Cả Nhà Đoạt Quân Công Của Ta, Đích Nữ Trùng Sinh Đồ Sát Cả Nhà - Chương 423: Bị Vương gia bắt được
Cập nhật lúc: 2025-10-03 00:26:47
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hứa Tĩnh Ương Tiêu Bảo Huệ lâm bệnh gặp , nàng chần chừ một chút vẫn quyết định nhập cung. Trong cung điện, thoang thoảng hương hoa. Tiêu Bảo Huệ bệnh tình tiều tụy, nhẹ ho : “Tĩnh Ương, khụ khụ, hãy đóng cửa .”
Hứa Tĩnh Ương khép cửa .
Tiêu Bảo Huệ nãy còn vẻ yếu ớt, bỗng chốc trở nên tinh thần phấn chấn. Nàng nhanh chân bước tới, lén lút qua khe cửa một cái.
Hứa Tĩnh Ương thấy nàng cử động như , hỏi: “Công chúa đang giả bệnh ?”
“Muội đừng trách dối, nếu thế, Mẫu hậu sẽ cho phép gặp .” Tiêu Bảo Huệ đáng thương .
Hứa Tĩnh Ương lập tức hiểu chuyện, thần sắc bình thản khẽ .
Tiêu Bảo Huệ kéo tay nàng, cùng xuống cạnh bàn. “Tĩnh Ương, bất kể Phụ hoàng nghĩ gì về , Mẫu hậu nghĩ gì về , trong lòng , đều là nhất, những việc đều là đúng đắn, tuyệt đối đừng vì lời đả kích của ngoài mà nản lòng.”
Tiêu Bảo Huệ đoạn, đẩy một chiếc hộp quý giá về phía nàng. Bên trong đặt một chú cừu nhỏ tạc từ lưu ly, đây là linh vật tuổi của Tiêu Bảo Huệ.
“Năm sinh , Phụ hoàng đặc biệt yêu thương . Vừa Tây Vực tiến cống lưu ly, liền giữ tặng cho . Người còn , đây chính là ‘kim bài miễn tử’ của . Nếu lỡ chọc giận , chỉ cần đưa thứ , bất kể lầm lớn đến , yêu cầu phi lý đến mức nào, cũng sẽ tha thứ và đáp ứng . Giờ đây, đem thứ tặng cho .”
Hứa Tĩnh Ương ngẩn .
Chỉ Tiêu Bảo Huệ : “Muội cầm thứ , tìm Phụ hoàng của , nhất định sẽ giữ lời hứa, phong nữ tướng.”
Hứa Tĩnh Ương mi mắt khẽ động, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve chú cừu nhỏ, trong lòng vô vàn cảm khái. Nàng luôn thể thấy những phẩm chất nhất ở Tiêu Bảo Huệ. Tiêu Bảo Huệ thuần chân lương thiện, kiều diễm nhưng sắc sảo, luôn giúp đỡ nàng trong khả năng của .
“Bảo Huệ, cảm ơn .” Hứa Tĩnh Ương nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng, nhưng : “Có điều thể nhận, đây là ước định giữa và Hoàng thượng, chỉ là một ngoài.”
Tiêu Bảo Huệ sốt ruột: “Muội ngoài, là chí hữu của !”
Hứa Tĩnh Ương chớp đôi phượng mâu hỏi: “Vậy tin tưởng chí hữu như đây, sẽ bằng bản lĩnh của , khiến Hoàng thượng gật đầu ?”
“Ta đương nhiên tin, Tĩnh Ương, đời chỉ mới thể vượt qua vạn khó khăn, tin , cũng sẽ luôn ở bên , chứng kiến đạt thành sở nguyện.”
Hai mỉm .
Hứa Tĩnh Ương trò chuyện với Tiêu Bảo Huệ một lúc, chuẩn rời . Cánh cửa còn mở, thì từ bên ngoài truyền đến tiếng của Bình Vương.
