Cả Nhà Đoạt Quân Công Của Ta, Đích Nữ Trùng Sinh Đồ Sát Cả Nhà - Chương 329: Đào trộm mỏ sắt? Một rừng bia mộ
Cập nhật lúc: 2025-10-01 08:05:30
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Triệu Hi cuối cùng cũng thỏa nguyện đặt chân lên Tây địa sa mạc. Nơi đây cách xa ít quân doanh của họ, ẩn sâu trong lòng sa mạc. Triệu Hi càng phát hiện, mỗi khi một đoạn, liền thể thấy các tướng sĩ đóng giữ. Giám sát nghiêm ngặt như , còn bí mật ?
Triệu Hi ngầm chạm Giản Chấn, ngờ Giản Chấn mặt lạnh, đoái hoài. Triệu Hi bất mãn, thầm nghĩ: Người do Bình Vương đảng phái tới, chỉ giỏi gây rắc rối cản trở mà thôi. Đợi về kinh, nhất định tâu lên Hoàng thượng một phen!
Khi ngựa phi đến gần, một tòa thành quách bỏ hoang giữa sa mạc hiện mặt Triệu Hi và Giản Chấn. Chưa đến gần, Hàn Báo nhắc nhở bọn họ xuống ngựa. Triệu Hi và Giản Chấn ngẩn . Tòa thành mắt… nát tươm đến thế.
Tàn dương như máu, nhuộm những bức tường thành đổ nát thành màu đỏ sẫm. Hình dáng thành quách từ lâu còn nguyên vẹn, phía đông thiếu một mảng, phía tây khuyết một góc. Bức tường thành vốn cao ngất giờ chỉ còn tường đổ gạch vụn, gạch đá vương vãi khắp nơi, cát vàng vùi lấp một nửa. Trên vài đoạn tường thành còn tương đối nguyên vẹn, chi chít lỗ tên và vết đao. Lá cờ rách nát cô độc treo cột cờ xiêu vẹo, đang gió xé toạc, phát tiếng “xào xạc” ai oán. Cổng thành biến mất từ lâu, chỉ còn hai khối đá cháy đen, đó vẫn còn vết tích của lửa.
“Nơi …” Triệu Hi nhíu mày, “Hàn tướng quân, đây chính là cấm địa mà ngài ?”
Ánh mắt Giản Chấn cũng đọng lầu thành đổ nát, thần sắc kinh ngạc. Ngón tay vô thức nắm chặt dây cương, khớp ngón tay trắng bệch.
“Là Xích Nham Thành,” giọng trầm thấp khàn khàn, như thể gió cát mài mòn, “Bảy năm , khi Thần Sách Quân còn thành lập, Tây Việt thừa đêm tập kích, thủ tướng Chu Nghị dẫn sáu ngàn tướng sĩ tử thủ, kết quả quân diệt, một ai sống sót.”
Mèo Dịch Truyện
Đây là một trang huyết thư đầy thương tích trong lịch sử Đại Yến.
Hàn Báo lạnh nhạt : “Các ngươi theo .” Hắn dẫn Triệu Hi và Giản Chấn về phía .
Tại góc đông nam Xích Nham Thành, một trũng đất khuất gió, đột nhiên nhô lên một ngôi mộ cô độc. Không bia mộ, hương hỏa, chỉ một cây thương gãy cắm sâu đất cát. Cán thương gió cát ăn mòn loang lổ nứt nẻ, tua thương vốn dĩ là màu đỏ tươi, giờ phai thành màu nâu sẫm tàn úa, lưa thưa rủ xuống, thỉnh thoảng gió thổi lên, như một đám tàn lửa sắp tắt mà tắt. Điều kỳ lạ hơn là, ngôi mộ như , Thần Sách Quân còn bày đặt rượu cúng và bát đũa.
Giản Chấn hỏi: “Mộ của ai?”
Hàn Báo cúi , vốc đất xung quanh lên, rắc xuống như rót rượu. “Là mộ của Trương tướng quân.”
Trương tướng quân cũng là đại tướng đầu tiên mà Hứa Tĩnh Ương theo khi nhập ngũ. Ông c.h.ế.t ở đây, khi đó Tây Việt tàn nhẫn m.ổ x.ẻ t.h.i t.h.ể ông, hòng oai với quân sĩ Đại Yến.
