Cả Nhà Đoạt Quân Công Của Ta, Đích Nữ Trùng Sinh Đồ Sát Cả Nhà - Chương 379: Ngụy Vương muốn cởi y phục cho nàng xem vết sẹo
Cập nhật lúc: 2025-10-02 00:40:01
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Họ trở trung tâm đỉnh núi xuống, Ngụy Vương rộng rãi lấy hai vò mỹ tửu. "Nho mỹ tửu, vất vả mang theo bay qua đây, nhất định để các ngươi nếm thử."
Tiêu Hạ Dạ mím môi: "Uống rượu ở nơi , thật quá tao nhã."
Ngụy Vương mày kiếm mắt , lộ hàm răng trắng. "Còn thịt nữa." Hắn từ trong tay áo lấy một bọc thịt khô, trải mặt đất.
Bình Vương phe phẩy quạt xếp, lạnh hừ một tiếng: "Nói ngươi hợp binh lính nấu bếp, ngươi còn tin."
Ngụy Vương cho là đúng: " dịp lễ tết, vốn là cùng quận chúa nâng chén chuyện vui vẻ, để cho các ngươi lợi ."
Hắn mang theo chén, may mắn là cũng cần chén, vài ôm vò rượu, đổ cổ họng.
Hứa Tĩnh Ương uống rượu, bọn họ dường như cũng ngầm hiểu mà chấp nhận.
Tiêu Bảo Huệ nhấp một ngụm nhỏ, Bình Vương đang lau giọt rượu chảy xuống cằm, nheo mắt nhắc nhở: "Tiêu Bảo Huệ, lát nữa ngươi uống say quá, ai quản ngươi, cứ ở trong núi rừng mà ngủ cùng gấu."
"Mới !" Tiêu Bảo Huệ lè lưỡi, "Tĩnh Ương sẽ quản ! , Tĩnh Ương?"
Hứa Tĩnh Ương mỉm : " ."
Hai vò rượu xoay mấy vòng, đều cạn.
Ngụy Vương uống rượu mặt đỏ, lúc khuôn mặt tuấn tú ửng hồng, Hứa Tĩnh Ương đang đối diện. "Quận chúa, ban đầu khi bổn vương danh Thần Sách Đại tướng quân, còn cùng kết nghĩa ."
Nói xong, đưa tay qua: "Chúng kết nghĩa thì ?"
Tiêu Hạ Dạ bất động thanh sắc giữ c.h.ặ.t t.a.y : "Tam , ngươi uống say ."
Bình Vương bên cạnh phụ họa: "Bịt miệng ."
Ngụy Vương nhẹ nhàng đẩy bàn tay lớn của Tiêu Hạ Dạ , trong mắt sáng lấp lánh. "Ta uống say, chỉ là lâu vui vẻ như , Nhị ca, ngươi còn nhớ , khi còn nhỏ sứ thần Tây Vực dâng cống một con sư tử vàng?"
Ánh trăng đổ xuống, xương lông mày cao thẳng của Tiêu Hạ Dạ, đôi mắt mỏng thấm đẫm sắc đen.
Nhắc đến chuyện năm đó, Tiêu Hạ Dạ liền : "Con sư tử suýt chút nữa ăn thịt ngươi ?"
Bình Vương cũng nhịn mà khẩy: "Nhớ , cái tên ngốc , cứ gần lồng mà xem, ai ngờ cửa đóng chặt, sư tử từ bên trong chạy , chớp mắt đè xuống."
Ngụy Vương khẽ ho: "Không , thấy Đại ca quá gần, nhắc nhở, ai ngờ lồng sắt mở ."
Nói đến đây, lộ vài phần thần sắc hoài niệm. "Lúc đó Nhị ca liền cầm kiếm xông tới, Tứ ngươi kéo khỏi vuốt sư tử, thị vệ hợp lực chế ngự con sư tử vàng."
"Ngươi cứ tự mừng ," Bình Vương chế giễu, "con sư tử đó hồi đó còn lớn, nếu ngươi mất mạng ."
