Cả Nhà Đoạt Quân Công Của Ta, Đích Nữ Trùng Sinh Đồ Sát Cả Nhà - Chương 446: Phụ hoàng, nhi thần rốt cuộc đã làm sai điều gì!
Cập nhật lúc: 2025-10-03 03:54:07
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lúc , trong Đặng phủ.
Đặng Nhược Hoa đến phòng của Đặng Nhược Yên.
“Đại tỷ tỷ, đến ,” Đặng Nhược Yên mặt mày hồng hào bước đến, khoác tay nàng, “Thế nào, chuyện của đây, bên ngoài ầm ĩ ? Hoàng thượng liệu ban cho Ngụy Vương vương phi ?”
Lần đối phó Ngụy Vương là do Thái tử bày mưu. Đặng Nhược Yên cam tâm tình nguyện trở thành quân cờ lợi dụng, dẫu , chuyện lợi chứ hại cho nàng. Bằng , với phận thứ xuất của nàng, dù là tiểu thư Thái phó phủ, cũng thể nào trở thành vương phi .
Đôi mắt tưởng chừng ôn hòa của Đặng Nhược Hoa khẽ lướt qua vẻ mặt đắc ý quên cả hình hài của nàng.
Mèo Dịch Truyện
“Yên nhi, nhỏ thôi, nếu ngoài thấy thì ? Ngụy Vương Hoàng thượng triệu cung, e rằng chẳng bao lâu nữa, chỉ dụ ban hôn sẽ đưa đến phủ. Ta chúc mừng mới .”
Đặng Nhược Yên , đến vui sướng khôn xiết. Đôi mắt nàng ánh lên vẻ đắc ý: “Đợi vương phi , nhất định sẽ trợ lực thật cho tỷ tỷ, Đông cung và Ngụy Vương phủ sẽ thiết như một nhà. , đại tỷ tỷ…”
Đặng Nhược Yên hạ giọng: “Ngụy Vương hạ d.ư.ợ.c bất tỉnh, kỳ thực vẫn chạm . Nếu trong cung phái đến kiểm tra thể , để che giấu đây?”
Đặng Nhược Hoa mím môi: “Ta nghĩ sẵn cho .” Nói đoạn, nàng với bên ngoài: “Vào .”
Một gia đinh cường tráng mặt lạ bước , tiện tay khép cửa .
“Đại tiểu thư.” Gia đinh chắp tay, ánh mắt âm u, lén lút Đặng Nhược Yên.
Đặng Nhược Yên nghĩ đến điều gì đó, kinh ngạc trốn Đặng Nhược Hoa.
“Đại tỷ tỷ, sẽ là và …”
“Sao? Muội thấy ?”
“Hắn chỉ là một hạ nhân, thể khuất tôn giáng quý.”
“Nếu trong cung phái ma ma đến nghiệm , mà vẫn còn bích, thì sẽ chứng minh Ngụy Vương chạm , còn thể vương phi?”
Nghe Đặng Nhược Hoa , Đặng Nhược Yên c.ắ.n chặt môi , trong mắt hiện lên vẻ cam lòng, nhưng nhiều hơn là sự ghét bỏ. Nghĩ đến vinh hoa phú quý của , nàng đành nhẫn nhịn một lát !
“Vậy thì cứ coi như ch.ó c.ắ.n .”
Đặng Nhược Yên dứt lời, trong mắt tên gia đinh lóe lên một tia độc ác.
Đặng Nhược Hoa đưa mắt hiệu, gia đinh từ từ tiến lên: “Nhược Yên tiểu thư, đắc tội .”
Đặng Nhược Yên , định cởi áo, vốn cho rằng chuyện sắp xảy chẳng qua chỉ là mất thể mà thôi, nhưng ngờ, một sợi dây cói cứ thế đột nhiên siết chặt lấy cổ nàng mà hề báo !
“A…” Chưa kịp kêu thành tiếng, Đặng Nhược Yên siết đến lời. Nàng cố sức giãy giụa vùng vẫy, ngón tay kéo sập màn giường. Tên gia đinh hành động nhanh chóng, quấn hai vòng dây quanh cổ nàng, đạp lên bàn nhảy vọt một cái, ngay lập tức ném sợi dây cói lên xà nhà. Hai tay siết chặt, Đặng Nhược Yên cứ thế treo lên.
