Cả Nhà Đoạt Quân Công Của Ta, Đích Nữ Trùng Sinh Đồ Sát Cả Nhà - Chương 46: Một nhà bất nhân bất nghĩa này, nàng sẽ tiêu diệt sạch sẽ!
Cập nhật lúc: 2025-09-30 01:08:34
Lượt xem: 6
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chưa kịp để Hứa Nhu Tranh , Hứa phu nhân lập tức bảo: “Tranh nhi, con cứ thật , trị liệu cho chân của lão gia đây, nhất định một vị t.h.u.ố.c quý giá và khan hiếm!” Hứa Nhu Tranh ngước đôi mắt lệ rưng rưng, ngây ngẩn Hứa phu nhân. Uy Quốc Công đưa ánh mắt khó hiểu quét qua: “Thuốc gì?” Hứa phu nhân: “Là hổ cốt. Tiệm t.h.u.ố.c bình thường căn bản loại d.ư.ợ.c liệu quý giá như . Tranh nhi, con giờ cầm bạc hiệu cầm đồ hỏi thăm, chắc chắn sẽ cầm cố hổ cốt ở đó. Bất kể giá bao nhiêu, chúng cũng mua.” Hứa Nhu Tranh hiểu ý, vội vàng dậy: “Con ngay đây.”
Nàng vội vã rời . Hứa Minh Tranh tiễn nàng , nhưng Hứa phu nhân bảo cần. Ngược , bà để một bà ma ma tâm phúc khác cùng. Uy Quốc Công còn kịp mở lời, bóng Hứa Nhu Tranh xa. Hứa Nhu Tranh bất động thanh sắc cụp đôi mày đen nhánh.
Nguyễn ma ma lúc bưng một bát t.h.u.ố.c thang tiến . Hứa phu nhân lập tức cảnh giác: “Đây là gì?” Nguyễn ma ma: “Bẩm phu nhân, đây là phương t.h.u.ố.c giảm đau, là bài t.h.u.ố.c gia truyền của nô tỳ. Lão gia đau đớn như , thể uống .” Hứa phu nhân đang định quở trách, nào ngờ, Uy Quốc Công đau đến mất lý trí, liền vươn tay: “Đưa đây!” Một bát t.h.u.ố.c thang, ông ực ực uống cạn, sót chút bã. Cũng chẳng thật sự hiệu nghiệm , nửa nén nhang , Uy Quốc Công từ chỗ ban đầu rên rừ rừ vì đau, đến khi sắc mặt dần chuyển biến .
Hứa Tĩnh Ương ông : “Phụ đỡ hơn nhiều ?” Uy Quốc Công gật đầu: “Bài t.h.u.ố.c của Nguyễn ma ma cho , quả nhiên tác dụng.” “Nguyễn ma ma xem như công, kịp thời cứu phụ khỏi biển lửa, còn giảm bớt cơn đau cho phụ .” Nghe Hứa Tĩnh Ương xong, Uy Quốc Công mới sang Nguyễn ma ma: “Ngươi lập đại công .” Hứa phu nhân lạnh nhạt : “Nàng vốn là nô bộc trong nhà, giúp chủ tử giải ưu là chức trách của nàng , lập công trạng gì?” Hứa Tĩnh Ương: “Liên quan đến tính mạng của phụ , đương nhiên là một đại công. Thống lĩnh Ngự Lâm Quân trong triều từng đỡ mũi tên ám sát cho Hoàng thượng, Hoàng thượng trọng dụng , vì Hoàng thượng đó là chức trách của thống lĩnh?” Hứa phu nhân lời nàng nghẹn họng, trong lòng tức tối.
Uy Quốc Công lúc gật đầu: “Tĩnh Ương sai, Hoàng thượng xưa nay thưởng phạt phân minh, tự nhiên cũng noi theo việc Thánh thượng .” Ông Nguyễn ma ma: “Ngươi trong phủ giữ chức vụ gì?” Nguyễn ma ma cúi đầu: “Bẩm lão gia, nô tỳ vốn là quản sự ma ma ở nhà bếp, nhưng vì nấu yến sào cho Phan di nương mà Thanh ma ma đoạt mất eo bài quản sự, giờ chỉ là tạp dịch.” Uy Quốc Công chợt nhíu mày, nhớ lời Phan di nương . Hứa phu nhân quở trách Nguyễn ma ma: “Một tạp dịch, vì trùng hợp như , đúng lúc cháy xuất hiện trong viện? Nhà bếp cách viện của Phan di nương cũng gần.”
