Cả Nhà Lén Nghe Tiếng Lòng Ta Mà Tàn Sát Bốn Phương, Còn Ta Chỉ Lo Bú Sữa - Chương 100:--- Triều Triều lập đại công ---
Cập nhật lúc: 2025-10-17 02:59:28
Lượt xem: 20
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trước khi trời tối, Lục Cảnh Dao đưa về Bùi gia. Nàng nước mắt lưng tròng ở cửa, ôm lấy lão thái thái, rạp vai lão thái thái nỡ rời .
“Cảnh Dao rời xa tổ mẫu, Cảnh Dao nỡ xa tổ mẫu.”
“Vì chúng , một nhà thể sống cùng ?” Lục Cảnh Dao rưng rưng nước mắt, lão thái thái đau lòng đến mức cứ gọi “cục vàng cục ngọc”.
“Gặp phụ và tổ mẫu, còn giả vờ thiết. Cảnh Dao buồn lắm…” Lục Cảnh Dao rạp vai lão thái thái, nhỏ giọng nức nở.
“Đều tại những tiện nhân chiếm mất vị trí của Cảnh Dao chúng . Con đừng nữa, con là bảo bối của hầu phủ , Phương trượng Hộ Quốc Tự con phúc khí lớn đấy. Tuyệt đối . Tổ mẫu đau lòng.” Lão thái thái đau lòng vô cùng, cháu gái ngoan của bà đáng yêu bao.
Đâu giống Lục Triều Triều , ăn vụng về còn chọc tức giận.
“Dao Dao, theo ca ca về thôi.” Lục Cảnh Hoài ngoài cửa hầu phủ, thiếu niên tuấn tú phong độ mặc một trường sam màu xanh biếc, khiến qua đường ngoái ngớt.
Môi lão thái thái khẽ động, Lục Cảnh Hoài thôi.
“Sẽ sớm thôi, sẽ sớm thôi.”
“Uổng cho hai các con chịu ủy khuất.”
Đứa con do tiện nhân sinh , tư cách gì mà so sánh với chúng? Nghe , Bệ hạ ý tìm phu tử cho Thái tử. Nếu Cảnh Hoài ba đỗ đầu bảng, chắc chắn sẽ là Thiếu Phó.
Còn Lục Diễn Thư thì ? Một kẻ tàn phế, chiếm giữ vị trí Thế tử hầu phủ, y xứng đáng ư? Trong mắt lão thái thái, chỉ là hai Lục Cảnh Hoài.
“Lão phu nhân, Cảnh Hoài xin phép đưa về phủ, mong lão phu nhân bảo trọng thể, đừng để cảm lạnh.” Lục Cảnh Hoài ôn hòa hành lễ với lão thái thái, trong giọng đầy vẻ xa cách.
Vải vóc y cũng là những bộ quần áo cũ từ năm . Điều khiến lão thái thái đau lòng khôn xiết. Đây là cháu trai ruột của bà. Cháu trai ruột đấy! Điều chẳng khác nào đang đ.â.m tim bà.
Mãi đến khi hai xa, lão thái thái mới đau xót thở dài một tiếng về phủ. Hứa thị đáng c.h.ế.t, đều tại Hứa thị. Vô cớ điều tra đồ cưới, hại Bùi thị bồi thường bộ tài sản trong nhà, ngay cả hai đứa trẻ cũng chịu khổ. Lão thái thái Thính Phong Uyển, trong mắt tràn đầy oán độc. Đều tại Hứa thị cản đường.
Ai da, hôm nay cổ họng vô cớ đau nhức, uống nước cũng đau.
Lục Diễn Thư xe lăn, vẻ mặt bình tĩnh tất cả. “Đi thôi, về sách.” Bất kể lúc nào ở , trong tay y đều cầm một quyển sách.
Thật nực . Y là một kẻ tàn phế. Toàn tê liệt. Thế mà y ngày ngày cầm sách trong tay, phụ của y, tổ mẫu của y, mà ư? Ngay cả khi gặp y, họ cũng khó nén vẻ chán ghét trong mắt, căm hận y chiếm giữ vị trí Thế tử.
