Cả Nhà Đoạt Quân Công Của Ta, Đích Nữ Trùng Sinh Đồ Sát Cả Nhà - Chương 344

Cập nhật lúc: 2025-10-01 08:05:59
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Họa phảng hồ, hai trái tim gần gũi

 

Trong quan tài, một bộ hài cốt nữ khô héo. Nàng mặc xiêm y lụa là gấm vóc khi hạ táng lúc sinh thời, phai màu theo thời gian. mái tóc đen nhánh vẫn sinh động như thật, cài trâm vàng và vương miện lộng lẫy đúng kiểu. Hai bên còn nhiều vật tùy táng phong phú, vàng bạc ngọc khí khi phủi lớp bụi bẩn, một nữa tỏa sáng. Cần gì để ngỗ tác kiểm tra? Người tận mắt thấy cũng nhận đây là một nữ thi!

 

Đại nhân Đoạn im lặng, chột thoáng qua Thái tử, thấy Thái tử sững sờ.

 

Quả nhiên là mộ của họ Diêu?

 

Tiêu Hạ Dạ bộ hài cốt trắng trong quan tài, sự kinh ngạc sâu trong đôi mắt mỏng lóe lên vụt tắt. Khi ngẩng đầu lên nữa, gương mặt lạnh lùng đen sầm đến cực điểm.

 

“Hoàng cần lột bỏ xiêm y của nàng , xem xét kỹ lưỡng hài cốt của nàng ? Chu Duệ Phong năm xưa khi chết, Phụ hoàng phán cực hình lăng trì, vạn đao xẻ thịt, xương cốt của , hẳn đầy vết đao, thể sạch sẽ như ?”

 

Sắc mặt Thái tử dịu , hướng Tiêu Hạ Dạ thở dài nặng nề.

 

“Nhị , ngươi đừng ghi hận , đây cũng là mệnh lệnh của Phụ hoàng, nhưng tận mắt chứng kiến, tự nhiên sẽ giúp ngươi mặt Phụ hoàng.”

 

Nói xong, vẫn hai vị ngỗ tác, cố vẻ nghiêm khắc: “Chỉ cần xem qua đơn giản là , mạo phạm khuất, các ngươi hãy ghi chép rõ ràng những gì thấy, để còn về bẩm báo Phụ hoàng.”

 

Hai vị ngỗ tác , chắp tay: “Vâng.”

 

Bọn họ chỉ dám nhẹ nhàng chạm những bộ xương lộ bên ngoài, kiểm tra xương sọ và các ngón tay.

 

“Bẩm Thái tử Điện hạ, Ninh Vương Điện hạ, đây quả nhiên là một nữ thi, khi c.h.ế.t ước chừng đến hai mươi tuổi.”

 

Đôi mắt ôn nhu của Thái tử lộ vẻ tiếc nuối, khẽ thở dài: “Thật là một hồng nhan bạc mệnh đáng thương. Nhị , những năm nay ngươi vẫn canh giữ nàng , chịu cưới Vương phi, quả là si tình.”

 

Hàm Tiêu Hạ Dạ căng cứng, thần sắc toát vẻ sát khí lạnh lẽo, chút tình cảm.

 

“Hoàng nghiệm rõ chính , xin mời hồi phủ, khuất , đừng quấy rầy sự thanh tịnh của nàng nữa.”

 

Nói xong, giơ tay phất một cái, các thị vệ hai bên lập tức tiến lên, vô thanh vô tức ép lui . Tư thái đó rõ ràng là tiễn khách, nhưng toát sát ý thể kháng cự.

 

Thái tử khựng , đầy ẩn ý: “Đương nhiên, nhưng, ngươi nhất cũng nên tự giải thích rõ ràng với Phụ hoàng.”

 

Sau khi màn đêm buông xuống.

 

Một chiếc du thuyền lướt nhẹ Hồ Phi Bộc tĩnh lặng, ánh trăng vằng vặc chiếu rọi muôn vàn vì . Ngoài chiếc du thuyền , bốn bề còn bất kỳ con thuyền nào khác. Trời tối nước đen, chiếc thuyền đèn đóm mờ nhạt, giống như một con thuyền cô độc biển cả bao la.