Hàn Báo từ từ xổm xuống, những ngón tay thô ráp khẽ vuốt qua những vết tích loang lổ cán thương. Hoàng hôn kéo dài bóng dáng , giao thoa với bóng cây thương gãy, đổ xuống nền cát một bóng đen sâu thẳm.
“Từ ngày tướng quân thành lập Thần Sách Quân,” giọng trầm thấp khàn khàn, “Người răn dạy những tướng sĩ trấn giữ biên cương chúng rằng, sống vì Đại Yến mà chiến đấu, chết, nơi chính là nơi an nghỉ của chúng .”
Gió cuốn cát bụi lướt qua ngôi mộ, tua đỏ cây thương gãy khẽ lay động. Ánh mắt Hàn Báo dõi theo cán thương về phía xa. Nơi đó, trong ánh tà dương, lờ mờ thấy vô ngôi mộ tương tự trải rộng khắp bốn phía tường thành.
“Bảy năm , nơi còn gọi là Xích Nham Thành,” dậy, phủi sạch cát đầu gối, “Bây giờ, nó là một rừng bia mộ, chôn cất hơn một vạn hai ngàn linh hồn dũng thể trở về nhà.”
Nắm đ.ấ.m của Giản Chấn vô thức siết chặt, móng tay hằn sâu lòng bàn tay. Triệu Hi nhịn truy hỏi: “Đã là nơi chôn xương linh, hà tất liệt cấm địa? Trừ phi nơi đây bí mật thể tiết lộ!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ca-nha-doat-quan-cong-cua-ta-dich-nu-trung-sinh-do-sat-ca-nha/chuong-329-dao-trom-mo-sat-mot-rung-bia-mo.html.]
Hàn Báo đột nhiên xoay , gương mặt màu đồng trở nên lạnh lùng khác thường trong ánh chiều tà, hàn quang lóe lên trong mắt. Giản Chấn thể thêm, mang theo vài phần giận dữ : “Triệu cô nương, đối mặt với vạn ngàn trung hồn , nàng còn thể lời lẽ lạnh lùng đến thế ?”
“Ta lạnh lùng ư?” Triệu Hi hề lùi bước, ngẩng cằm , “Hoàng mệnh yêu cầu chúng điều tra rõ ràng quân vụ Bắc Cảnh, lẽ nào chỉ vì vài ngôi mộ hoang mà về? Sự hy sinh của những tướng sĩ cố nhiên đáng kính, nhưng nếu kẻ mượn cơ hội giấu giếm quân tình, đó mới là sự mạo phạm linh thật sự!”
Hàn Báo lạnh lùng : “Ngươi cần vội vã, sẽ cho ngươi thấy rõ!” Dứt lời, dẫn đường phía , Triệu Hi sốt ruột dẫm chân lên cát đuổi theo. Mật thư hặc tội Thần Sách Quân tự ý khai thác quặng sắt xong, chỉ chờ tận mắt thấy rõ sự thật, liền phi ngựa nhanh chóng đưa về kinh thành.
Xuyên qua cổng thành đổ nát, Hàn Báo bao lâu thì dừng . Cảnh tượng mắt khiến Triệu Hi và Giản Chấn đồng thời dừng bước. Bên trong bộ thành trì, là một rừng bia mộ trải dài đến vô tận. Những tấm bia đá dày đặc như một đội quân trầm mặc, xếp đặt theo quy tắc nào nền cát vàng. Mỗi tấm bia đá đều đen như mực, phát ánh sáng u lạnh ánh tà dương màu máu. Không nhà cửa, đường phố, chỉ rừng bia mộ vô tận, kéo dài đến cuối con đường. Không cần kỹ cũng bộ tòa thành chôn giấu những gì.
Giản Chấn hai đầu gối mềm nhũn, nặng nề ngã khuỵu xuống nền cát nóng bỏng. “Sao thể như …” Triệu Hi nhíu mày. Ánh mắt nàng lướt qua rừng bia mộ, mỗi tấm bia đá như một thanh kiếm sắc nhọn đ.â.m mắt nàng. Không mỏ quặng sắt như nàng tưởng tượng, dấu vết bí mật tàng trữ binh lính, chỉ một mảnh rừng đen tĩnh mịch đến c.h.ế.t chóc . Nàng chút thất vọng. Hứa Tĩnh Ương thể thật sự minh bạch như ? Cố ý để một tòa thành, chôn cất tất cả linh ?
Hàn Báo giữa rừng bia mộ, bóng dáng kéo dài. “Bây giờ thấy rõ ?” giọng lạnh băng, “Liệt cấm địa, cho ngoài tùy tiện , là bởi vì nơi đây từng tấc đất, còn chỗ nào để đặt chân nữa .”
