Cả Nhà Đoạt Quân Công Của Ta, Đích Nữ Trùng Sinh Đồ Sát Cả Nhà - Chương 347: Không có tư cách nhìn ta một cái sao?

Cập nhật lúc: 2025-10-01 08:06:02
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Tiếng vó ngựa dồn dập tự phía vọng đến. Hứa Tĩnh Ương liễu mi khẽ nhíu, nàng theo bản năng giữ chặt Trúc Ảnh bên cạnh. Trúc Ảnh vẫn hiểu mô tê gì: "Có chuyện gì đại tiểu thư... ôi!" Lời dứt, xe ngựa phanh gấp dừng .

 

Trúc Ảnh suýt nữa thì ngã nhào ngoài, may mà Hứa Tĩnh Ương sớm đoán , kịp thời giữ nàng . Nhìn Hứa Tĩnh Ương, nàng vẫn vững vàng, đôi phượng mâu đen lạnh lẽo.

 

Hàn Lộ vén rèm : "Đại tiểu thư, Bình Vương điện hạ đuổi kịp chặn xe ngựa của chúng ."

 

Hứa Tĩnh Ương mím môi, nàng còn cho rằng Bình Vương trở nên lễ độ hơn.

 

Giọng đ.á.n.h xe kinh ngạc vọng : "Điện hạ việc gì ?"

 

"Hứa Tĩnh Ương, ngươi xuống đây." Bình Vương quát.

 

Rèm xe vén lên, Hứa Tĩnh Ương đương nhiên xuống xe ngựa, mà nhanh chậm lộ đôi phượng mâu bình tĩnh u tối.

 

"Vương gia điều gì phân phó?"

 

"Ngươi chạy nhanh như , sợ bổn vương ăn thịt ngươi ?"

 

Bình Vương thấy nàng chịu lộ mặt, liền thúc ngựa đến gần. Con ngựa cạnh xe, cuối cùng cũng rõ thần sắc của Hứa Tĩnh Ương. Hắn cúi sát cửa sổ xe, đôi mày lạnh lùng cùng cặp mắt hẹp kim quan, cẩn thận tỉ mỉ đ.á.n.h giá nàng.

 

"Bổn vương cố ý nhường đường cho ngươi, mà ngươi ngay cả mặt cũng chịu lộ . Sao thế, bổn vương ngay cả tư cách ngươi một cái cũng ?"

 

Nghe những lời , Hứa Tĩnh Ương theo bản năng nhíu mày.

 

"Vương gia hiểu lầm . Thấy ngài cùng du ngoạn, tiện chậm trễ, mới dặn dò phu xe, vội vàng nhường đường."

 

Bình Vương sững sờ: "Ngươi để tâm đến chuyện ..."

 

Xe ngựa của Túc Quốc Công phủ từ phía dần dần đuổi kịp.

 

Hứa Tĩnh Ương hạ rèm trúc xuống: "Vương gia nếu việc gì, xin cho Chiêu Võ cáo lui."

 

Bình Vương đột nhiên đưa tay, nắm lấy khung cửa sổ xe.

 

"Hôm nay mẫu hậu lừa bổn vương ngoài gặp , đến nơi mới còn nàng , khi bổn vương hề , nếu sẽ ."

 

Giọng trầm thấp và gấp gáp, mang theo vài phần bồn chồn đè nén.

 

Hàn Lộ và Trúc Ảnh , cả hai lộ vẻ mặt kỳ quái.

 

Hứa Tĩnh Ương càng cảm thấy khó hiểu: "Nương nương một phen hảo ý, Vương gia đừng phụ lòng. Huống hồ, ngài điều với gì?"

 

Bình Vương ngây : "Ngươi giận ?"

 

Phía , xe ngựa của Túc Quốc Công Công phủ dừng .

 

Một bóng hình xinh đỡ tay nha bước đến, giọng ôn hòa ngay đó vang lên: "Vương gia, đây là xe ngựa của Quận Chúa phủ ? Chẳng lẽ, bên trong là Chiêu Võ Quận Chúa."

 

Hứa Tĩnh Ương khẽ giục: "Vương gia còn ? Đừng để tiểu thư Túc Quốc Công phủ cảm thấy khó xử."

 

Bình Vương bận tâm, vẫn kiên trì truy vấn: "Ngươi giận ?"

 

Hắn tính tình thất thường, đang nghĩ gì, nhưng Hứa Tĩnh Ương hiểu lầm. Cho đến khi tiểu thư họ Trần của Túc Quốc Công phủ đến gần, Hứa Tĩnh Ương thể xuống xe ngựa, tỏ thái độ, khẽ gật đầu hiệu.