Nàng điên cuồng lắc lư chân tay, đôi mắt đỏ ngầu thấy Đặng Nhược Hoa chậm rãi đến gần, ngước mắt nàng. Trong đôi mắt của Đặng Nhược Hoa, chất chứa sự chế giễu lạnh lẽo.
“ là đồ ngu, thật sự tưởng thể gả Ngụy Vương phủ vương phi ? Muội rõ từng yêu Hoằng Anh, mà còn loại vọng tưởng , chỉ khi c.h.ế.t , chuyện mới thể trở nên nghiêm trọng hơn mà thôi.”
“Đặng Nhược Yên, cái tiện nữ thứ xuất nhà ngươi oai diễu võ trong phủ nhiều năm, đến nỗi sắp quên là một tiện mệnh ? Đã đến lúc ngươi trả giá vì , nên, c.h.ế.t !”
Tròng mắt Đặng Nhược Yên lồi , thể tin trừng mắt Đặng Nhược Hoa.
lúc , bên ngoài cửa truyền đến giọng của nha tâm phúc.
“Đại tiểu thư, Chiêu Vũ Quận chúa đến .”
Ánh mắt Đặng Nhược Hoa biến đổi. Hứa Tĩnh Ương đến lúc ? Thật đúng lúc!
Lúc , mẫu của Đặng Nhược Hoa đích mặt, dẫn theo mấy vị chị em dâu, kính cẩn mời Hứa Tĩnh Ương chính sảnh.
“Chiêu Vũ Quận chúa đột nhiên giá lâm, việc gì quan trọng?” Đặng phu nhân nhẹ giọng hỏi.
Hứa Tĩnh Ương xuống, mà chắp tay, : “Từ thứ năm của cùng Đặng tứ tiểu thư của quý phủ thiết, tin nàng xảy chuyện, đến thăm nàng , xin phu nhân dẫn thăm hỏi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ca-nha-doat-quan-cong-cua-ta-dich-nu-trung-sinh-do-sat-ca-nha/chuong-446-phu-hoang-nhi-than-rot-cuoc-da-lam-sai-dieu-gi.html.]
Đặng phu nhân khựng , giả vờ đau buồn: “Không giấu Quận chúa, Nhược Yên từ khi trở về, tự nhốt trong phòng bước nửa bước, nàng chẳng màng nước cơm cháo, gặp bất cứ ai, nên, xin Quận chúa thông cảm.”
Hứa Tĩnh Ương đang định , thì thấy quản gia Đặng phủ vội vàng tới.
“Phu nhân, bên ngoài một nam tử, tự xưng là mạc liêu của Ngụy Vương, dẫn theo hai vị y sư cầu kiến.”
“Mạc liêu đến gì?” Đặng phu nhân nhíu mày.
Quản gia : “Dường như là Ngụy Vương điện hạ bắt mạch cho tứ tiểu thư.”
Hứa Tĩnh Ương ngưng mắt. Là Uất Đạc ư? Nàng từng gặp hai .
Thấy Đặng phu nhân định từ chối, Hứa Tĩnh Ương thuận thế : “Cũng , Vương gia ý , Đặng phu nhân lý nên đồng ý.”
Mặt Đặng phu nhân tái .
“Để y sư nghiệm qua, chẳng lẽ là với rằng nữ nhi Nhược Yên của còn trong trắng, hại đến thanh danh nàng ư!”
“Đặng phu nhân sai ,” Hứa Tĩnh Ương nhanh chậm, “Chuyện chẳng ầm ĩ khắp thành ? Nếu y sư xác minh chuyện là một sự hiểu lầm, trả sự trong sạch cho Vương gia, giữ danh dự cho Đặng tứ tiểu thư.”
Nàng chằm chằm Đặng phu nhân: “Hay là, Đặng phu nhân căn bản dám nghiệm?”
Đặng phu nhân chau mày, khỏi lùi nửa bước. Khí thế của Hứa Tĩnh Ương quá mạnh, nàng là nhị phẩm cáo mệnh phu nhân, vẫn cảm thấy lạnh lẽo.
lúc , nha vội vàng chạy tới, : “Không , phu nhân, xảy chuyện !”
