Cả Nhà Đoạt Quân Công Của Ta, Đích Nữ Trùng Sinh Đồ Sát Cả Nhà - Chương 390: Bị Sói Cắn? Diễn Kịch Quá Chân Thực
Cập nhật lúc: 2025-10-02 07:41:39
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chỉ thấy bóng đen lảo đảo xông khỏi bụi cây, ánh trăng hiện rõ một ảnh gầy gò. Hóa là một lão tiều phu chừng năm mươi tuổi, khắp m.á.u me be bét. Lão vung đôi bàn tay gầy guộc trong trung hai cái, ngã nhào bên đống lửa, bụi đất mang theo mùi m.á.u tanh bay lên.
“Cứu… cứu mạng…” lão tiều phu khàn giọng cầu cứu.
Trần tiêu đầu một bước lao tới, bàn tay thô ráp vén tấm áo vải gai rách nát của lão. Mọi lập tức thấy vết c.ắ.n m.á.u thịt lẫn lộn vai lão. Ánh mắt Trần tiêu đầu đột nhiên biến đổi: “Là do dã thú cắn, Nhị Ma, lấy t.h.u.ố.c của chúng .”
“Vâng!”
Hứa Tĩnh Ương bước tới, chút biến sắc hai . Nàng : “Trần tiêu đầu, nha của chút y thuật, hãy để nàng giúp một tay.”
Trần tiêu đầu từ chối. Hàn Lộ bước tới, dùng đồ nghề của tiêu đội đơn giản xử lý vết thương. Nàng cẩn thận nắn nhẹ vùng cơ thịt gần vết thương, khiến lão tiều phu kêu “ái chà” vì đau. Hàn Lộ trấn tĩnh: “Răng dã thú đều độc, những vết bầm tụ m.á.u gần đó cần nặn .”
Chỉ thấy Hàn Lộ chút biến sắc kiểm tra một lượt, băng bó xong xuôi, nàng lui về bên cạnh Hứa Tĩnh Ương, ngầm gật đầu. Ánh mắt Mộc Đao cùng những khác lập tức trở nên u ám và nghiêm nghị.
Trần tiêu đầu cùng những khác vây quanh lão tiều phu, đút cho lão hai ngụm mì nước còn thừa từ bữa tối. Thư thái một lát, lão tiều phu mới yếu ớt tạ ơn . Trần tiêu đầu hỏi: “Đã muộn thế , lão trượng một mới xuống núi?”
Lão tiều phu môi tái nhợt giải thích: “Ta là một tiều phu, nhà ở thành Mai An phía , hai hôm gánh đòn gánh thăm con gái gả về trấn Toại Giang, nào ngờ đường về thì trượt chân, ngã ngất . Đến khi tỉnh , trời xế chiều.”
“Ta thương, cũng còn phân biệt phương hướng. Ai ngờ vận may, gặp dã lang! May mà leo lên cây, mới may mắn thoát chết.”
Trần tiêu đầu gì, ánh lửa nhảy nhót trong mắt . Hắn dừng một lát mới : “Chúng là tiêu đội, thể mang lão theo.”
Lão tiều phu vội vàng run rẩy từ trong ống tay áo lấy nửa túi đồng tiền. “Các hảo hán, xin các vị ơn phước. Ta chỉ cần đến thành Mai An phía , đây là bộ bạc , xin các vị cho nhờ một đoạn đường, nếu thương nặng thế , cũng nổi, sớm muộn gì cũng dã thú ăn thịt mất thôi!”
Trần tiêu đầu ánh mắt phức tạp, nhíu mày thô nghĩ ngợi. Tiêu sư tên Hoàng Tử thấp giọng : “Tiêu đầu, phía chính là thành Mai An , đường chúng gặp thổ phỉ nào, tổng thể đoạn đường cuối cùng gặp . Lão trượng thật đáng thương, chúng giúp lão một tay !”
Trần tiêu đầu đến mặt Hứa Tĩnh Ương. “Hứa công tử, ngại việc thu lưu lão trượng chăng?”
“Tiêu đội là của tiêu đầu, cứ tự quyết định là , hà cớ gì hỏi ?” Hứa Tĩnh Ương ngữ khí nhàn nhạt.