 

Trần Minh Nguyệt thấy dung mạo của Hứa Tĩnh Ương, khỏi lộ nụ hòa nhã.

 

"Minh Nguyệt gặp Quận Chúa," ánh mắt nàng lướt qua Bình Vương và Hứa Tĩnh Ương, "Quận Chúa cũng cùng chúng ngoại ô ngắm hoa ?"

 

Không đợi Hứa Tĩnh Ương trả lời, Bình Vương đột nhiên lạnh giọng : "Bổn vương cùng nàng hồi thành , ngươi tự ."

 

Mèo Dịch Truyện

Trần Minh Nguyệt sắc mặt cứng đờ, hiển nhiên sai điều gì, ánh mắt một khoảnh khắc mờ mịt.

 

Hứa Tĩnh Ương tiến lên nửa bước: "Trần tiểu thư đừng để tâm, vài lời, chọc Vương gia vui, liên quan đến ngươi."

 

Trần Minh Nguyệt thần sắc chút ngượng nghịu, ngập ngừng gật đầu: "Vậy Minh Nguyệt xin về xe ngựa ."

 

"Không cần," Hứa Tĩnh Ương dứt khoát , "Vừa lời xong , hậu nhật tiến cung gặp công chúa, mới xin Vương gia chuyển lời một tiếng, Trần tiểu thư xin thứ ."

 

Dường như cảm nhận sự chăm sóc và giải vây của Hứa Tĩnh Ương, sắc mặt Trần Minh Nguyệt hơn nhiều. Trên gò má trắng sứ, nàng lộ nụ nhẹ nhõm: "Quận Chúa , là Minh Nguyệt đường đột ."

 

Hứa Tĩnh Ương sang Bình Vương, giọng điệu lạnh nhạt, mang theo một sự nghiêm khắc khó nhận thấy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ca-nha-doat-quan-cong-cua-ta-dich-nu-trung-sinh-do-sat-ca-nha/chuong-347-khong-co-tu-cach-nhin-ta-mot-cai-sao.html.]

 

"Vương gia, dù nữa, đắc tội ngài là của , đừng trút giận lên khác."

 

Bình Vương đôi mắt nàng, lộ vẻ mặt phức tạp. Đột nhiên, đầu , còn nàng nữa: "Ngươi thì cứ ."

 

Chỉ một lát , thấy Hứa Tĩnh Ương cáo từ Trần Minh Nguyệt, tiếp đó là tiếng xe ngựa lăn bánh dần xa. Bình Vương vẫn nhịn theo, xe ngựa xa .

 

Hứa Tĩnh Ương quả thực nhẫn tâm.

 

Trần Minh Nguyệt thấy , liền bước tới, dịu dàng : "Vương gia, nếu ngài còn việc quan trọng, xin hãy xử lý . Thiếp ghé qua một tiệm may, dạo một vòng sẽ về. Vương gia cần lo lắng thể giao việc cho Hoàng hậu nương nương."

 

Bình Vương thu hồi ánh mắt, giọng điệu xa cách chút lạnh lùng.

 

"Không cần ngươi lắm chuyện, ngắm hoa mà thôi, bổn vương cứ coi như là dắt ngựa dạo."

 

Huống hồ, nàng , hy vọng cùng Trần Minh Nguyệt.

 

Nếu Hứa Tĩnh Ương đại lượng như , bận tâm, cũng bận tâm!

 

"Bổn vương sẽ đợi ngươi phía ." Bình Vương xong, quất roi ngựa .

 

Một trận ồn ào qua , Trần Minh Nguyệt ho khan hai tiếng. Nha đều bất bình nàng.

 

"Tiểu thư, từ lúc gặp mặt đến giờ, Bình Vương điện hạ đối với chúng là thô lỗ vô lễ cực kỳ, căn bản xem ngài gì. Nếu gả qua đó, ngài còn ngày lành để sống ?"

 

"Vương gia là trọng tình cảm, trách ngài ." Trần Minh Nguyệt .

 

Nha hừ một tiếng: "Nô tỳ thấy, Chiêu Võ Quận Chúa chẳng chuyện gì với Vương gia , hai thì thầm to nhỏ, ngài đến thì nữa."

 

Trần Minh Nguyệt sắc mặt đột biến, đổi vẻ dịu dàng , quát mắng: "Không phỉ báng Quận Chúa!"

