Cả Nhà Đoạt Quân Công Của Ta, Đích Nữ Trùng Sinh Đồ Sát Cả Nhà - Chương 307: Lan truyền tin đồn Hứa Tĩnh Ương mất đi trinh tiết
Cập nhật lúc: 2025-10-01 08:05:08
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Uy Quốc Công nhíu mày: “Bảo ngươi việc gì khác , chẳng vẫn quản gia ? Ta giao quyền hành cho nàng, ngươi với nàng một tiếng.” Để Hứa phu nhân tự hồ đồ thêm nữa, e rằng phủ sẽ long trời lở đất mất.
Tuy nhiên, Tam lão gia bỗng chốc trở nên nghiêm nghị.
“Nhị ca, phu nhân của thể , thể lo liệu chứ?”
“Sao thể ? Mấy ngày còn cùng dùng bữa, chẳng vẫn khỏe mạnh ?”
Tam lão gia hừ lạnh một tiếng: “Đó là khi Tĩnh Ương rời . Sau khi Tĩnh Ương , nhị tẩu gọi phu nhân của đến mắng mỏ, nàng ngu xuẩn, còn trăm điều khó tính.”
“Nhị ca, phu nhân của tuy thông minh gì, nhưng cũng là thê tử của đây. Tĩnh Ương tài năng như mà từng huấn thị phu nhân của , nhị tẩu dựa chứ?”
Nói đoạn, Tam lão gia chắp tay: “Cáo từ.”
Phất tay áo, lưng thẳng, hề ngoảnh đầu .
Uy Quốc Công kinh ngạc giận dữ, mạnh mẽ vỗ bàn: “Thật vô lý!”
Ông lập tức dậy, chạy về phía viện của Hứa phu nhân. Đành xem xem, rốt cuộc nàng quản lý gia sự kiểu gì!
Thế nhưng, Hứa phu nhân trong viện của nàng. Hỏi hầu mới , nàng sớm cùng Thượng ma ma Quốc tự thắp hương .
Phủ rối loạn như thế, nàng còn tâm tình thắp hương ?
Uy Quốc Công một cước đá đổ bình phong: “Bây giờ Quốc tự, mau đưa nàng về đây cho !”
lúc , Đinh quản gia vội vã chạy đến.
“Lão gia, , phu tử dạy học của hai vị thứ thiếu gia Tam phòng cũng xin từ chức.”
“Phu tử dạy học nào?” Uy Quốc Công kinh ngạc.
Ông còn chuyện .
Đinh quản gia giải thích, đó là do Hứa Tĩnh Ương mời về khi nàng còn ở đây, chủ yếu là để đặt nền móng cho kỳ thi khoa cử của họ . Vị lão , là một đại Nho năm xưa thi đỗ cử nhân nhưng quan.
Thế nhưng Hứa phu nhân lên giảm bổng lộc của lão , còn thu hồi ngoại viện mà Hứa Tĩnh Ương cấp cho họ ở.
Lời của Đinh quản gia như đổ thêm dầu lửa: “Một đại Nho như đuổi , trong lòng tất oán khí. Sau khi rời mà rằng Quốc Công phủ chúng năng lực, thì thật là bại hoại gia phong!”
Uy Quốc Công bỗng nhiên cảm thấy tim đau nhức dữ dội. Từ Hứa Tĩnh Ương ở nhà, ông chẳng cảm thấy gì đặc biệt. Giờ nàng , cả Quốc Công phủ binh hoang mã loạn, cứ như gặp nạn đói .
Ông ôm ngực, lảo đảo bước hai bước: “Nhanh lên! Nhanh mời lão về.”
Đột nhiên, Uy Quốc Công trụ nổi, ngã quỵ xuống đất. Trước khi hôn mê, ông Đinh quản gia kêu lớn một tiếng.
“Vị lang trung thường trú trong phủ chúng sáng nay cũng từ chức , lão gia, ngài trụ vững đấy!”
Lúc .
Trong ngoại trạch mà Tôn Tranh Ngôn mua, Hứa phu nhân và Hứa Nhu Tranh đang cùng Tôn Tranh Ngôn dùng bữa. Ba họ cùng bàn, vui vẻ hòa thuận.
Hứa phu nhân ánh mắt cảm khái, lệ quang xao động. Đây chính là hạnh phúc mà nàng theo đuổi.
“Tranh Nhi, con nay ở Hầu phủ, chút bạc bên sẽ hơn. Đây là nương cho con.” Nàng từ trong tay áo lấy một xấp ngân phiếu. Trong đó còn một con dấu của ngân hiệu, nhờ con dấu , thể tùy ý lấy bạc ở ngân hiệu với tiền quá một ngàn lượng.
Hứa Nhu Tranh dường như thụ sủng nhược kinh: “Nương, cho nhiều quá.”
Mèo Dịch Truyện
Hứa phu nhân ánh mắt dịu dàng: “Đây vốn là nương nợ con, huống hồ, chút thì đáng là gì.”
