Cả Nhà Đoạt Quân Công Của Ta, Đích Nữ Trùng Sinh Đồ Sát Cả Nhà - Chương 382: Dụ dỗ dịu dàng: Đại nhân, cứu ta!
Cập nhật lúc: 2025-10-02 07:41:31
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Uy Quốc Công xách con gà rừng, bực bội rời . Miệng vẫn lầm bầm theo: “Trái tim nha đầu thật cứng rắn!”
Chàng chuẩn tản bộ về viện ở, cũng xa, cách hai dãy hành lang dài.
Thế nhưng ngang qua một viện hoa dây leo vắng vẻ, thấy tiếng gian tà của nam nhân và tiếng thốt lên kinh hãi của nữ tử truyền từ bên trong.
Uy Quốc Công nhíu mày, tò mò bước tới một cái.
Liền cảm thấy một làn hương thơm, tựa như tinh linh chốn sơn dã, lao thẳng lòng .
“Aiz…” Đối phương đau đớn kêu lên.
Trong khoảnh khắc đó, Uy Quốc Công cảm nhận thể mềm mại, tựa như đóa hoa kiều diễm.
Chàng vững, liền định thần kỹ.
Tức thì thấy một khuôn mặt đẫm lệ tựa hoa lê, tuổi tứ tuần, phong vận vẫn còn, ánh mắt ẩn chứa ngàn lời .
“Đại nhân, cứu !” Mỹ phụ nhân cầu cứu.
Uy Quốc Công kinh ngạc: “Đã xảy chuyện gì?”
Lời dứt, từ trong viện chạy hai tên quan thủ vệ lục phẩm. Chúng là một trong các quan phụ trách hộ tống Hoàng thượng săn.
Một trong chúng miệng lầm bầm c.h.ử.i rủa: “Lão tử sờ ngươi, là nể mặt ngươi đó! Ngươi còn dám trốn?”
Thế nhưng, khi chúng thấy Uy Quốc Công, lập tức biến sắc, chắp tay vái chào: “Quốc công gia!”
Uy Quốc Công nhíu mày, hỏi mỹ phụ nhân lưng: “Nàng quen bọn chúng?”
Mỹ phụ nhân sức lắc đầu, hai tay tựa vai Uy Quốc Công, nức nở sợ hãi : “Thiếp là nữ quyến của Triệu gia đến đây, đường bọn chúng từng giúp chúng dắt ngựa, cũng vì bọn chúng gây khó dễ cho .”
Hai tên lập tức chối cãi: “Ai bảo ngươi cầu xin bọn việc, cố ý khoe khoang quyến rũ, là do ngươi đắn !”
Uy Quốc Công , lập tức trợn mắt trừng trừng, nghiêm giọng quát tháo: “Đồ hỗn xược! Trong hành cung của Hoàng thượng, há dung túng bọn ngươi càn? Còn mau cút !”
Hai tên sợ đến tái mặt, vội vàng cúi tạ tội.
“Quốc công gia bớt giận! Bọn hạ chức nhất thời hồ đồ, xin cáo lui!”
Nói đoạn, chúng lăn lóc bò lết mà chạy trốn.
Mỹ phụ nhân lúc mới buông tay đang nắm c.h.ặ.t t.a.y áo Uy Quốc Công, ánh mắt long lanh .
“Đa tạ đại nhân cứu , nếu ngài tay tương trợ, thật …”
Nói xong, nàng khẽ cúi đầu, lau nước mắt, để lộ một đoạn cổ trắng ngần, phong vận động lòng .
Uy Quốc Công phẫn nộ : “Phu nhân cần sợ hãi, sẽ bẩm báo Hoàng thượng ngay, há thể dung túng hạng bại loại tác loạn trong hành cung!”
“Đại nhân khoan !” Mỹ phụ nhân vội vàng kéo tay , đầu ngón tay lạnh nhưng mềm mại, trong mắt ánh lên vẻ cầu khẩn, “Cầu xin ngài đừng , … là một quả phụ, đến nương tựa trưởng, vất vả lắm mới đưa đến kiến thức cảnh tượng , nếu vì mà gây chuyện, ở quan trường nhất định sẽ khó xử…”
Uy Quốc Công trong lòng mềm nhũn, kỹ nàng mày mắt như vẽ, tuy tuổi, nhưng càng thêm vài phần phong vận trưởng thành.
lúc đang thất thần, chợt thấy mỹ phụ nhân ngẩng đầu cẩn thận ngắm khuôn mặt , đột nhiên khẽ kêu lên: “Hoá là ngài!”
“Nàng nhận ?” Uy Quốc Công ngạc nhiên .
Mỹ phụ nhân hai má ửng hồng, thẹn thùng : “Không lâu đây khi mới đến kinh thành, từng từ xa trông thấy dáng vẻ đại nhân cưỡi ngựa, lúc đó cảm thấy, ngài giống y hệt pho tượng Võ Thần treo trong từ đường, oai phong lẫm liệt…”
Nàng ngay cả vành tai cũng đỏ bừng, vội vàng dùng tay áo che mặt.
Uy Quốc Công khen ngợi mà cảm thấy sảng khoái: “Nào nào, chẳng qua nàng khá chuẩn, quả thực là một võ tướng thô thiển.”
“Đại nhân đùa , ngài thần dũng phi phàm, cứu , chính là đại hùng trong lòng .”
Đại hùng? Uy Quốc Công lập tức cảm thấy m.á.u huyết sôi trào.
Trước đây cũng nhiều nịnh bợ , nhưng đây là đầu tiên, từ trong mắt một nữ tử thấy sự sùng bái và ngưỡng mộ.