Phụ của y, tổ mẫu của y, miệng đầy nhân nghĩa đạo đức. Lại mượn đồ cưới của mẫu để nuôi sống một gia đình khác. Mẫu lo toan hầu phủ, cực khổ vất vả, dùng đồ cưới bù đắp cho hầu phủ, thể ngờ ? Gia đình mặt dày vô sỉ đến thế chứ?
Mẫu yếu đuối, nhưng con của bà, tuyệt đối yếu đuối dễ bắt nạt! Đáy mắt Lục Diễn Thư tràn đầy hung tợn. May mắn Triều Triều. Là Triều Triều cứu cả nhà.
Ngày hôm , Lục Triều Triều liền đưa cung.
“Mặc, mặc nhiều quá…”
“Giống… giống như một quả cầu.” Lục Triều Triều tức giận, tay chân nhỏ xíu, mặc áo bông dày, nàng đều thể nhúc nhích.
“Cô nương, đừng thấy xuân sang, tuyết rơi lạnh, tuyết tan mới lạnh đấy.” Đăng Chi dám để nàng cảm lạnh. Mặc dù, từ khi sinh đến giờ nàng từng cảm lạnh. Cẩn thận một chút, vẫn là hơn.
Lục Triều Triều bĩu môi.
Tuyết đọng trong cung dọn dẹp, chất đống hai bên đường. Lục Triều Triều xuống kiệu nhỏ, khi bước lên bậc thang, hình loạng choạng, cả đầu liền cắm đống tuyết.
Bụp.
Tuyết bay tán loạn.
“Cứu… cứu… cứu mạng!” Lục Triều Triều đầu cắm xuống, cả cái đầu cắm tuyết, đôi chân ngắn cũn ngừng đạp trong trung.
“Ha ha ha ha ha ha…”
“Mau kìa, cắm đống tuyết !”
“Ha ha, giống như một củ cải lớn.” Đối phương đến mức ngang ngược phóng túng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ca-nha-len-nghe-tieng-long-ta-ma-tan-sat-bon-phuong-con-ta-chi-lo-bu-sua/chuong-100-trieu-trieu-lap-dai-cong.html.]
Đăng Chi giật , vội vàng tiến lên như nhổ củ cải, kéo nàng từ đống tuyết .
Mèo Dịch Truyện
Lục Triều Triều tức đến đỏ bừng cả khuôn mặt.
“Cười! Cười gì mà ! Không !” Lục Triều Triều giận dỗi phồng má đang lớn .
Ăn mặc của đối phương vẻ giống Bắc Chiêu, toát lên một vẻ phong tình dị vực. Đôi đồng tử cũng ẩn hiện sắc vàng.
“Đây là Điện hạ đến từ Đông Lăng Quốc, tới con tin.” Ngọc Cầm thấp giọng .
“Con tin là gì ?” Lục Triều Triều vẻ mặt mơ hồ.
Ngọc Thư liếc đối phương một cái: “Là địa vị quốc gia cao, nên đưa con cái sang con tin. Nói chung, là ở nhà sủng ái.”
“Ồ…” Triều Triều kéo dài giọng điệu. Ngay đó vẻ mặt đầy đồng tình: “Thì là một ca ca ai yêu thương a.”
Con tin Huyền Tễ Xuyên??? Ngươi há chẳng thất lễ ư?? Y thấy tiểu gia hỏa động cơn giận, vội vàng thu ý : “Thực xin . Bổn cung cố ý , thường ngày …” Trừ khi, thực sự nhịn . Tiểu gia hỏa mặc đồ tròn vo, cắm đống tuyết, thực sự buồn . Không thể nghĩ! Lát nữa thành tiếng mất.
Dù , nàng nhỏ mà tính khí lớn.
Lục Triều Triều liếc y một cái, kinh ngạc phát hiện, y chút quen mắt. “Wo, hình như gặp ngươi …” Nàng nghiêng đầu, luôn cảm thấy gương mặt quen thuộc.