Ngụy Vương ôm vò rượu, chút cảm khái: "Chúng cũng từng lúc đồng tâm hiệp lực như , hôm nay quận chúa nhắc đến việc tu sửa Trường Thành, chúng thể kề vai chiến đấu ."
Mèo Dịch Truyện
Một câu , khiến bốn còn chợt im lặng.
Tiêu Bảo Huệ cũng say, sớm nghiêng ngả tựa vai Hứa Tĩnh Ương, mơ màng ngây ngô. Nàng : "Cho nên Tĩnh Ương là nhất, ai ở cùng nàng, đó sẽ cảm nhận hạnh phúc."
Nói xong, Tiêu Bảo Huệ đột nhiên thẳng dậy, ôm lấy khuôn mặt Hứa Tĩnh Ương. Nàng trái , chút ai oán: " mà Tĩnh Ương, ai sẽ mang hạnh phúc cho ngươi đây..."
Tiêu Hạ Dạ và Bình Vương đồng thời về phía Hứa Tĩnh Ương.
Chỉ thấy Hứa Tĩnh Ương mặc cho Tiêu Bảo Huệ nhéo nhéo mặt nàng, đó, nàng nhẹ nhàng kéo tay Tiêu Bảo Huệ xuống. "Dựa chính ." Nàng .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ca-nha-doat-quan-cong-cua-ta-dich-nu-trung-sinh-do-sat-ca-nha/chuong-379-nguy-vuong-muon-coi-y-phuc-cho-nang-xem-vet-seo.html.]
Hạnh phúc... đối với Hứa Tĩnh Ương mà , cũng quá đỗi hư ảo. Bài học kiếp còn đủ ? Nàng từng vì chút huyết mạch tình đó mà trả giá t.h.ả.m khốc. Ông trời cho nàng cơ hội sống một kiếp, nàng sẽ bao giờ theo đuổi tình yêu gì nữa, mà là sống trọn giá trị của hai kiếp .
Đột nhiên, Tiêu Bảo Huệ dậy, chạy đến bên vách núi. Bình Vương lập tức đuổi theo, kịp thời kéo nàng .
Chỉ thấy Tiêu Bảo Huệ hai tay áp sát miệng, hướng về phía núi rừng vô tận mà hô hoán. "Tĩnh Ương, ngươi nhất định hạnh phúc! Ngươi nhất định ngày ngày vui vẻ! Ngươi , nhiều khắc ghi!"
Bình Vương kéo nàng: "Được , đừng quẹo nữa coi chừng té xuống."
Ngụy Vương cũng nghĩ tới điều gì, đột nhiên liền cởi ngoại bào. "Quận chúa, bổn vương cho xem lưng, lúc đó sư tử vàng cào, để một vết sẹo mờ."
Tiêu Hạ Dạ nhấc giày khẽ đá một cái, liền chế trụ . "Đừng gây chuyện khi say." Tiêu Hạ Dạ ngữ khí lạnh lùng uy nghiêm.
Ngụy Vương sấp mặt đất, ngay đó mơ mơ màng màng hôn mê bất tỉnh, còn chút sức lực.
Hứa Tĩnh Ương ngược Tiêu Hạ Dạ, rõ ràng trông vẻ uống nhiều nhất, nhưng mặt chút thần sắc say rượu nào. Đôi mắt mỏng trong veo , ánh trăng nàng.
"Hứa Tĩnh Ương," Tiêu Hạ Dạ mở lời, giọng nhàn nhạt trầm thấp, vô cùng êm tai, "ngoài việc tu sửa Trường Thành , ngươi còn mục đích gì khác ?"
Hứa Tĩnh Ương . Nàng ít , lúc hề che giấu sự vui vẻ nhàn nhạt nơi khóe mắt, đầu mày. "Vương gia tuệ nhãn độc đáo."
"Nói , bổn vương xem tiểu kế hoạch của ngươi."
Hứa Tĩnh Ương thu nụ , nghiêm mặt: "Sau nếu Thần Sách quân Hoàng thượng chia tách, kính xin Vương gia cố gắng thu nạp họ trướng, giao cho họ một chức vụ, cho phép họ tiên tu sửa Trường Thành, dưỡng tinh súc nhuệ, đợi đến ngày ."