“Ngươi rốt cuộc thôi ?” Uy Quốc Công bỗng nhiên quát nặng lời. Hứa phu nhân cứng đờ nét mặt: “Lão gia?” Uy Quốc Công giận dữ ngút trời: “Ngươi đường đường là một chủ mẫu, mắt cái yến sào của một di nương, chuyện cũng bỏ qua , xưa nay trách cứ ngươi điều gì, Nguyễn ma ma cứu mạng , mà ngươi còn ở đây bới móc.” “Ngươi chỉ mong c.h.ế.t trong biển lửa mới hả ? Đồ độc phụ ! Khụ khụ...” Ông tức đến ho kịch liệt. Hứa Tĩnh Ương tiến lên, nhẹ nhàng vỗ lưng ông : “Phụ , còn vết thương ở chân, đừng động nộ.” Hứa phu nhân đỏ hoe mắt Uy Quốc Công: “Lão gia, nghĩ như ? Người thương, mới là lo lắng nhất!” “Ngươi cút ngay cho !” Uy Quốc Công chỉ ngoài cửa: “Ngươi chỉ nghĩ đến việc oai chủ mẫu, căn bản chẳng thèm để ý đến sống c.h.ế.t của lão tử, cút ngoài!” Ông là luyện võ, khi tục tĩu thì càng thêm thô lỗ cục cằn. Hứa phu nhân đau lòng thất vọng, đầu bỏ cùng của .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ca-nha-doat-quan-cong-cua-ta-dich-nu-trung-sinh-do-sat-ca-nha/chuong-46-mot-nha-bat-nhan-bat-nghia-nay-nang-se-tieu-diet-sach-se.html.]
Mèo Dịch Truyện
Hứa Minh Tranh Hứa Tĩnh Ương vài câu, nhưng sợ lúc mở miệng sẽ mắng. Hắn chỉ đành chắp tay: “Phụ , con cổng phủ đợi Nhu tỷ tỷ.” Nói , khi rời , âm trầm liếc Hứa Tĩnh Ương một cái. Chờ bọn họ đều , Hứa Tĩnh Ương : “Phụ , bên thể ai hầu hạ, hãy cho Nguyễn ma ma tổng quản sự nhà bếp, phục vụ, nấu thuốc.” Uy Quốc Công mệt mỏi gật đầu: “Đều giao cho con an bài.” Nguyễn ma ma lập tức quỳ mặt đất: “Nô tỳ đa tạ lão gia, đa tạ đại tiểu thư tin tưởng!” Hứa Tĩnh Ương đấy phân phó an bài, xử lý việc đó.
Uy Quốc Công nàng, cảm khái vạn phần một câu: “Tĩnh Ương, nếu con chỉ là một nữ tử đơn thuần, phụ sẽ bận tâm nhiều đến .” “Ngày con xuất giá, cứ an phận một chủ mẫu , còn hơn thứ khác.” Lời ông hàm hồ, khác hiểu, nhưng Hứa Tĩnh Ương rõ mồn một. Phụ nàng, từng thật sự coi những quân công nàng giành là vinh quang. Tuy ông hưởng thụ vinh dự do Thần Sách Đại tướng quân mang , nhưng sâu thẳm trong lòng, sự đại nam tử chủ nghĩa tác quái, khiến ông thể chấp nhận công lao của con gái luôn vượt trội hơn ông . Đặc biệt là Uy Quốc Công sống một cách tầm thường hơn ba mươi năm, nhưng đến khi hơn bốn mươi tuổi, dựa công danh con gái giành mà trở thành tân quý trong triều đình và dân chúng. Khi ai xung quanh, ông hẳn cũng phiền muộn, bất mãn. Hoàn quên việc Hứa Tĩnh Ương chiến trường liều mạng tranh đấu, đổ m.á.u rơi lệ, vô đối mặt với hiểm nguy sinh tử.
Hứa Tĩnh Ương mặt đổi sắc: “Phụ , mệt , hãy ngủ một lát .” Uy Quốc Công lẽ thật sự mệt mỏi, cũng thể là do tác dụng của thuốc, ông dần nhắm mắt , hô hấp đều đặn mà ngủ . Hứa Tĩnh Ương để hai tiểu tư tâm phúc của Uy Quốc Công trông chừng ông . Bởi vì Hứa Nhu Tranh lẽ một chốc lát còn lấy t.h.u.ố.c về. Nàng dẫn Trúc Ảnh và những khác trở về phòng của . Khép cửa , trong phòng thắp đèn, Hứa Tĩnh Ương cạnh bàn, mượn ánh trăng mà ngắm bóng đơn lẻ của . Mười năm tắm m.á.u chiến đấu, nhiều đối mặt với nguy cơ, vòng vây của kẻ địch, phận ẩn giấu, tất cả đều khiến nàng nảy sinh ý định thoái lui. Ấy là vì nàng , nếu nàng kiên trì chiến trường, thì nhà nàng sẽ lên chiến trường. Loại c.h.é.m g.i.ế.c hiểm ác đó, nàng tình nguyện tự gánh chịu. , tất cả những điều trong mắt nhà, chẳng đổi lấy dù chỉ một chút lòng ơn.
