Cả Nhà Đoạt Quân Công Của Ta, Đích Nữ Trùng Sinh Đồ Sát Cả Nhà - Chương 96: Trong Mật Thất Tối Tăm, Ninh Vương Vuốt Vết Sẹo Của Nàng

Cập nhật lúc: 2025-09-30 01:09:47
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Ngày hè rực rỡ, nắng sớm đến độ oi ả. Hứa Tĩnh Ương vận áo tơ tằm màu tử la, khoác ngoài một lớp lụa mỏng, đến Ninh Vương phủ.

 

Tiêu An Đường đợi nàng từ sớm ở bãi tỷ võ của Vương phủ. Vừa trông thấy Hứa Tĩnh Ương, y liền vội vàng chạy tới: “Sư phụ! Đồ nhi cuối cùng cũng dưỡng thể lành lặn , bỏ lỡ nhiều bài học quá, hôm nay đồ nhi nhất định bù đắp thật nhanh.”

 

Hứa Tĩnh Ương mỉm hỏi: “Vết thương ở mắt cá chân của con lành hẳn ?”

 

“Dĩ nhiên ạ!” Tiêu An Đường nhấc bàn chân nhỏ lên, xoay xoay cổ chân giữa trung cho nàng xem.

 

Mèo Dịch Truyện

Vì Tiêu Hạ Dạ ở đó, Hứa Tĩnh Ương liền dẫn Tiêu An Đường, tiên luyện mấy thế công phu cơ bản. Tiểu gia hỏa quả nhiên cố gắng, những cú đ.ấ.m vung mạnh mẽ như hổ, còn kèm theo tiếng “hây da” để tự cổ vũ .

 

Sau khi thấy y luyện nửa canh giờ, Hứa Tĩnh Ương giơ tay, hiệu y gần nghỉ ngơi. Tiêu An Đường chạy lon ton tới, lau mồ hôi cằm.

 

“Sư phụ, con nghỉ, con vẫn luyện nữa.”

 

“Đừng vội, cho con xem thứ .” Hứa Tĩnh Ương như phép, lấy một chiếc còi từ trong tay áo. Nàng đặt lên môi thổi, Tiêu An Đường tò mò nghiêng đầu.

 

Chẳng mấy chốc, một bóng đen xẹt qua bầu trời.

 

“Đó là cái gì!” Tiêu An Đường ngẩng đầu thấy, vô cùng kinh ngạc. Chỉ thấy một con chim lớn bằng con đại bàng, lượn lờ trung, là đại bàng nhưng giống lắm.

 

Hứa Tĩnh Ương thổi một tiếng còi nữa, con chim liền sà xuống.

 

“Sư phụ cẩn thận!” Tiêu An Đường dang hai tay, dũng cảm che chắn Hứa Tĩnh Ương.

 

Tuy nhiên, con chim vỗ cánh, ngoan ngoãn đậu xuống cánh tay mà Hứa Tĩnh Ương đưa . Hứa Tĩnh Ương từ trong túi lấy hai hạt lương khô cho nó ăn, Tiêu An Đường mở to mắt.

 

“Sư phụ, đây là sư phụ nuôi ?”

 

Hứa Tĩnh Ương gật đầu: “Nó là Hồng Vĩ Ưng, mấy tháng , nó cũng giống như con, gãy cánh, thể bay lên, càng thể cử động.”

 

“Bây giờ nó hồi phục gần như , cũng cần tập bay , nhưng con cũng như nó, thể nóng vội.”

 

“Công phu một ngày mà thành, vì hôm nay gắng sức ba canh giờ, bằng biến những thời gian đó thành sự chăm chỉ mỗi ngày, cần cù ngừng nghỉ, nhất định sẽ thành quả.”

 

Mắt Tiêu An Đường sáng lấp lánh. “Con hiểu , sư phụ.”

 

Y đưa bàn tay nhỏ bé , dò dẫm sờ Hồng Vĩ Ưng, thấy nó tấn công thì càng thích hơn.

