Cả Nhà Đoạt Quân Công Của Ta, Đích Nữ Trùng Sinh Đồ Sát Cả Nhà - Chương 389: Triệu Hi: Cha con họ đáng đời!
Cập nhật lúc: 2025-10-02 07:41:38
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Uy Quốc Công gần đây phát hiện một chuyện kỳ lạ. Hai ngày nay, phàm là khi ngoài, tụ họp yến tiệc cùng bằng hữu. Luôn thể ở một góc rẽ vô tình, trông thấy một bóng khá quen thuộc. Chỉ trang phục của đối phương, liền nhớ ngay đến Triệu nương tử thoáng gặp ở bãi săn hôm nào.
Vốn dĩ Uy Quốc Công sắp quên chuyện . khi trông thấy bóng tương tự, luôn tự chủ mà nhớ đến. Thế là, lục tìm cây trâm ngọc lan cất , phái thăm dò, mới nhà họ Triệu hôm đó đến bãi săn, chỉ duy nhất nhà Triệu Trung Đức.
Thân phận của Uy Quốc Công hiện giờ, sớm cần đích thăm hỏi ai nữa. Hắn sai Đinh quản gia một chuyến, mời Triệu Trung Đức đến phủ. Chỉ là ngờ, Triệu Trung Đức đến, mà đến là con gái ông, Triệu Hi.
“Sao là ngươi, Triệu cô nương, cha ngươi ?” Uy Quốc Công trong hoa sảnh, đỗi ngạc nhiên.
Triệu Hi hành lễ, động tác cứng nhắc, ngữ khí kiêu hèn: “Cha hiện giờ đang tuần tra, thể thoát , Quốc Công gia việc gì cứ hỏi .”
Uy Quốc Công khựng , cảm thấy lời với một cô nương nhỏ, thật ngại mở miệng. Mãi một lúc , mới : “Hôm đó ở bãi săn gặp nhà ngươi, nàng đ.á.n.h rơi thứ , vốn định trả cho các ngươi.”
Uy Quốc Công đưa tay, Đinh quản gia liền dâng cây trâm ngọc lan lên.
Triệu Hi liếc mắt một cái, liền : “Đây là đồ của cô cô .”
“Ồ, thì đó là cô cô ngươi, nàng …”
“Nàng qua đời lâu.” Triệu Hi dứt lời, Uy Quốc Công thất sắc kinh hãi.
“Qua đời ?”
Triệu Hi gật đầu, để cây trâm: “Chuyện về nàng , Quốc Công gia đừng nên dò hỏi nữa, dù một nữ tử phu gia hưu bỏ như , ngài dây dưa với nàng quá nhiều, chỉ e ô uế môn đình Hứa gia của các ngươi.”
Dứt lời, Triệu Hi chắp tay cáo lui.
Uy Quốc Công hồi lâu hồn. Lần còn là một nữ tử khỏe mạnh, qua đời ? Nàng c.h.ế.t thế nào? Chết khi nào? Triệu Hi cũng rõ bỏ !
Đinh quản gia thấy , tiến lên : “Người lão gia tìm, là một mất ?”
Uy Quốc Công ngẫm nghĩ kỹ lưỡng, sắc mặt khỏi tái nhợt. “Hỏng , chẳng lẽ gặp thứ bẩn thỉu?” Dứt lời, bỗng nhiên dậy: “Mau, đến Quận Chúa phủ!” Hứa Tĩnh Ương lợi hại như , bên nàng, dường như tất cả yêu ma quỷ quái đều thể đến gần. Uy Quốc Công cũng đem chuyện kỳ quái với nàng!
Đinh quản gia vội vàng chuẩn xe ngựa, Uy Quốc Công vội vã rời , ai ngờ, chỉ Trúc Ảnh mặt.
“Đại tiểu thư gần đây trong phủ, biệt thự thưởng thu .”
“Cái gì? Vậy nàng khi nào trở về?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ca-nha-doat-quan-cong-cua-ta-dich-nu-trung-sinh-do-sat-ca-nha/chuong-389-trieu-hi-cha-con-ho-dang-doi.html.]
“Chuyện nô tỳ .” Trúc Ảnh xong, liền hỏi, “Quốc Công gia chuyện gì gấp ?”
Lời Uy Quốc Công đến miệng nuốt xuống. Hắn phất tay: “Với một nha như ngươi cũng rõ .”
Thấy Uy Quốc Công bỏ , Trúc Ảnh thầm khịt mũi một tiếng, đóng cửa .
Uy Quốc Công về nhà, nào hành động của đều Triệu Hi ẩn trong bóng tối thấy. Triệu Hi khẽ cong môi, khinh miệt một tiếng. Chẳng trách trưởng công chúa , chuyện để cô cô nàng quyến rũ Uy Quốc Công, nhất định thành khi Hứa Tĩnh Ương hồi kinh. Bên ngoài đều đồn mối quan hệ giữa hai cha con cực kỳ tệ, nhưng mà xem kìa, chuyện, Uy Quốc Công vẫn đến tìm Hứa Tĩnh Ương chỗ dựa.