“Cửu , bệnh tình khá hơn ?” Giọng lạnh, còn vẻ phóng khoáng lười nhác thường ngày.
Tiêu Bảo Huệ hoa dung thất sắc, hạ giọng: “Không , trưởng của đến! Tĩnh Ương, mau lối cửa sổ.”
Hứa Tĩnh Ương chần chừ: “Không nhỉ?”
Vốn dĩ là đến thăm hỏi đàng hoàng, nếu né tránh, trái sẽ khác hiểu lầm. Tiêu Bảo Huệ đẩy nàng đến cửa sổ: “Muội trưởng của , gần đây tính tình thất thường, đặc biệt đáng sợ, vẫn nên đừng đối mặt với thì hơn, sẽ phía kéo dài thời gian, mau rời từ cửa sổ.”
Hứa Tĩnh Ương đẩy buộc mở cửa sổ, trèo . Tiêu Bảo Huệ sợ Bình Vương xông , vội vàng chạy cửa. Hứa Tĩnh Ương nhảy khỏi cửa sổ, ngẩng đầu lên, thấy một bóng khoác áo choàng lông chồn đỏ, ở góc rẽ xa.
Nàng sững sờ, đôi mắt hẹp của Bình Vương âm trầm, lộ vẻ lạnh lẽo đầy ẩn ý.
Từ trong cửa sổ vọng tiếng ngạc nhiên của Tiêu Bảo Huệ: “Ủa, ?”
Hứa Tĩnh Ương thầm thở dài. Thật đừng tìm nữa, Bình Vương hư chiêu một cái, chặn ở nơi ngờ tới.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ca-nha-doat-quan-cong-cua-ta-dich-nu-trung-sinh-do-sat-ca-nha/chuong-423-bi-vuong-gia-bat-duoc.html.]
Đã gặp mặt , Hứa Tĩnh Ương sẽ né tránh nữa. Nàng bước qua, định vòng qua hành lang để rời . Khi ngang qua Bình Vương, Hứa Tĩnh Ương thần sắc bình thản hành lễ thỉnh an.
Bình Vương mỏng môi bật một tiếng lạnh: “Có cần thiết trốn tránh bổn vương ? Chẳng lẽ, bổn vương sẽ g.i.ế.c ngươi ư?”
Hứa Tĩnh Ương kiêu hèn: “Vương gia là lý trí, sẽ như . Công chúa đang ở gần đây, nếu chúng xung đột, sẽ dọa sợ nàng.”
Mèo Dịch Truyện
Nàng cũng động thủ với Bình Vương.
Bình Vương nàng , thần sắc càng thêm chế giễu. “Cái miệng ngươi, chỉ lời ý , nhưng thực chất nếu bóc tách từng chữ mà xem, đều đầy sự giả dối.”
Hứa Tĩnh Ương mím môi , Bình Vương xoay bỏ , nàng cũng con đường , nên bất đắc dĩ theo. Nàng tưởng Bình Vương rời , ngờ cùng đường với nàng. Hắn cũng về phía cổng cung, bên mang theo bất kỳ tùy tùng thị vệ nào. Dọc đường, các cung nhân thấy họ, đều cúi đầu, dám thêm.
Con đường trong cung dài hun hút, tường đỏ tuyết trắng, bầu trời âm u càng cho con đường như điểm cuối. Ngay lúc , Hứa Tĩnh Ương cảm thấy một chút lạnh buốt chóp mũi, trời đổ tuyết . Hai phát gian, vai, nhanh chóng phủ một lớp tuyết trắng như sương.
Bình Vương dừng đúng lúc . Hắn đầu , đôi mắt hẹp lạnh lẽo yên tại chỗ, chằm chằm Hứa Tĩnh Ương. “Bổn vương tò mò, chăng trái tim ngươi còn lạnh hơn cả tuyết trắng , nếu thể bước trong tuyết mà sắc mặt đổi?”
Hứa Tĩnh Ương dây dưa, chỉ thuận theo lời : “Lạnh, nhưng .”
