Cả Nhà Đoạt Quân Công Của Ta, Đích Nữ Trùng Sinh Đồ Sát Cả Nhà - Chương 388: Hứa Công Tử Tay Không Một Lực Gà

Cập nhật lúc: 2025-10-02 07:41:37
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Như Hứa Tĩnh Ương . Chẳng mấy chốc, liền thấy tiếng chuông xe đinh đong vang lên từ một đầu con đường núi.

 

Mộc Đao dậy: “Có đến .”

 

Một đội xe tiêu chậm rãi tiến , cờ hiệu phấp phới chữ “Tiêu”. Vị tiêu đầu dẫn đầu vẻ mặt lạnh lùng sát khí, chừng ba mươi tuổi, hình vạm vỡ, xương mày một vết sẹo kiếm c.h.é.m xiên đến thái dương, ánh mắt sắc bén như chim ưng.

 

Hắn ghìm cương ngựa dừng , ánh mắt quét qua đoàn Hứa Tĩnh Ương, đặc biệt dừng Hứa Tĩnh Ương lâu hơn một chút. Trong mắt , vị công tử trẻ tuổi tuy hình thanh thoát, nhưng khí độ điềm nhiên. Một bộ trường sam màu chàm tôn lên làn da trắng như ngọc, giống thương gia bình thường, trái vài phần thanh quý của con nhà thế gia.

 

Hứa Tĩnh Ương tiến lên hai bước, chắp tay hành lễ, giọng trầm: “Vị tiêu đầu , tại hạ họ Hứa, mang theo gia quyến về phương Bắc thăm , ngờ giữa đường xe ngựa hỏng, phu xe thuê mà đòi giá trời, còn bỏ mặc chúng nơi hoang sơn dã lĩnh .”

 

“Chẳng tiêu đội thể tạo điều kiện, cho chúng quá giang một đoạn? Về bạc tiền, nhất định sẽ để các vị chịu thiệt.”

 

Trần Tiêu Đầu chau mày, giọng khàn khàn : “Chúng áp tải trọng tiêu, xe còn chỗ trống!”

 

Đột nhiên, Bách Lý phu nhân loạng choạng, mềm nhũn ngã xuống. Khang Tri Ngộ kêu lên một tiếng kinh hãi lao tới: “Dì ơi! Người ?”

 

Hứa Tĩnh Ương phối hợp cau mày: “Gay , dì nửa ngày uống thuốc, thể chống đỡ nổi nữa.”

 

Khang Tri Ngộ mắt đỏ hoe, vội vã với tiêu đầu: “Vị đại ca , dì vốn bệnh tim, nếu cứ trì hoãn ở đây, chỉ sợ lành ít dữ nhiều! Xin ngài tay giúp đỡ!”

 

Nàng mạnh mẽ giật chiếc túi gấm bên hông, ào một tiếng đổ một nắm lá vàng. “Chỉ cần đưa đến trấn phía , trưởng của sẽ trả thêm gấp ba thù lao!”

 

Hàn Sương tiếp: “Nơi rừng sâu núi thẳm , còn thổ phỉ xuất hiện, thêm vài cùng , cũng thể trông nom lẫn , tiêu đầu tiền cũng kiếm ?”

 

Trần Tiêu Đầu nheo mắt đ.á.n.h giá đống lá vàng, liếc Hứa Tĩnh Ương. Vị công tử luôn giữ thần sắc bình tĩnh. Xem dáng vẻ của họ, giống thường.

 

Một tiểu nhị phía Trần Tiêu Đầu ghìm ngựa tiến lên, thấp giọng : “Tiêu đầu, chúng còn trống một cỗ xe ngựa, chi bằng cứ để trống, kiếm thêm ba phần lợi từ họ, dù họ cũng tay hào phóng, ngài chẳng đang thiếu bạc chữa bệnh cho tẩu tẩu !”

 

Trần Tiêu Đầu , ánh mắt sắc bén trầm ngâm giây lát. Hắn ngẩng đầu với Hứa Tĩnh Ương: “Được thôi, nhưng lời khó , các ngươi nhờ tiêu đội, chúng thu thêm một phần lợi, bao ăn ở, hơn nữa, gây phiền phức, đường thế nào chúng sẽ quyết định, nếu thì cứ liệu mà cuốn xéo.”

 

Hứa Tĩnh Ương cúi thật sâu: “Đa tạ tiêu đầu, chúng tuyệt đối gây phiền.”

 

Thấy nàng đồng ý, Trần Tiêu Đầu mới phân phó hai phía : “Nhị Ma, Hoàng Tử, hai ngươi giúp họ chuyển đồ lên cỗ xe ngựa cuối cùng.”

 

Mộc Đao cúi , trực tiếp vác một chiếc rương lớn lên vai, trông như tốn chút sức lực nào. Người tên Hoàng Tử ngạc nhiên: “Huynh , khá lắm đó, tiêu sư thì thật đáng tiếc.”

 

Mộc Đao ngẩng đầu, bước dài về phía .

 

Hứa Tĩnh Ương sảng khoái lấy một túi bạc đưa cho Trần Tiêu Đầu. Hắn mở một cái liền cau mày: “Thừa năm lạng, chúng chỉ còn ba quận nữa là đến.”

 

Hứa Tĩnh Ương mỉm : “Số tiền thừa xem như phí vất vả, phiền tiêu đầu .”