Đáng tiếc, Hứa Tĩnh Ương tài giỏi đến mấy, đợi nàng trở về ngăn cản, cũng muộn ! Triệu Hi đột nhiên xem, dáng vẻ Hứa Tĩnh Ương ngoan ngoãn gọi cô mẫu của nàng là mẫu . Bình thường cao cao tại thượng thì ? Đến lúc đó e rằng còn Uy Quốc Công mặt, đến Triệu gia cầu .
Nghĩ đến đây, Triệu Hi lạnh một tiếng châm biếm. Rất nhanh, nàng nhận nghĩ như là đúng, vẻ hẹp hòi. nàng lập tức tìm cho một lý do thích đáng. “Chuyện cũng trách hả hê , thật sự là Hứa Tĩnh Ương quá đáng ghét, vả , nếu Uy Quốc Công háo sắc, cũng sẽ c.ắ.n câu… , hai cha con , thật đáng đời.”
Một tháng .
Hứa Tĩnh Ương và các nàng bình an vô sự đến Toại Giang Trấn, thêm ba trăm dặm nữa là thể đến Hà An Quận. Hà An Quận thuộc về cực Bắc Đại Yến, đưa minh ước đến đây là cách thỏa hiệp mà Hoàng thượng nghĩ . Mấy vị sứ thần Bắc Lương, hẳn là chờ ở Hà An Quận . Tuy nhiên, đội xe tiêu mà Hứa Tĩnh Ương đang , đến thị trấn kế tiếp là giao hàng, đoạn đường còn các nàng tự tìm cách.
Trong đêm tối, đội tiêu đường đêm, mà dừng ở một rừng sâu núi thẳm hoang vu ít . Gần đó dịch trạm nhà nông để nghỉ chân, may mà Trần tiêu đầu kinh nghiệm dồi dào, liền bảo Hứa Tĩnh Ương cùng các nàng đều ngủ trong xe ngựa. Các tiêu sư khác đương nhiên sẽ luân phiên canh gác.
Đêm tối mịt mùng, trong núi chim hồng hót. Trần tiêu đầu cùng những khác nhóm lửa trại, nướng hai con thỏ rừng bắt, dùng khoai tây nấu một nồi mì sợi canh. Trên đường , Hứa Tĩnh Ương hào phóng, thỉnh thoảng thưởng vài mảnh bạc vụn, dáng một công tử nhà giàu. Thêm đó nàng chuyện cũng khéo léo, mấy vị tiêu sư tên Hoàng Tử và Nhị Ma liền cận với nàng hơn.
Mèo Dịch Truyện
Lúc ăn cơm, họ gọi Hứa Tĩnh Ương và những khác cùng ăn, Trần tiêu đầu chỉ liếc mắt một cái, liền lưng ăn bánh màn thầu, nghiên cứu lộ trình. Một nhóm tiêu sư ăn no, trừ những tuần tra, còn liền kéo Mộc Đao thi đấu vật tay. Mộc Đao sức lực lớn, nào cũng thắng, đám tiêu sư vây quanh mời Hứa Tĩnh Ương xuống thi đấu. Hứa Tĩnh Ương thì khác, nào cũng thua. Vừa nắm tay, đối phương dùng sức hai cái, liền đè cổ tay nàng xuống.
Nhị Ma kinh ngạc: “Công tử, chứ, đều , những gia đình phú quý như các ngài, đều sẽ tìm hai vị sư phụ văn võ dạy học ?”
Hứa Tĩnh Ương chắp tay, giả vờ nhận thua: “Ta từ nhỏ tay thể xách vai thể gánh, chỉ chút hứng thú với việc ăn, cho nên trưởng bối trong nhà ép buộc học võ, chỉ hiểu sơ qua vài chiêu quyền cước, cốt là để rèn luyện thể thôi.”
Mấy vị tiêu sư . Thật là một vị công tử thư sinh yếu ớt! E rằng nếu gặp nguy hiểm, còn xem như hàng hóa quý giá mà bảo vệ !
Trần tiêu đầu lúc mở miệng. “Thôi , Hứa công tử mau về xe ngựa , ngày mai trời sáng chúng sẽ lên đường.”
“Được.” Hứa Tĩnh Ương dậy. Đột nhiên, phượng mâu của nàng khẽ nghiêng, sắc lạnh khu rừng gần đó. Có đang theo dõi bọn họ. Những tiêu sư hiển nhiên phát giác, mà thu dọn nồi niêu bát đĩa.
Hứa Tĩnh Ương đang nghĩ cách để nhắc nhở bọn họ, để lộ phận của , thì trong rừng truyền đến tiếng bước chân xào xạc. Trần tiêu đầu cuối cùng cũng thấy, đột ngột về phía rừng cây đang lay động. Một bóng đen chui . Trần tiêu đầu lập tức đặt tay lên thanh đại đao bên hông: “Kẻ nào!”
Trong khoảnh khắc, tất cả tiêu sư đều cảnh giác, chuẩn sẵn sàng nghênh chiến.