Sự im lặng ngắn ngủi vang vọng giữa mấy . Giản Chấn nặng nề khấu đầu về phía rừng bia mộ. Những linh chôn cất , lẽ từng gặp mặt, nhưng chịu ơn sâu của họ.
Giản Chấn với Hàn Báo: “Tướng sĩ biên quan dùng xương m.á.u xây thành, nào gì đáng ngờ? Là hạ quan mạo phạm. Mấy ngày sẽ khởi hành về kinh, nhất định sẽ thật thà bẩm báo Hoàng thượng, hôm nay… quấy rầy, Hàn tướng quân.” Dứt lời, Giản Chấn đầu, bước nhanh về phía ngựa của .
Triệu Hi ngây một lúc mới phản ứng , bước nhanh đuổi theo: “Giản đại nhân! Ngài kết luận ngay ? Chúng còn điều tra rõ ràng!”
Giọng nàng dần xa, Hàn Báo tại chỗ bất động, gương mặt cứng rắn bao phủ trong ánh chiều tà. Hắn bóng hai rời , ánh mắt sắc lạnh như lưỡi đao.
Chẳng mấy chốc, hai quân sĩ Thần Sách Quân cưỡi ngựa đến, là hai phó tướng của Hàn Báo. Bọn họ lật xuống ngựa, hạ giọng hỏi: “Giám quan từ kinh thành đến, phát hiện điều gì chứ?”
Hàn Báo lắc đầu, cuối cùng nặng nề thở dài một tiếng. Dưới Xích Nham Thành , quả thực là một mỏ quặng sắt từng khai thác. Năm đó Hứa Tĩnh Ương khi giả c.h.ế.t về kinh, hạ lệnh lấp bằng tất cả các hầm mỏ, còn di dời hài cốt tướng sĩ tản mát khắp nơi về đây chôn cất. Khi đó Hàn Báo cũng đồng ý. Đó là mỏ quặng sắt thể trang cho mười vạn đại quân! Dù Hứa Tĩnh Ương về, chỉ dựa đây mà tự lập vương cũng quá thừa thãi. Thế nhưng Hứa Tĩnh Ương ý đồ phản nghịch. Nàng vì để phiền phức cho bọn họ, hạ nghiêm lệnh lấp mỏ quặng sắt. bọn họ tự ý khai thác sắt, luyện chế vũ khí, cũng là vì triều đình gì. Giờ đây, mỏ quặng sắt từng khai thác trái phép vùi sâu lòng đất, cùng vạn ngàn linh vĩnh viễn an nghỉ. Những năm tháng gian nan hai cùng chung một binh khí, cũng theo sự xuất hiện của thái bình thịnh thế mà trở thành quá khứ.
“Tướng quân quả thực thâm mưu viễn lự. Nàng tuy về kinh, nhưng mỗi quyết định năm xưa của nàng, cho đến nay vẫn đang bảo hộ chúng vẹn .” Giọng Hàn Báo mang theo tiếng nghẹn ngào khó phát hiện.
Giản Chấn và Triệu Hi cãi một trận. Triệu Hi cản thu xếp hành lý, và : “Những gì chúng thấy , chừng chỉ là những gì Hàn Báo chúng thấy, còn điều tra rõ ràng, cũng mới đến vài ngày, Giản đại nhân vội vã như , lẽ nào quên lời Hoàng thượng căn dặn ?”
Giản Chấn trừng mắt hổ nàng. “Triệu cô nương, nàng là nữ nhi, đại diện Triệu phó tướng giúp đỡ, nên phát hỏa với nàng, nhưng nơi đây chỗ nào đáng ngờ, nàng còn cố tình , chẳng lẽ là bịa đặt tội danh vu oan !”
Triệu Hi mím môi: “Ta nào .”
Giản Chấn lạnh lùng : “Vậy thì cần ngăn cản .”
Hai vui vẻ mà chia tay. Triệu Hi chỉ cảm thấy chút đáng tiếc, nàng vốn dĩ đạp Hứa Tĩnh Ương lên để lập công. Đã đại tướng quân nhiều năm ở biên quan, thể nào tay chân sạch sẽ , chuyện tham ô quân lương chừng cũng , chỉ là Hứa Tĩnh Ương giấu kỹ, Giản Chấn tiếp tục điều tra, một nàng thì thể .