 

Trần Tiêu Đầu chỉ do dự giây lát, liền nhận lấy. Hắn lật xuống ngựa, tự kiểm tra đồ vật trong rương của Hứa Tĩnh Ương. Sau khi xác nhận đều là vàng bạc châu báu, Hứa Tĩnh Ương thật sâu: “Xem công tử cũng là yếu ớt chống đỡ nổi gió, may mà các ngươi gặp chúng , nếu , cứ đợi mà bọn cướp đường nhắm !”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ca-nha-doat-quan-cong-cua-ta-dich-nu-trung-sinh-do-sat-ca-nha/chuong-388-hua-cong-tu-tay-khong-mot-luc-ga.html.]

 

Hứa Tĩnh Ương khẽ : “Chúng tay tấc sắt, đều trông cậy tiêu đầu bảo vệ .”

 

Nàng lên xe ngựa, nhanh, tiêu đội tiếp tục hành trình. Có lẽ vì cân nhắc đến việc tài vật của Hứa Tĩnh Ương và những khác nhiều, Trần Tiêu Đầu cho xe ngựa của họ ở giữa. Trước đều tiêu sư hộ tống.

 

Khang Tri Ngộ mấy , hạ rèm xuống, thấp giọng : “Những là của Trường Viễn Tiêu Cục, từng hai giúp quan phủ áp tải vật chứng, cũng coi như đáng tin cậy.”

 

Tân Di : “Vừa tiêu sư đề nghị Trần Tiêu Đầu thu thêm của chúng ba phần lợi, nhưng chỉ lấy một phần, tiêu sư , vợ của Trần Tiêu Đầu mắc bệnh nặng, đang thiếu bạc chữa trị.”

 

Mèo Dịch Truyện

Vừa các nàng xa, thực rõ lời của Trần Tiêu Đầu và tiêu sư. Chỉ là Tân Di chú ý. Hứa Tĩnh Ương cũng mới lâu, Tân Di khẩu ngữ. Dù xa, khác gì, nhưng chỉ cần rõ khẩu hình, nàng liền thể đoán đối phương đang gì.

 

Hứa Tĩnh Ương giữa các nàng, gật đầu: “Có thể thấy vị Trần Tiêu Đầu ngoài lạnh trong nóng, chuyến nếu cơ hội, thể giúp một tay.” Dưới gầm trời , ai ai cũng nỗi khó khăn riêng, nhưng tất cả đều là vì kế sinh nhai mà bôn ba.

 

Khang Tri Ngộ vẫn đang trong lòng suy xét chuyện , để vạch kế hoạch cho hành động tiếp theo của các nàng. càng nghĩ, nàng càng kìm mà tán thán. Khang Tri Ngộ hạ thấp giọng, ánh mắt sáng ngời: “Quận chúa, thật thông minh, mượn gió đông của họ, chúng thể bớt nhiều phiền phức, khi thành, cửa quan, lính gác cổng chỉ kiểm tra thông quan lệnh của tiêu đội, chúng cần lộ diện, cũng sợ bại lộ phận nữa.”

 

Những kẻ âm thầm theo dõi các nàng, phần lớn chắc chắn thể ngờ, Hứa Tĩnh Ương và những khác cải trang, trộn tiêu đội.

 

Mộc Đao tò mò: “Quận chúa ở đây sẽ tiêu đội qua?”

 

Hứa Tĩnh Ương lấy túi nước, thản nhiên : “Hôm qua các ngươi mua đồ, ngoài dạo một lát, dò la tin hôm nay sẽ một đội trọng tiêu khỏi thành.”

 

Khang Tri Ngộ , liền lập tức thận trọng. “Tin tức dễ dàng dò la như , thì chúng cẩn thận , thể sẽ gặp thổ phỉ.” Dù các nàng thể dò la, thổ phỉ tự nhiên cũng thể tin .

 

Hàn Sương khẽ: “Thổ phỉ dám đến, thì cứ tiễn chúng gặp Diêm Vương!”

 

Mộc Đao xoa tay, hăm hở: “Cuối cùng cũng cơ hội để luyện tay .”

 

xe ngựa, canh đường, Hứa Tĩnh Ương bảo các nàng cứ nghỉ ngơi . Khi nàng khoanh tay giả vờ ngủ, thấy tiếng sột soạt. Hứa Tĩnh Ương chợt mở đôi phượng mâu, liền thấy Hàn Sương đang lén lút nhét ngân phiếu bọc của nàng. Cả một xấp.

 

Hàn Lộ phát hiện Hứa Tĩnh Ương tỉnh, tay run lên, lập tức cảm thấy chột .

 

“Vương gia cho?” Hứa Tĩnh Ương giọng điệu bình tĩnh, đoán .

 

Hàn Lộ khỏi hổ cúi đầu: “Vâng… cứ mắng nô tỳ , hôm đó Vương gia rời khỏi Bích Vân Thiên xong, liền phái Bạch Hạc mang một đống ngân phiếu đến, Vương gia nếu trực tiếp đưa cho , chắc chắn sẽ nhận.”

 

Tiêu Hạ Dạ dường như đoán tất cả, Hứa Tĩnh Ương ngoài việc, thể chỗ dùng tiền? Thấy Hứa Tĩnh Ương , Hàn Lộ vội : “Vương gia , những ngân phiếu đều của các ngân hàng sạch sẽ, cho dù dùng, khác cũng thể truy tìm, đối với an , nô tỳ mới dám nhận.”

 

Hứa Tĩnh Ương chỉ đang nghĩ, nàng lừa Tiêu Hạ Dạ, giờ dùng ngân lượng của , trong lòng chút cảm giác tội . may mắn , Hứa Tĩnh Ương là thực tế, cần dùng thì dùng, cũng bộ tịch.

 

“Vậy thì ngươi cứ giữ giúp , khi nào cần thì cứ lấy .”

 

Hàn Lộ lập tức đồng ý.

 

 

Loading...