Trong Ngự Thư Phòng hoàng cung, Ngụy Vương quỳ nền đất lạnh lẽo. Đôi mắt to đậm của đầy tơ máu.
Hoàng đế nãy đạp một cước, vì y phục Ngụy Vương dơ bẩn, nhưng vẫn quỳ. Hoàng đế đang chỉ mà giận dữ quát: “Trẫm vốn tưởng, ngươi từ phía Nam cứu tế trở về, bình định phản loạn, nên trưởng thành hơn , nhưng trẫm ngờ, ngươi vô dụng đến .”
“Để ngươi tu sửa Trường Thành, ngươi dám ở đó hoa thiên tửu địa, trách cả Bộ Công đều nhất trí khen ngợi công lao khổ cực của ngươi, trẫm thấy, đều là trò lừa bịp do ngươi sai cố ý bịa đặt!”
Ngụy Vương nắm chặt tay: “Nhi thần từ khi nhận lệnh tu sửa Trường Thành, từng hồ đồ, nhi thần cũng ô uế nữ nhi nhà họ Đặng. Là bọn họ đến tìm nhi thần uống rượu, đó nhi thần liền bất tỉnh nhân sự!”
“Ngươi tham rượu thì sẽ say!” Hoàng đế càng thêm tức giận, “Làm chuyện đáng hổ như , ngươi quá trẫm thất vọng ! Nếu ngươi là con trai của trẫm, trẫm ban c.h.ế.t cho ngươi .” Nói đoạn, Hoàng đế thở dốc: “Trẫm bây giờ sẽ ban hôn ngươi và Đặng Nhược Yên, thành hôn , ngươi hãy sớm đưa vương phi về phong địa của , đừng về kinh nữa!”
“Còn nữa, chuyện của Bộ Công, cũng giao hết, chuyện của bản còn xử lý rõ ràng, trẫm thể trông cậy ngươi vì triều đình mà phân ưu.”
Nghe đến đây, Ngụy Vương đột ngột ngẩng đầu, trong mắt tràn đầy đau khổ và phẫn nộ.
“Phụ hoàng, cưới Đặng Nhược Yên, là oan uổng!”
“Trẫm ngươi khéo lời chối cãi.”
Ngụy Vương giật , mắt đỏ ngầu, đột nhiên dậy. Hắn tức giận đến run rẩy, cảm xúc mãnh liệt.
“Phụ hoàng, vì từng chịu tin tưởng nhi thần! Chỉ vì sinh mẫu nhi thần thấp hèn, từ nhỏ từng nhận một sắc mặt nào của . Năm đó Thái tử ca ca vỡ Phật mẫu thờ phụng, nhi thần thấy tiếc mới giúp thu dọn mảnh vỡ, cho rằng là nhi thần vỡ.”
“Nhi thần thị sát phong địa, thấy lưu manh ức h.i.ế.p bá tánh, liền xử tử , mắng nhi thần tàn bạo bất nhân! Năm đó tái phát bệnh cũ, thái y cần dùng rắn độc nhập dược, sợ độc tính quá mạnh, nhi thần cam nguyện thử thuốc, nhưng nhi thần tranh công!”
“Bây giờ nhi thần ô uế Đặng Nhược Yên, chính là tin, lẽ nào để nhi thần c.h.ế.t cho xem, mới hài lòng ? Nhi thần chẳng qua chỉ là sinh mẫu xuất cao, nhưng nhi thần sai điều gì chứ!”
Hoàng đế sững sờ. Từ đến nay, chỉ cảm thấy con trai tư chất bình thường, ngu xuẩn tự đại. Lại lúc dám cãi . Lẽ nào, thật sự trách lầm ?
lúc , đại thái giám vội vàng bước , chắp tay : “Hoàng thượng, Đặng tứ tiểu thư Đặng Nhược Yên, tự thắt cổ c.h.ế.t .”
Ngụy Vương đột ngột đầu, đồng tử rung động.
Hoàng đế nhíu mày: “Sao đột ngột như ?”
Đại thái giám liếc Ngụy Vương, hạ giọng : “Nghe để thư tuyệt mệnh, rằng chịu nổi sự sỉ nhục, cho nên…”