Sắc mặt Tiêu Vân Sênh lúc xanh lúc trắng,  tức giận phẩy tay áo.
 
“Uy phong của công chúa thật lớn, động một chút là tự cao tự đại, về nhà  một  là vô cớ tát  khác. Ngươi rời nhà ba năm, Nhu nhi  ngươi chăm sóc cái nhà  ba năm,  dựa    về   phân biệt   bắt nạt  khác, quả thực   mặt mũi.”
 
Sau đó hất cao cằm lên, bộ dạng  so đo với sự hồ đồ của ngươi.
 
Thấy sắc mặt  càng ngày càng khó coi. Tiêu Vân Sênh vịt c.h.ế.t còn mạnh miệng.
 
“Lười  cùng ngươi, ngươi là công chúa, cái gì ngươi  cũng đúng. Uyển Nhu chúng  ! Nơi đây   chỗ ở tự nhiên sẽ  chỗ khác cho ngươi ở.”
 
Nhi tử cũng học dáng vẻ của phụ  , gắn cho  cái mũ ỷ thế h.i.ế.p .
 
“Thiên tử phạm pháp tội như thứ dân, mẫu  mấy quyền thế h.i.ế.p ,    thể cho  khác phục. Coi như ngươi là công chúa, chúng  vẫn thích nhất là Nhu di, ngươi  quyền thế cũng  thể  đổi phương hướng lòng .”
 
Sau đó chạy đến  mặt Lâm Uyển Nhu tranh công.
 
“Nhu di đừng sợ, hôm nay là sinh thần ngươi, đừng để những   liên quan phá hủy tâm trạng của ngươi. Ta và phụ   chuẩn  yến hội sinh thần cho ngươi .”
 
Lâm Uyển Nhu   nỗi đau của  khác, sự đắc ý dường như  giấu nổi.
 
Là công chúa cao quý thì ,     lòng tin của nhi tử và phu quân, chính là một nữ nhân đáng thương mà thôi.
 
Lâm Uyển Nhu nhút nhát .
 
“Sinh thần của  là chuyện nhỏ, vẫn nên đổi thành tiệc chào đón công chúa !”
 
Nàng  khẽ kéo tay áo Tiêu Vân Sênh, vô cùng ủy khuất.
 
“Đừng chọc giận công chúa,   ...”
 
“Nàng  dám , coi như nàng  là công chúa, bây giờ cũng chỉ là nữ nhân của Tiêu gia .”
 
Ta hừ lạnh một tiếng, kéo roi mềm treo  hông , dùng sức đánh đến, hung hăng đánh lên Tiêu Vân Sênh một roi.
 
Tiêu Vân Sênh đau đớn đến kêu to một tiếng.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ca-nha-ho-deu-tham-lam-bach-lien-hoa/chuong-3.html.]
Ngươi  hỏi liệt tổ liệt tông Tiêu gia xem ngươi ngông cuồng như thế nào?
 
4
 
Ta giơ roi  tiếp tục đánh, bỗng  một bàn tay thon dài trắng nõn nắm chặt lấy tay .
 
“Công chúa,  cần thiết  tức giận, khụ khụ...”
 
Người thiếu niên  dáng dấp  , là một quân tử đoan chính, mặt mày như vẽ, hiểu rõ tâm ý của .
 
Khuôn mặt  tái nhợt, vì ho kịch liệt mà đỏ lên,   đau lòng yêu thương  dứt.
 
“Sao   thương tiếc  thể  như ,   để ngươi nghỉ ngơi trong xe ngựa , chờ khi sắp xếp viện tử mới để ngươi đến nghỉ ngơi.”
 
Đôi mắt  thiếu niên sáng như trắng, khẽ cắn môi bất an .
 
“Ta... Ta lo lắng công chúa...sẽ hối hận. Phò mã xuất  danh môn,  chẳng qua chỉ là một  vô danh tầm thường, ánh sáng đom đóm há  thể so sánh với ánh sáng của mặt trăng khụ khụ...”
 
Giọng  của  càng ngày càng nhỏ, dường như chỉ  trong cổ họng.
 
Cũng đủ cho  đau lòng.
 
Ta ngược  cầm lấy tay , chỉ cảm thấy   mặt vô cùng đáng yêu, dù thế nào cũng  ý .
 
Rõ ràng cả đường   trấn an ,  đến cửa nhà  còn bất an như .
 
Ta trưởng thành trong hậu cung đầy rẫy phấn son chồng chất, ngày xưa chán ghét nhất chính là trò vặt tranh sủng ,   thể     đang tranh sủng  mặt .
 
Trước đây gặp những phi tần  vụng về, cũng  vô  thủ đoạn, chỉ cảm thấy phụ hoàng hoang đường, mỹ nhân rơi lệ đều  quan tâm điều gì khác.
 
Hiện tại  mới hiểu ,  một   ngươi  rõ  chút mưu kế,  vui vẻ chịu đựng.
 
Tâm cơ cái gì, đều là tình thú thôi.
 
Ta khẽ vỗ lưng trấn an .
 
“Đồ ngốc!”