 

Tiêu Hạ Dạ boong tàu, tựa lan can xa xăm. Lúc , phía tiếng bước chân tới.

 

Bạch Hạc dẫn Hứa Tĩnh Ương tiến gần: “Vương gia, Quận chúa đến.”

 

“Ngươi lui xuống .”

 

Mèo Dịch Truyện

“Vâng.”

 

Tiêu Hạ Dạ đầu , Hứa Tĩnh Ương khoác áo choàng màu mơ, nàng gỡ mũ trùm xuống, hành một lễ.

 

“Dù Vương gia sai gọi đến, cũng đang chuẩn đến thỉnh tội với Vương gia.” Hứa Tĩnh Ương , đôi mắt phượng trong veo vương bụi trần.

 

Tiêu Hạ Dạ xoay , tựa lan can, hai tay duỗi chống đỡ, đôi mắt mỏng hàng chân mày kiếm cũng đang ngưng tụ một ánh đ.á.n.h giá.

 

“Là ngươi đổi hài cốt trong mộ phần?”

 

.”

 

“Vì báo cho ?”

 

“Nếu Vương gia , phản ứng sẽ thể chân thực đến , phe Thái tử tự nhiên cũng sẽ tin.”

 

Nghe đến đây, Tiêu Hạ Dạ lạnh một tiếng đầy nặng nề.

 

“Ngươi thật sự gan nhỏ, đêm nay hãy giải thích rõ ràng, ngươi duyên cớ.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ca-nha-doat-quan-cong-cua-ta-dich-nu-trung-sinh-do-sat-ca-nha/chuong-344.html.]

 

Nói xong, dùng lòng bàn tay trái chỉ vị trí bên cạnh, hiệu cho nàng tới.

 

Hứa Tĩnh Ương điềm nhiên cạnh , hai cùng tắm trong ánh trăng. Gió thổi mặt nước, đêm xuân thoảng hương hoa nồng nàn. Giọng của Hứa Tĩnh Ương lọt tai Tiêu Hạ Dạ, cũng trở nên đặc biệt êm tai.

 

“Lần đầu tiên gặp Tân Di, Vương gia nổi nóng, những lời giải thích đó cũng vẻ khiên cưỡng, cho đến khi Vương gia đưa bái kiến mộ phần của Chu Thái sư, liền một suy đoán táo bạo.”

 

Nói đến đây, nàng dừng , đôi mắt phượng ngước lên, Tiêu Hạ Dạ mặt . Hắn đang vị trí cổ của nàng, đang nghiêm túc lắng nàng , chỉ “ừm” một tiếng, hiệu cho nàng tiếp tục.

 

Hứa Tĩnh Ương : “An Đường cốt nhục của Vương gia, mà là hậu duệ huyết mạch của Chu Thái sư.”

 

Tiêu Hạ Dạ đột nhiên nhướng đôi mắt mỏng, trong mắt dấy lên phong vân, thẳng nàng.

 

“Suy đoán của ngươi, quả thật táo bạo.” Hắn với giọng phân biệt hỉ nộ, cũng thừa nhận phủ nhận.

 

Hứa Tĩnh Ương mím môi: “Nếu thể suy đoán như , thì Thái tử, Trưởng công chúa cùng những khác, nhất định cũng sẽ nghĩ tới, một khi bọn họ tay, Vương gia ứng phó chỉ sợ muộn.”

 

“Khi đó chỉ gây tổn hại cho Vương gia, mà còn thể đe dọa đến An Đường, cho nên sai tìm Tân Di.”

 

Tiêu Hạ Dạ nhướng mày lạnh lùng. Tân Di võ công, thường xuyên ở thuyền, một khi biển nước, tìm nàng quả là một việc khó khăn. Hứa Tĩnh Ương ?

 

Hứa Tĩnh Ương: “Sau khi giải thích lợi hại, cô nương Tân Di đồng ý cùng chuyện , vì sự giúp đỡ của nàng , chúng di dời t.h.i t.h.ể của một nữ tử khó sinh mà c.h.ế.t đó.”

 

Tiêu Hạ Dạ nàng: “Hài cốt của Ân sư ?”