 

“Sư phụ, con thể thường xuyên chơi với nó ?”

 

“Được, bình thường nó đều nuôi trong Võ viện, nếu Vương gia cho phép, sẽ tặng nó cho con.”

 

Hứa Tĩnh Ương xong, bảo Tiêu An Đường đưa tay , nàng đặt Hồng Vĩ Ưng lên đó. Tiểu gia hỏa vui mừng liên tục kêu lên, sợ kinh động chim ưng, liền cẩn thận vuốt ve bộ lông mượt mà của nó.

 

“Con sẽ với Phụ Vương!” Y chớp chớp đôi mắt sáng ngời.

 

Bạch Hạc tới, phía còn một ma ma, Hứa Tĩnh Ương nhận đó là Dĩnh ma ma, xỏ khuyên tai cho nàng .

 

Bạch Hạc giọng lạnh nhạt: “Hứa đại tiểu thư, Vương gia đồ tặng cho cô nương.”

 

Dĩnh ma ma mỉm : “Có mấy xấp lụa thượng hạng, mời đại tiểu thư thử.”

 

Hứa Tĩnh Ương chút biến sắc: “Được.”

 

Nàng giả vờ chút nghi ngờ, đầu dặn dò Tiêu An Đường một tiếng, theo Dĩnh ma ma. Men theo hành lang dài, vòng qua đình viện đầy hoa quỳnh, Hứa Tĩnh Ương bước một gian hoa các.

 

Trong phòng, giá bày bốn năm bộ y phục màu sắc rực rỡ hoa lệ, lụa thượng hạng ánh nắng chiếu rọi, tỏa thứ ánh sáng cầu vồng tuyệt .

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ca-nha-doat-quan-cong-cua-ta-dich-nu-trung-sinh-do-sat-ca-nha/chuong-96-trong-mat-that-toi-tam-ninh-vuong-vuot-vet-seo-cua-nang.html.]

Hai nha bước giúp Dĩnh ma ma, y phục cho Hứa Tĩnh Ương.

 

“Mời Hứa đại tiểu thư bình phong đổi y phục.” Dĩnh ma ma cùng Hứa Tĩnh Ương bình phong.

 

Trước mặt Dĩnh ma ma, Hứa Tĩnh Ương cởi bỏ áo choàng ngoài, để lộ xương quai xanh như ngọc. Dĩnh ma ma liếc mắt thấy vết sẹo nhỏ xương quai xanh của nàng.

 

“Đại tiểu thư từng thương ở đây ?” Dĩnh ma ma hỏi như vô tình.

 

Hứa Tĩnh Ương khẽ gật đầu: “Ta từng trúng tên.”

 

Không xa đó, một đôi mắt sâu thẳm những lớp rèm che, bỗng nhiên nheo , lộ thần sắc nguy hiểm.

 

Dĩnh ma ma: “Sao nguy hiểm đến ? Là vết thương từ biên quan ?”

 

“Ừm...”

 

Hứa Tĩnh Ương đáp lời, còn kịp khoác lên áo choàng mới, bước tới với những bước chân nặng nề, lạnh lẽo. Tiêu Hạ Dạ một tay vén rèm châu, khuôn mặt tuấn mỹ, hàng lông mày như kiếm nhập tóc mai, đôi mắt đen như mực.

 

Thấy y ở đó, Hứa Tĩnh Ương dường như hề bất ngờ, chỉ khẽ kéo vạt áo, che bờ vai. “Vương gia cũng ở trong hoa các ?”

 

Dĩnh ma ma lập tức đỡ: “Vừa nãy Vương gia đến xem Hứa đại tiểu thư thích những bộ y phục , nhưng …”

 

“Dĩnh ma ma, ngoài.” Tiêu Hạ Dạ đột ngột cắt ngang lời. Trong tình cảnh hiện tại, y căn bản giải thích gì với Hứa Tĩnh Ương, mà chỉ vội vàng xác minh.

 

Hứa Tĩnh Ương nghiêng mắt y, trong đôi phượng mâu đen như mực ánh lên những tia sáng, khiến thể đoán định.