Một bóng từ cửa sổ lật , là Hàn Lộ trở về. “Đại tiểu thư, nô tỳ theo xe ngựa của Hứa Nhu Tranh, thấy nàng một viện nhỏ sâu trong hẻm Đồng Hoa.” Trúc Ảnh kinh ngạc: “Hẻm Đồng Hoa? Nghe Nguyễn ma ma , ở đó một bà đồng, bán những loại t.h.u.ố.c bẩn thỉu, thể bày ngoài sáng. Nhu Tranh tiểu thư đến đó?” Trong phòng tĩnh mịch, Hứa Tĩnh Ương dường như chỉ thể thấy tiếng tim đập. Nàng bóng như ngọc, cô độc đó. “Hàn Lộ, ngươi thấy chân của phụ , ông trông vẻ như vết thương cũ ?” Hàn Lộ chần chừ một lát, lắc đầu: “Khi nô tỳ giúp di chuyển Uy Quốc Công, sờ qua xương của ông . Thường thì những vết thương cũ lâu năm ở chân, dù lành, xương cốt cũng sẽ sai lệch, nhưng Uy Quốc Công thì .” Điều cũng nghĩa là, lẽ năm đó Uy Quốc Công căn bản hề thương. Trúc Ảnh nghi hoặc: “Nếu , lão gia tại dối?” Hứa Tĩnh Ương nghĩ đến vẻ hoảng loạn của phụ nàng khi nhắc đến vết thương cũ tái phát, giống như giả vờ. Ông thể căn bản chân hề gãy. “Trừ phi,” Hứa Tĩnh Ương khẽ , “năm đó ông cũng sắp đặt.” Hàn Lộ và Trúc Ảnh đột nhiên im lặng.
Điều cũng nghĩa là, năm đó Uy Quốc Công lâm nguy nhận mệnh trận nghênh địch, nhưng kẻ địch quá mạnh, mà tư chất của Uy Quốc Công quá đỗi bình thường. Có ông chỉ là tự tìm cái chết, nên tìm cách giữ ông , mà thể kháng chỉ. Người sẽ là ai đây? Trong lòng Hứa Tĩnh Ương lập tức đáp án —— Chính là mẫu nàng, Hứa phu nhân. Khi đó Hứa Minh Tranh còn nhỏ, nàng là con gái, nếu Uy Quốc Công c.h.ế.t , Hứa phu nhân góa con côi, trong Hứa gia sẽ chẳng chút địa vị nào. Là một vợ, bà thể để trượng phu chiến tử sa trường, càng cho phép mang theo hai đứa con, sống một . Hứa gia khi nhiều quyền thế, một khi Uy Quốc Công chết, bà e rằng ngay cả nơi để cũng . Bởi , bà cũng sắp đặt, giống như đêm nay, khiến cả nhà đều lầm tưởng Uy Quốc Công gãy chân. Hứa Tĩnh Ương chính là đêm đó, thấy nỗi đau của phụ , tiếng tuyệt vọng của mẫu , kiên quyết nữ giả nam trang, cha tòng quân. Nàng vì tình mà thể liều mạng, nhưng trong mắt mẫu , mạng nàng chẳng đáng giá, chỉ khoảnh khắc phụ mà c.h.ế.t mới giá trị.
“Từ đến nay, mẫu đối với đều là chán ghét, từng đổi.” Hứa Tĩnh Ương khẽ . Trúc Ảnh lo lắng nàng: “Đại tiểu thư...” Đột nhiên, Hứa Tĩnh Ương nhấc quyền, hung hăng đ.ấ.m xuống chiếc bàn bên cạnh. Rầm! Mặt bàn gỗ lim nắm đ.ấ.m nàng, giống như sét đánh, tức khắc xuất hiện vài vết nứt. Hàn Lộ và Trúc Ảnh kinh ngạc, nhao nhao tiến lên. “Đại tiểu thư, tay chảy m.á.u .” Trúc Ảnh kêu khẽ, vội vàng lấy thuốc. Hàn Lộ kiểm tra xương ngón tay Hứa Tĩnh Ương, nghiêm túc : “Đại tiểu thư, dù cảm thấy đáng Thần Sách Đại tướng quân, cũng thể tự thương.” Hàn Lộ chuyện nàng nữ giả nam trang, còn tưởng nàng vì trưởng mà bất bình. “Ta ,” khuôn mặt khí bức của Hứa Tĩnh Ương, lạnh lùng như đầm sâu, “Sau khi rõ chân tướng, sẽ càng sống hơn, sống vì chính .” Nàng sang ngoài ô cửa sổ hé mở, màn đêm bao trùm cả trời đất, ánh trăng chập chờn bóng cây. Mẫu bất nhân, phụ vô đức, cả cái gia đình bất nhân bất nghĩa, nàng nên g.i.ế.c sạch bọn chúng!!!