Huyền Tễ Xuyên nghiêm túc nàng, trịnh trọng lời cảm ơn. “Cảm ơn ngươi cứu tỷ tỷ của , tỷ tỷ của là Huyền Âm. Ta tên Huyền Tễ Xuyên.” Thiếu niên trông chừng mười một mười hai tuổi. Tỷ tỷ công chúa hòa , y con tin, hai thực sự đồng bệnh tương liên. Ai bảo mẫu phi của bọn họ sủng ái chứ.
Nghe thấy "Huyền Âm tỷ tỷ", Lục Triều Triều ngay lập tức hết giận, tính khí của trẻ con, đến nhanh nhanh.
“Không khách khí.” Triều Triều ngoan ngoãn vẫy tay.
Huyền Tễ Xuyên ư!!! Đây chẳng là những ái mộ của nữ chính Lục Cảnh Dao ??
“Lục cô nương, Bệ hạ đang đợi cô ở Ngự Thư Phòng ạ.” Cung nhân liếc con tin, khẽ nhắc nhở.
“Ôi chao, quên mất!” Lục Triều Triều vỗ vỗ trán, lúc mới vội vàng bò lên bậc thang. Thật sự vững, Đăng Chi vội vàng tiến lên bế nàng. Cung nhân: Bệ hạ tuyệt đối cho phép ngoài tiếp xúc với Triều Triều !
Khi Ngự Thư Phòng, ấm trong điện khiến Lục Triều Triều thở dài một tiếng. “Ấm áp thật…” Tiểu gia hỏa cởi áo khoác ngoài, vui vẻ vẫy vẫy cánh tay, mặc nhiều đồ thật thoải mái.
“Triều Triều, mau đây. Hoàng đế bá bá chuẩn quà cho ngươi, ngươi xem thích ?” Hoàng đế giọng điệu vui vẻ.
“Ngươi đó, lập đại công cho Hoàng đế bá bá .”
“Ngươi đó, cứu phụ nữ bắt cóc công.”
“Thành công giúp Hoàng đế bá bá chiêu an Tống Ngọc, công.”
“Lại còn cứu công chúa Huyền Âm và độc miêu miêu của Viên Thủ Phụ. Có công, công!” Hoàng đế liên tục hô vài câu “ công”, mắt Lục Triều Triều sáng rực.
Có công? Có quà? Quà thích nhất!
Vừa bước điện, liền thấy một lão đầu tóc bạc trắng mặt nghiêm nghị điện. Trông y cực kỳ nghiêm túc, ánh mắt trầm tĩnh nàng. Lục Triều Triều vô cớ giật . Tổng cảm thấy, trong lòng rùng .
“Đây là lão gia gia nào ạ?” Lục Triều Triều cẩn thận hỏi.
Hoàng đế tủm tỉm.
“Đây là Viên Thủ Phụ, cũng là ông nội của Viên Mãn.” Hoàng đế mặt đầy ý . Triều Triều thông minh, thiên phú dị bẩm, việc dạy vỡ lòng cho nàng cực kỳ quan trọng. Mà Hứa Thái Phó tinh thông đạo trị quốc, thích hợp dạy vỡ lòng.
“Cũng là lão Thủ Phụ cùng ngang hàng với ông ngoại của ngươi, Viên đại nhân.” “Ông ngoại ngươi phò tá Trẫm đăng cơ, là Thái Phó. Viên lão đại nhân, là đại nho đương thời, học tử thiên hạ đều lấy việc trở thành tử của y vinh dự.”
Lục Triều Triều lẳng lặng lùi một bước.
Bất tường. Dự cảm chẳng lành.
“Ngươi đó, trời sinh thông minh, thiếu một danh sư dẫn dắt. Trẫm tốn chín trâu hai hổ sức lực, thuyết phục Viên Thủ Phụ dạy vỡ lòng cho ngươi, ngươi vui ? Có kinh hỉ ?”
Lục Triều Triều trợn tròn mắt!!! Khuôn mặt nhỏ tràn đầy tức giận. Lấy oán báo ơn!!