 

Ánh mắt Dĩnh ma ma đảo qua giữa hai , cúi đầu chắp tay lui xuống. Cánh cửa khép , ánh sáng xuyên qua khung cửa sổ đóng kín chiếu trong phòng.

 

Hứa Tĩnh Ương vặn trong một vệt sáng, khí chất thanh lãnh, đầy vẻ khí. Nàng lặng lẽ Tiêu Hạ Dạ bước đến gần, bỗng nhiên nhấc cằm nàng lên.

 

“Hứa Tĩnh Ương, cô nương nhận thứ ?” Y giơ đoạn mũi tên gãy. Ngày đó Thần Sách đại tướng quân đỡ mũi tên xuyên tim cho y, ai ngờ y vẫn còn giữ .

 

Hứa Tĩnh Ương gì, Tiêu Hạ Dạ liền ép sát thêm một tấc. “Bổn vương chỉ hợp tác với thành thật, Hứa Tĩnh Hàn, ngươi lừa dối bổn vương, đáng tội gì!” Bốn chữ cuối cùng, y nhấn mạnh từng tiếng. Thậm chí còn gọi thẳng tên của Thần Sách đại tướng quân.

 

Hứa Tĩnh Ương mặt đổi sắc, mà hỏi ngược : “Vương gia vì xem thần nữ là trưởng?”

 

Ngón tay thô ráp của Tiêu Hạ Dạ vươn tới, miết qua vết sẹo xương quai xanh của nàng. “Còn hỏi? Vết thương , giống hệt vị trí trúng tên ngày đó?” Giọng y dần trầm xuống, mang theo chút hung tợn vui.

 

Hứa Tĩnh Ương mím môi, đột nhiên, nàng buông tay, cởi bỏ áo choàng đang khoác vai. Như , nàng chỉ còn yếm quấn n.g.ự.c và váy lót, bờ vai lộ mắt Tiêu Hạ Dạ. Hứa Tĩnh Ương vén mái tóc dài lên, để sang một bên cổ, từ từ xoay , để lộ xương bướm lưng cho y xem kỹ.

 

“Vương gia, xem cho rõ, thần nữ vết thương xuyên thấu giống A ?”

 

Khoảnh khắc đó, khuôn mặt lạnh lùng của Tiêu Hạ Dạ cứng đờ. Lưng nàng trơn nhẵn tì vết, một chút sẹo nào, chứ đừng là vết sẹo cũ.

 

Chuyện gì đang xảy ? Y hiểu lầm ?

 

“Vết tên của ngươi từ !”

 

“Ta theo A sống ở biên quan, đôi khi nơi ở cố định, thương là điều khó tránh khỏi.”

 

Lời nàng vẻ đầy rẫy sơ hở, nhưng thể tìm lý do để phản bác. Tiêu Hạ Dạ cảm thấy, chỉ còn cách sự thật một bước chân. Y phái điều tra Hứa Tĩnh Ương, ở biên quan, những binh sĩ Thần Sách quân từng gặp nàng ít. Mọi chỉ , của đại tướng quân theo quân, nhưng nàng thường xuyên lộ diện, ai cũng cho rằng đại tướng quân cố ý bảo vệ nàng.

 

Tuy nhiên cũng , từng thấy một nữ tử, trông giống đại tướng quân, trướng của Hứa Tĩnh Hàn. Tiêu Hạ Dạ từng nghĩ tới, Hứa Tĩnh Ương chính là Hứa Tĩnh Hàn. Thân thủ, võ công của nàng, đều là những gì một nữ tử bình thường . cố tình thể nắm sơ hở của nàng.

 

Hứa Tĩnh Ương khép vạt áo, đầu, đối diện với đôi mắt đen như mực của Tiêu Hạ Dạ. Nàng hỏi một câu hỏi táo bạo.

 

“Giả như, là Hứa Tĩnh Hàn, Vương gia liền định xử tử ?”

 

 

Loading...