Trong gió, Tiêu Hạ Dạ cau mày. "Phụ hoàng chia tách Thần Sách quân là thật, nhưng cũng đến mức để những tinh binh lương tướng tu sửa Trường Thành. Ngươi đang lo lắng điều gì?"
"Lo xa tính , vẫn luôn là phong cách việc của ," Hứa Tĩnh Ương ngữ khí bình thường, " , ngàn tính vạn tính bằng ý trời, lẽ một ngày nào đó, ý trời đột nhiên biến thành lưỡi dao, giáng xuống ."
Nàng hiện giờ đang một con đường đầy chông gai, đối kháng với hoàng quyền. Hứa Tĩnh Ương sớm chuẩn sẵn sàng cho việc thể c.h.ế.t bất cứ lúc nào. Bởi vì sợ cái chết, cho nên mỗi một kế hoạch của nàng, đều đang cố gắng hết sức vì chính tranh thủ. Ngay cả khi nàng đặt sinh tử ngoài, Hứa Tĩnh Ương vẫn sắp xếp chỗ cho Thần Sách quân. Tiêu Hạ Dạ nhất định sẽ Hoàng đế, theo minh chủ, những tướng sĩ cùng nàng sinh tử , kết cục sẽ thê t.h.ả.m đến mức nào.
Tiêu Hạ Dạ chằm chằm nàng, ánh mắt d.a.o động, ẩn hiện những dòng chảy ngầm. "Sẽ ," thấp giọng , bàn tay lớn vươn , tay áo nắm chặt lấy tay nàng, "nếu trời sập, bổn vương sẽ đỡ ngươi ."
Hứa Tĩnh Ương khẽ .
Tiêu Hạ Dạ thu tay , nhưng gần nàng hơn một chút. "Nếu để ngươi nghĩ gì cả, cân nhắc điều gì cả, điều ngươi nhất là gì?" Hắn hỏi.
Hứa Tĩnh Ương nghĩ nghĩ, đột nhiên xuống, ngân hà trời lấp lánh. "Chính là như bây giờ, thổi gió núi, ngắm trời."
Nàng xong, Tiêu Hạ Dạ nhướng mày, đó dựa nàng cũng xuống. Tiêu Hạ Dạ thở dài: "Bổn vương cũng lâu tự tại như ."
Bình Vương vác Tiêu Bảo Huệ vai mang trở về. Hắn thấy Hứa Tĩnh Ương và Tiêu Hạ Dạ xuống, lập tức nhíu mày.
Bình Vương chút nghĩ ngợi, lập tức sải bước tới, đặt Tiêu Bảo Huệ bên cạnh Hứa Tĩnh Ương. "Nàng say , ngươi trông chừng nàng , chỉ lo chuyện với khác." Hắn lạnh lùng , ánh mắt bất mãn quét qua Tiêu Hạ Dạ.
Bình Vương một tay nhấc cổ áo của Ngụy Vương đang say khướt, kéo tới bên cạnh Tiêu Hạ Dạ như kéo bao tải. Vò rượu loảng xoảng lăn xuống đất, chất rượu còn sót ánh trăng phản chiếu ánh hổ phách. Làm xong những việc , mới xuống, đầu kề đầu với Hứa Tĩnh Ương.
Hứa Tĩnh Ương cử động một chút, Bình Vương liền lập tức : "Sao , chỉ thể cùng Nhị ca ngắm , thể dựa bổn vương ?"
Hứa Tĩnh Ương đột nhiên đến chút dở dở . "Vương gia, phát quan của vướng tóc ."
"Nhịn ." Bình Vương bá đạo .
Vài ngân hà lấp lánh, tinh sáng tỏ. Tiêu Bảo Huệ nheo mắt, lẩm bẩm : "Ngày tháng , hy vọng thể cứ mãi như ."
"Ừm," Hứa Tĩnh Ương , " cũng hy vọng."