Đột nhiên, mỹ phụ nhân chợt nhận điều gì, vội vàng khẽ khom gối, “Làm chậm trễ ngài lâu, còn dọn dẹp sương phòng, tạm thời cáo lui, nếu cơ hội, sẽ báo đáp đại nhân!”
Lúc , một chiếc trâm bạc bỗng trượt khỏi búi tóc, nàng , nhấc vạt váy vội vã biến mất ở cuối lối hoa.
Uy Quốc Công cúi nhặt chiếc trâm lên, chỉ thấy đầu trâm là một đóa mộc lan nhỏ nhắn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ca-nha-doat-quan-cong-cua-ta-dich-nu-trung-sinh-do-sat-ca-nha/chuong-382-du-do-diu-dang-dai-nhan-cuu-ta.html.]
“Đồ của nàng rơi !” Chàng gọi với theo.
Bóng lưng yểu điệu xa, thấy, bước chân vội vã rẽ qua cổng hoa rủ.
Uy Quốc Công nắm chặt chiếc trâm, chút bất lực.
“Quên mất hỏi nàng tên là gì, mà trả đây?”
Chàng cúi đầu , đuôi trâm khắc một chữ Triệu nhỏ.
Không là tên của nàng , Uy Quốc Công nghĩ nghĩ, tạm thời cất trong tay áo, cơ hội sẽ trả cho nàng.
Buổi chiều, ánh nắng thu lười biếng rải bãi săn.
Cuộc vây săn buổi sáng kết thúc, đa phần tham gia đều là những vương tôn quý tộc ý khí phong phát.
Các thiếu niên lang khoác cẩm tú hoa phục, thúc ngựa giương roi trở về, lưng ngựa chất đầy chiến lợi phẩm, tiếng hân hoan ngớt.
Hứa Tĩnh Ương tuy đích đến bãi săn, nhưng Bình Vương Điện hạ săn một con gấu đen, khiến đều hết lời khen ngợi.
Còn Ngụy Vương thì bận rộn với việc đốc thúc xây dựng Trường Thành, dẫn theo quan viên Bộ Công khảo sát vị trí tháp canh đầu tiên, tham gia cuộc săn hôm nay.
Cuộc vây săn buổi chiều sắp xếp tương đối nhẹ nhàng, dành riêng cho những công tử trẻ rừng thử sức.
Tiêu An Đường đương nhiên cũng rừng thử một phen, Nhữ Dương Vương Thế tử cũng trong đó.
Hứa Tĩnh Ương thầm suy nghĩ, giờ khắc vị đao khách Đông Doanh nhất định sẽ âm thầm theo bảo vệ.
Nghĩ đến đây, nàng gọn gàng một bộ kỵ trang màu trắng nhã nhặn, cài chiếc quạt sắt ô kim do Tiêu Hạ Dạ tặng bên hông.
Sau khi búi tóc dài lên, nàng thẳng về phía bãi săn.
Trong bãi săn, đang chúc mừng Bình Vương săn một con gấu đen.
“Hạ quan , Thái Tông khi còn trẻ định đô Trung Nguyên, đầu tiên tổ chức thu săn từng săn gấu đen, nay Điện hạ , phong thái của Thái Tông!”
“Chư vị đại nhân , Điện hạ sáng nay khi rừng ‘ săn mãnh thú tuyệt trở về’, nay quả nhiên lời giữ lời, cái gan khí phách , thật sự là vũ phi phàm!”
Bình Vương lười nhác lời nịnh bợ của bọn họ, lưng ngựa, uể oải phe phẩy roi.
Vô vị.
Chàng từ nhỏ những xung quanh thổi phồng, một con gấu thôi mà, chứ rồng .
Hôm nay Tiêu Hạ Dạ và Ngụy Vương đều mặt, Hứa Tĩnh Ương cũng xuất hiện, Bình Vương tự cho là thiếu chút thú vị.
Thì nơi Hứa Tĩnh Ương, vô vị đến thế.
lúc , Bình Vương ngẩng mắt , Hứa Tĩnh Ương đang chuyện với khác ở xa.
Đôi mắt hẹp của chợt sáng lên.
Mèo Dịch Truyện
Khi Hứa Tĩnh Ương đến, nàng gặp con gái độc nhất của Túc Quốc Công phủ, tiểu thư Trần Minh Nguyệt.
Trần Minh Nguyệt chủ động tiến lên chào hỏi, Hứa Tĩnh Ương đáp lễ.
Trần Minh Nguyệt khuôn mặt trái xoan tiêu chuẩn, lông mày lá liễu, cổ điển dịu dàng, tri thư đạt lý.
lúc , nàng nhíu mày với Hứa Tĩnh Ương: “…Quận chúa, Bình Vương Điện hạ chịu lời ngài, thấy săn gấu thương miệng hổ, chảy m.á.u , nhưng chẳng xem gì, ngài mang bình kim sang d.ư.ợ.c đưa cho Vương gia ?”
Trần Minh Nguyệt đưa tới một bình thuốc.
“Vì nàng đích đưa cho ?”
“Vương gia tuyệt đối sẽ nhận đồ của .” Trần Minh Nguyệt khóe miệng thậm chí còn một tia khổ.
Đang chuyện, một bóng đen bỗng ập đến bên cạnh, che khuất ánh mặt trời chói chang.
Hứa Tĩnh Ương và Trần Minh Nguyệt ngẩng đầu lên.
Bình Vương cao lưng ngựa, đôi mắt hẹp rũ xuống, trong ánh mắt mang theo vài phần lạnh lẽo của nụ khẩy.
“Bây giờ mới đến, nàng ăn mặc thế , chẳng lẽ là tranh giành vị trí thứ nhất với đám tiểu bối ?”