 

Không ảo giác , khi hỏi câu xong, trong đôi mắt phượng của Hứa Tĩnh Ương lóe lên một tia xảo quyệt. Nàng bao giờ thần sắc hoạt bát như , cho nên nó vụt qua nhanh. Ngay đó, liền Hứa Tĩnh Ương : “Ta đưa Chu Thái sư đến Tắc Sơn Hoàng lăng , Tân Di vị trí, đối diện với đình tế bái của Hoàng lăng.”

 

Tiêu Hạ Dạ mơ hồ sững sờ. Như , mỗi năm hoàng thất tế tổ, bọn họ đều bái kiến Thái sư mới .

 

“Hứa Tĩnh Ương ngươi…” Nói đến đây, giọng Tiêu Hạ Dạ bỗng ngừng , kìm bật . Hắn nhướng đôi mắt mỏng sáng lên, nàng: “Ngươi dám ?”

 

Hứa Tĩnh Ương đáp lời dứt khoát: “Trung thần vì nước vì dân, kết cục nên lãng quên, xứng đáng hưởng hương hỏa.”

 

Ánh mắt Tiêu Hạ Dạ chợt đọng , hàn ý cuộn trào trong đáy mắt như băng tan tuyết lở, dần dần hóa giải. Hắn cúi đầu nàng, ánh trăng phủ lên hàng mày và khóe mắt nàng một lớp thanh huy, nổi bật đôi mắt phượng đặc biệt sáng ngời. Lúc nàng trút bỏ vẻ trầm kiềm chế thường ngày, trong mắt lấp lánh một tia sắc bén quật cường, tựa như đốm lửa bùng phát bất chợt trong đêm tối, thiêu đốt trái tim khẽ bỏng rát.

 

Yết hầu khẽ động, đường nét lạnh lùng ánh trăng trở nên mềm mại đôi phần, đôi môi mỏng mím thành một cung độ gần như thể nhận .

 

“Hứa Tĩnh Ương,” khẽ gọi nàng, trong giọng ẩn chứa một cảm xúc khó tả, “ngươi nếu việc bại lộ, ngươi sẽ kết cục thế nào ?”

 

Hứa Tĩnh Ương hai tay vịn lan can, về phía .

 

Núi non trùng điệp, mặt nước lấp lánh. Gió thổi tung mái tóc dài của nàng, cũng giọng thanh lãnh của nàng trở nên dịu dàng hơn.

 

“Ta từng nghĩ tới, chỉ , nếu Vương gia và An Đường vì chuyện mà chịu phạt, đó mới là điều thấy.”

 

“Ngươi…” Yết hầu Tiêu Hạ Dạ tự chủ mà nuốt một cái. Cảm giác rung động xa lạ trong lồng n.g.ự.c ập đến mãnh liệt, khiến dời mắt, về phía bóng núi xa xăm.

 

Thế nhưng, gió đêm lúc mang theo hương t.h.u.ố.c nhàn nhạt nàng, hòa lẫn với hương hoa đêm xuân, khiến nhớ đến bông tuyết liên từng thấy Thiên Sơn nhiều năm . Đã bước qua con đường băng giá hiểm trở, cuối cùng mới thấy vẻ rung động lòng của nó.

 

Hắn bỗng nhiên cảm thấy, vẻ ngoài lạnh lùng lý trí của Hứa Tĩnh Ương, thực chất một trái tim nóng bỏng đáng yêu.

 

Bàn tay lớn của Tiêu Hạ Dạ, lặng lẽ di chuyển, nhẹ nhàng chạm tay Hứa Tĩnh Ương. Chỉ một cái chạm đơn giản như , khiến tim đập loạn nhịp, lòng bàn tay âm ỉ nóng.

 

“Lần ‘tiên trảm hậu tấu’ như nữa, thương lượng với .” Câu vốn dĩ là lời quở trách, nhưng vì nụ ẩn chứa trong giọng trầm khàn, mà trở nên đặc biệt nuông chiều.

 

Hứa Tĩnh Ương xoay , vặn cũng rút tay khỏi tay . Ánh mắt Tiêu Hạ Dạ kìm đuổi theo bàn tay nàng.

 

Lại Hứa Tĩnh Ương : “Vậy bây giờ một chuyện, bẩm tấu với Vương gia.”

 

“Chuyện gì?”

 

“Hãy giao Tân Di cho .”

 

 

Loading...