Trần tiêu đầu nhíu mày : “Theo quy củ tiêu cục, chúng nhận bạc hộ tống của , thì hộ tống đúng định. Nay nếu đưa theo lão trượng thương , e rằng sẽ ảnh hưởng đến hành trình. Như , sẽ hai thành bạc hộ tống coi như bồi thường, nhưng vẫn đảm bảo hàng hóa của đưa đến thành Mai An an , thấy thế nào?”
Quả là một giữ quy tắc. Hứa Tĩnh Ương liếc lão tiều phu đằng . Chỉ thấy lão nhắm mắt, tựa bao cát, dáng vẻ đau đớn. Hứa Tĩnh Ương thu hồi ánh mắt: “Không cần . Ta chẳng cũng nhờ Trần tiêu đầu tay tương trợ, mới thể thuận lợi đến đây ? Số bạc , cứ coi như mời các vị uống .”
Nhị Ma lập tức ở phía Trần tiêu đầu, lớn sảng khoái. “Ta Hứa công tử hào phóng sảng khoái mà!”
Mọi chuyện cứ thế định đoạt, Trần tiêu đầu sẽ đưa lão tiều phu đến thành Mai An. Để cẩn thận, Trần tiêu đầu chuyển lão tiều phu cỗ xe ngựa đầu tiên, do đích trông coi. Hứa Tĩnh Ương cùng những khác lên xe ngựa nghỉ ngơi.
Hàn Lộ hạ thấp giọng: “Tay trái lão tiều phu chai sần, nhưng hổ khẩu và lòng bàn tay chai sần dày đặc, tuyệt đối là tiều phu bình thường.” Hứa Tĩnh Ương nhận lấy chiếc khăn tay ướt do Tân Di đưa, chậm rãi lau bàn tay. “Không cần tra nữa, đó là do thám của thổ phỉ.”
Cái gọi là do thám, chính là tiền trạm, chuyên dò la địa hình, chờ đợi báo tin cho đồng bọn. Bất cứ lúc nào cũng thể tay. Mộc Đao kinh ngạc: “Hóa thật sự là thổ phỉ? Vậy bộ tịch thật quá chân thật, cố ý tìm sói c.ắ.n ?”
Hứa Tĩnh Ương lạnh lùng một tiếng. “Mộc Đao, sói c.ắ.n sẽ dùng vuốt , một khi c.ắ.n con mồi, tuyệt đối sẽ buông , trừ phi nó phản sát.”
“Cái …” Mộc Đao ngẩn , hạ thấp giọng, “Ý của là, vết thương cũng là giả?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ca-nha-doat-quan-cong-cua-ta-dich-nu-trung-sinh-do-sat-ca-nha/chuong-390-bi-soi-can-dien-kich-qua-chan-thuc.html.]
Hứa Tĩnh Ương buông khăn tay xuống, gật đầu. “Những năm loạn lạc binh đao, giặc cướp nổi lên khắp nơi, trong đó một đám cường phỉ tự xưng là ‘Vô Thường Bang’ hung tàn nhất. Ngày thường chúng ẩn trong núi sâu, ít khi lộ diện, nhưng một khi tay, nhất định cướp cho đủ mới thôi.”
“Vết thương kẻ đó, là dùng loại cuốc sắt đặc chế mà đập , theo quy củ trong giới của chúng, cái gọi là ‘khai hồng bả’, thấy m.á.u thì dừng tay, cướp đến khi đầy ắp túi mới chịu bỏ qua.”
Mộc Đao hít một ngụm khí lạnh. Khang Tri Ngộ nhíu mày: “Bỏ cái giá nặng như , chắc chắn để mắt đến tiêu đội từ sớm! Lành ít dữ nhiều.”
Bách Lý phu nhân giữ chặt lấy bọc đồ của , bên trong giấu đôi song kiếm của nàng. “Đại sự bất quá, chúng tiên phát chế nhân.”
Hứa Tĩnh Ương phượng mâu đen nhánh: “Ta nghĩ kỹ cách đối phó .”