Nếu Hứa Tĩnh Ương cái nghịch nữ phá đám, Hứa Nhu Tranh là đích tiểu thư của Quốc Công phủ, nuôi dưỡng trong nhung lụa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ca-nha-doat-quan-cong-cua-ta-dich-nu-trung-sinh-do-sat-ca-nha/chuong-307-lan-truyen-tin-don-hua-tinh-uong-mat-di-trinh-tiet.html.]
Tôn Tranh Ngôn đặt đũa xuống, : “Tranh Nhi, cứ nhận , dù cũng là tâm ý của mẫu con.”
Nói đoạn, cũng lấy một hộp gấm. “Đây là trâm Như Ý vi phụ tặng con, nguyện Tranh Nhi của chúng , vạn sự như ý.”
Hứa Nhu Tranh đưa tay, hớn hở nhận lấy. Nàng cong môi, thầm nghĩ, Hứa Tĩnh Ương đúng là một kẻ đáng thương mà! Tình mà Hứa Tĩnh Ương vẫn luôn khát cầu, nàng tốn chút công sức nào mà . Thật Hứa Tĩnh Ương xem nàng bây giờ hạnh phúc đến mức nào, chắc chắn sẽ tức đến hộc máu?
Tôn Tranh Ngôn : “Ta liên lạc với bên Phùng gia , họ phái kinh, bao lâu nữa sẽ đến chủ động nhận Tranh Nhi.”
Hứa phu nhân vội : “Chắc sẽ tra chứ?”
“Không , yên tâm . Người đó tuy là thích của Phùng gia, nhưng là viễn .” Tôn Tranh Ngôn ngữ khí chắc chắn.
Hứa phu nhân thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt quyến luyến Tôn Tranh Ngôn. Biểu ca vẫn như năm xưa khi họ gặp gỡ, phong độ ngời ngời, giải quyết ưu phiền và rắc rối cho nàng.
Hứa Nhu Tranh cân nhắc : “Đa đa, a nương, chúng nên nghĩ cách đối phó với Hứa Tĩnh Ương .”
“ ,” Hứa phu nhân phụ họa, nghiến răng nghiến lợi, “Cái nghịch nữ , hủy hoại Tranh Nhi, còn suýt chút nữa bức c.h.ế.t . Không diệt trừ nàng, khó mà hả giận!”
Tôn Tranh Ngôn nàng: “Biểu thực sự đành lòng ? Dù nàng cũng là cốt nhục của .”
Hứa Nhu Tranh lập tức về phía Hứa phu nhân.
Chỉ thấy Hứa phu nhân lạnh một tiếng, ánh mắt như tẩm độc. “Ta ban đầu cũng coi nàng là con gái, nhưng nàng đối xử với thế nào? Nàng ghen ghét đố kỵ, lòng hẹp hòi, còn vô nhân tính! Ta loại con gái như .”
Hứa Nhu Tranh nắm lấy tay nàng: “A nương, con sẽ hiếu thuận với thật .”
Hứa phu nhân lúc mới nở nụ .
Tôn Tranh Ngôn trầm ngâm : “Giết Hứa Tĩnh Ương thực tế lắm. Nàng thủ quá giỏi, cảnh giác. Chúng hạ độc, thuê sát thủ, phần lớn đều thể thành công.”
Hứa phu nhân đảo mắt: “Nếu chúng bức nàng đến mức thể c.h.ế.t thì ?”
“Ý của biểu là...?”
“Một nữ nhân dù lợi hại đến mấy, mất thanh bạch thì cũng chỉ là một dâm phụ. Hứa Tĩnh Ương tòng quân mười năm, lăn lộn trong đám nam nhân, lẽ nào nàng thực sự trong sạch?”
Hứa phu nhân đoạn, ác độc khẩy: “Những nam nhân đó theo lệnh nàng , lẽ nào thực sự là ngưỡng mộ nàng ? Chắc chắn ! Chỉ cần chúng nàng là một nữ nhân lẳng lơ, thế tục sẽ bức nàng chết.”
Hứa Nhu Tranh mắt rạng rỡ.
“A nương, đúng. Trừ phi Hứa Tĩnh Ương chứng minh nàng vẫn còn trinh tiết, nhưng thì càng rơi bẫy của chúng , thể hiện nàng để tâm đến thanh bạch của .”
“Không tệ!” Hứa phu nhân gật đầu.
Ba họ nhất trí, lập tức quyết định bắt tay hành động.
Buổi chiều tối, Hứa phu nhân mới về nhà. Vừa bước cửa, nàng thấy Uy Quốc Công sắc mặt âm u lạnh lẽo ghế.
Hứa phu nhân chợt sững sờ, sống lưng vô cớ toát mồ hôi lạnh vì chột .
“Lão gia, đây, trời sắp tối , thắp đèn lên?” Nàng tới khêu tim đèn.
Giọng lạnh băng của Uy Quốc Công vang lên: “Nàng ?”
Hứa phu nhân : “Đi Quốc tự thắp hương. Gần đây xảy quá nhiều chuyện, liền đến Phật tụng kinh, nhất thời quên mất giờ giấc.”
Uy Quốc Công đại chưởng vỗ bàn.
“Còn dám dối! Ta phái đến Quốc tự đón nàng, trụ trì nàng căn bản hề tới!”
Sắc mặt Hứa phu nhân đột ngột tái mét.