 

Nha cúi đầu thấp xuống, dám gì nữa.

 

Sau khi về phủ, Trúc Ảnh nhắc đến chuyện hôm nay.

 

"Đại tiểu thư, thái độ của Bình Vương kỳ lạ, hậu nhật ngài còn tiến cung gặp công chúa ?"

 

Không lâu đó Tiêu Bảo Huệ gửi thiệp mời cho Hứa Tĩnh Ương, chủ yếu là gặp nàng, hơn nữa hỏi vết thương của nàng dưỡng , Hứa Tĩnh Ương đồng ý .

 

Hứa Tĩnh Ương thái độ thản nhiên: "Phải , thái độ của Bình Vương , đó là vấn đề của riêng , việc của riêng ."

 

Phía đông thành một thao trường, chuyên dùng cho binh tướng triều đình thao luyện. Lôi Xuyên trình báo nhiệm vụ ở kinh thành ba tháng, trong thời gian thường xuyên dẫn đội Thần Sách Quân đến đây luyện võ.

 

Điều trùng hợp là, khi bọn họ đến, những binh lính của Triệu phó tướng từng đến, nhưng khi bọn họ đến, những binh lính đó cũng gần như ngày nào cũng đến. Không tranh giành bãi tập, thì cũng là tranh giành vũ khí. Đều là những tráng sĩ đang tuổi sung mãn, thỉnh thoảng một ánh mắt giao thoa, liền vô cớ mang theo chút địch ý.

 

Hạ Thuận, bộ hạ của Triệu phó tướng, dẫn theo hơn hai mươi binh lính, nghênh ngang bước thao trường ánh nắng chói chang giữa trưa. Hạ Thuận quét mắt một lượt, vị trí thường ngày Thần Sách Quân thích luyện võ, lúc chỉ một tiểu binh gầy gò lưng về phía bọn họ, đang lau chùi đao kiếm khai phong.

 

Hạ Thuận hiệu cho hai bên cạnh, bọn họ lập tức lộ nụ chế nhạo khẽ khàng, lượt bước tới. Tiểu binh gầy gò xổm đất, động tác lau chùi nghiêm túc, phát tiếng sột soạt.

 

đúng lúc , một tới trực tiếp đá chậu gỗ mặt. Nước bẩn lập tức tràn một nửa. Tiểu binh dừng động tác một chút, ngẩng đầu. Tên lính gây sự râu ria đầy mặt, bất lịch sự la lối: "Ngươi là lính mới ? Có quy củ ở đây , chỗ là nơi luyện võ, nhà tắm để ngươi giặt giũ!"

 

Đám Triệu Gia Quân bên cạnh lập tức ồ lên. Hạ Thuận từ xa, càng lộ vẻ mặt chế nhạo.

 

Tiểu binh vẫn cúi đầu, tóc mai lòa xòa che khuất gương mặt: "Ta là của Thần Sách Quân."

 

"Thần Sách Quân ? Thần Sách Quân cũng thể giống đàn bà con gái, ở đây lau lau chùi chùi . Mau cút , đừng chiếm chỗ , chúng luyện võ ."

 

Tiểu binh lùi bước, kéo chậu gỗ trở , tiếp tục chà rửa đao kiếm.

 

"Ta , ngươi điếc , thấy ?" Tên lính râu ria giọng điệu càng thêm hung hãn, một cước đá bay chậu gỗ.

 

"Ngươi chủ tướng của , ngươi gì? Thao trường cũng họ Triệu, bản lĩnh, ngươi cứ tìm Lôi tướng quân của chúng ."

 

"Phỉ nhổ!" Tên lính râu ria lập tức tức giận. "Lôi Xuyên là cái thá gì? Khi Triệu phó tướng của chúng năm đó còn ở trong cung Ngự Lâm Quân, còn đời!"

 

Tiểu binh cúi đầu , chỉ một tiếng lạnh khẽ đến thấy. Tên mặt rỗ bên cạnh tên lính râu ria nheo mắt: "Sao ngươi cứ mãi ngẩng đầu lên, chẳng lẽ dám gặp ?"

 

Nói xong, đưa tay nắm lấy vai tiểu binh, ép ngẩng đầu lên. Khi thấy gương mặt , tên lính râu ria và tên mặt rỗ đều sững sờ.

 

Tiểu binh đeo một chiếc khăn che mặt màu đen, che miệng mũi, nhưng che đôi phượng nhãn đen sáng sắc bén .

 

 

Loading...