mũm mĩm đang định vươn tóm lấy hư .
Nguyệt hoa thể thấy bằng mắt thường liền hóa thành từng sợi vi quang tuôn về lòng bàn tay nàng.
Sợ rằng chậm trễ, sẽ khiến nàng tay.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ca-nha-len-nghe-tieng-long-ta-ma-tan-sat-bon-phuong-con-ta-chi-lo-bu-sua/chuong-1042-ta-chinh-la-nguyen-tac.html.]
Chỉ thấy nàng nắm một đoàn quang trạch óng ánh ném về phía Tạ Ngọc Chu, Tạ Ngọc Chu chỉ cảm thấy ánh sáng vô cùng chói mắt, gần như xuyên thấu lớp vải trắng.
Ánh sáng tan , Tạ Ngọc Chu chỉ cảm thấy âm thanh bên tai càng thêm rõ ràng.
Ngài đưa tay gỡ bỏ tấm vải trắng mắt, ánh trăng yếu ớt mà chút chói mắt, vội vàng đưa tay lên che.
đưa tay , ngài mới chợt sững sờ.
“Ngài thể thấy ?” Tiểu sa di lập tức phản ứng, mừng đến nỗi hai mắt đỏ hoe.
“Mau, mau dậy thử xem, xem ??” Tiểu sa di vội đến nỗi suýt nhảy cẫng lên, ánh mắt Tiểu Ngư Nhi chỉ còn sự ơn vô hạn.
Tạ Ngọc Chu bỏ tấm vải trắng xuống, run rẩy dậy.
Trước ngài từng lén lút dậy vô , nhưng sức lực cứ như rút cạn hết, lên liền ngã xuống đất.
giờ đây, ngài rõ ràng cảm thấy sức lực.
Chập chững ba bước, Tạ Ngọc Chu cũng đỏ cả mắt.
“Triều Triều, thể thấy, thể .” Tạ Ngọc Chu giọng nghẹn ngào, bề ngoài dù tỏ vẻ phóng khoáng đến mấy, nhưng kiếp ngài cũng mới chỉ hơn hai mươi tuổi.
Lục Triều Triều đột nhiên lao đến, ôm chặt lấy ngài .
Nàng nghẹn ngào gọi Ngọc Chu.
A Từ lén lút kéo con gái đến một góc.
“Trời cao mà ban phước lành cho con ?”
Mèo Dịch Truyện
Tiểu Ngư Nhi ngây thơ : “Ngài , nhưng con cứ cố mượn đấy chứ.”
“Cái hợp với quy tắc ?” A Từ là một Thiên Đạo trưởng thành, càng hiểu điều phiền phức đến mức nào.
Tiểu Ngư Nhi sờ cằm, vẻ mặt hệt như một tên lưu manh: “Theo nguyên tắc mà , là ạ.”
“ bây giờ, con chính là nguyên tắc...”
A Từ mặt chút biểu cảm, hóa , quy tắc cũng là tùy mà khác ??
Ta là một Thiên Đạo trưởng thành, liền tuân theo thiên lý mà hành sự. Còn Tiểu Ngư Nhi còn nhỏ, là một Thiên Đạo sơ sinh. Tính cách càng thêm nghịch ngợm chịu nổi, quy tắc cũng thể lui một bước?!!