Bình Vương lẽ ngờ nàng thẳng thắn như , đôi mắt hẹp khựng một chút, lạnh một tiếng. “Đáng đời, cứ chịu rét .”
Hắn hất nàng , xoay về con đường cũ. Hứa Tĩnh Ương thấy , liền nhanh chân về phía . Còn đến cổng cung, thấy một bóng cao lớn thẳng tắp, che ô sải bước tới.
Hai bốn mắt , Tiêu Hạ Dạ khoác đại trướng đen, đôi mắt sâu thẳm khẽ lướt qua một tia đau lòng khó nhận ngay khi thấy bóng dáng Hứa Tĩnh Ương. Hắn trực tiếp tới, che ô lên đầu nàng. “Bổn vương cũng tiện đường xuất cung, đưa tiễn ngươi một đoạn.”
Hứa Tĩnh Ương hỏi ngược : “Vương gia giờ hẳn là ở Cần Chính Điện, tiện đường? Chẳng là ngược hướng ?”
Tiêu Hạ Dạ nhướng mày, liếc nàng một cái: “Quá thông minh cũng chuyện .”
Thực tế, Hứa Tĩnh Ương đoán vì Tiêu Hạ Dạ đến. Nàng hiện giờ đắc tội với Hoàng đế, những cung nhân nhất định sẽ đến đưa ô cho nàng. Trong cung, bái cao dẫm thấp là chuyện thường tình. Tiêu Hạ Dạ sự thật tổn thương nàng, cho nên mới lời tiện đường như .
Đối với hảo ý như , Hứa Tĩnh Ương chỉ thấp giọng : “Đa tạ Vương gia.”
Tiêu Hạ Dạ : “Không cần, chỉ cần bổn vương lấy danh nghĩa An Đường, mời ngươi đến Vương phủ, ngươi đừng từ chối là .”
Hứa Tĩnh Ương nghiêng đầu hai cái. “Vương gia chuyện vẫn cứ vòng vo như , gặp Công chúa, do Bình Vương mời, Vương gia cũng giống Bình Vương, giận ư?”
“Đương nhiên là sẽ ,” Tiêu Hạ Dạ giọng điệu lơ đễnh, thanh âm trầm thấp du dương, “Bổn vương giống Ngụy Vương mà tặng hoa, cũng chẳng thể giống Bình Vương mà việc tùy tâm, chỉ sợ ngươi chán ghét.”
Hứa Tĩnh Ương . Những chuyện , Tiêu Hạ Dạ mà đều .
Có lẽ là cảm nhận ánh mắt của Hứa Tĩnh Ương, Tiêu Hạ Dạ nghiêng mắt nàng. “Bổn vương chỉ là tranh giành, nhưng nghĩa là .”
Hứa Tĩnh Ương bỗng nhiên im lặng. Hắn tranh giành điều gì?
May mà Tiêu Hạ Dạ gì thêm, đưa nàng đến cổng cung, thấy nàng lên xe ngựa mới rời . Hứa Tĩnh Ương kìm vén rèm bóng lưng . Tiêu Hạ Dạ nửa bên đại trướng phủ một lớp tuyết mỏng. Vừa khi che ô, nghiêng mặt ô về phía đầu nàng, bản ngược chẳng để tâm đến chuyện lạnh .
Hứa Tĩnh Ương hạ rèm xuống, với Trúc Ảnh: “Lần vẫn là cung nữa.” Nàng thật sự thể phân tâm nữa.
Mà khi Hứa Tĩnh Ương rời , Bình Vương mang kiệu đến đuổi theo nàng, vốn tưởng nàng nhanh đến thế, nhưng ngờ, dọc đường cung điện đều thấy bóng dáng nàng. Hỏi lính gác mới , Tiêu Hạ Dạ đưa nàng . Tuấn dung của Bình Vương trong phút chốc ngưng tụ chín tầng hàn băng.