Trời sáng, Trần tiêu đầu hô hào thúc giục, tiêu đội tiếp tục lên đường. Theo tốc độ của bọn họ, thêm ba bốn ngày nữa là thể đến thành Mai An. Chỉ là Trần tiêu đầu đột nhiên đổi lộ trình, dẫn tiêu đội trực tiếp xuống núi, thẳng tiến bến đò. Trong ánh nắng ấm áp, nơi đây một chiếc thuyền chở hàng đang đợi sẵn.
Thấy Hứa Tĩnh Ương nheo mắt đ.á.n.h giá, Trần tiêu đầu tới giải thích: “Bởi vì chúng hộ tống là trọng tiêu, thể sai sót, nên lộ trình lúc đầu rõ với Hứa công tử. Từ đây chúng sẽ đổi sang đường thủy, quá hai ngày là thể đến thành Mai An .”
Như , còn thể tránh những đoạn đường hẻo lánh giữa núi rừng. “Trần tiêu đầu kinh nghiệm phong phú, đương nhiên là theo .” Hứa Tĩnh Ương xong, dẫn đầu lên thuyền.
Lão tiều phu thương , Nhị Ma cõng lên, cũng lên thuyền. Hắn hẳn là ngờ Trần tiêu đầu đột nhiên đổi đường, lưng Nhị Ma, thỉnh thoảng lén lút thò đầu bốn phía quan sát. Hàn Lộ thấp giọng : “Chỉ e đám thổ phỉ hung ác sẽ tính sai .”
“Không ,” Hứa Tĩnh Ương nghiêng đầu thì thầm, “Cái Vô Thường Bang cũng thường xuyên cướp bóc sông nước. Khi chúng lên thuyền, nội ứng đang ẩn nấp gần đó chắc chắn thấy, và trở về báo tin .”
“Vậy đám thổ phỉ thể bao nhiêu ?”
“Lần cướp tiêu đối với bọn chúng mà nhất định là một phi vụ lớn, ít nhất sẽ hơn sáu mươi đến.”
Mèo Dịch Truyện
Mộc Đao bên cạnh lắc đầu: “Đám tiêu đội chắc chắn thể chống cự nổi.”
Hứa Tĩnh Ương vẻ mặt điềm nhiên: “Cứ nghỉ ngơi , đợi qua đêm nay, phân phó.”
Hàn Lộ chút bất lực. Đại tiểu thư nhà nàng còn bình tĩnh đến ! mà, đại tiểu thư hiểu rõ về đám thổ phỉ đến thế?
Lúc , Uy Quốc Công đang xe ngựa, ở Quận Chúa phủ chịu cảnh đóng cửa từ chối. Ông chút tức giận, lẩm bẩm oán trách Hứa Tĩnh Ương. “Đã một tháng , Trúc Ảnh còn dám nàng ở nhà, nha đầu chính là cố ý gặp , dù cũng là phụ của nàng!”
Lời dứt, xe ngựa đột nhiên dừng , Uy Quốc Công suýt chút nữa lăn ngoài, đầu va tấm gỗ, phát tiếng “đông” trầm đục. Ông đau đớn ôm trán, vén rèm mắng: “Thật vô dụng! Sao lái xe thế ?”
Vừa xong, liền thấy phu xe vội vàng : “Lão gia, một nữ tử ngất xỉu xe ngựa của chúng .”
Uy Quốc Công kỹ, quả nhiên là . Nữ tử úp sấp đất động đậy, mặc áo vải thô cài trâm cài tóc bình thường. “Ngươi cái thứ mắt! Đã đ.â.m c.h.ế.t !” Uy Quốc Công văng tục mắng.
Phu xe kêu oan: “Là nàng tự ngã xe.”
Uy Quốc Công một cước đá xuống xe ngựa. “Còn mau xem xem c.h.ế.t hẳn !”
Phu xe连忙将那女子翻过身,一张苍 bạch tú mỹ đích diện khổng, dính trứ điểm thổ hôi, triệt để Uy Quốc Công khán liễu cá thanh sở. Hắn nhất kinh. “Giá… Giá bất thị na vị?”
“Sao là nàng ?” Khoảnh khắc đó, Uy Quốc Công vội vàng vung tay, “Mau, mau vứt nàng , tà môn!”