Cả Nhà Đoạt Quân Công Của Ta, Đích Nữ Trùng Sinh Đồ Sát Cả Nhà - Chương 291: Ân sư trên cao, bổn vương mang Vương phi đến rồi đây
Cập nhật lúc: 2025-09-30 23:42:22
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tiêu Hạ Dạ cúi , tháo bình rượu mang theo ban nãy đất , tưới một vòng quanh mộ. Hứa Tĩnh Ương chắp tay lễ: “Diêu cô nương, đầu gặp mặt, tuyệt đối đừng hiểu lầm, là hạ thuộc của Vương gia, Vương gia sai khiến, ba năm sẽ tự khắc rời , tuyệt đối chiếm đoạt vị trí Vương phi.”
Tiêu Hạ Dạ đổ hết rượu xong, về mặt nàng. Nghe Hứa Tĩnh Ương chuyện với bia mộ, chau mày kiếm, ánh mắt trở nên lạnh lẽo.
“Ngươi đang hươu vượn gì .”
“Vương gia đưa đến đây, đối với Diêu cô nương lẽ mấy công bằng.”
Tiêu Hạ Dạ nàng, trong đêm tối, ánh trăng lay động qua khóm trúc, khóe môi tựa mà , đôi mắt mỏng càng thêm đen láy lấp lánh.
“Hứa Tĩnh Ương, đôi khi ngươi quá thông minh thức thời, cũng chuyện .”
Chàng xong, đến bên cạnh nàng, đó vén vạt áo, quỳ mộ. Hứa Tĩnh Ương âm thầm nhướn mày. Chẳng lẽ Vương gia ngay mặt nàng, thề với trong lòng rằng tuyệt đối đổi ?
Không ngờ, Tiêu Hạ Dạ mở miệng : “Ân sư, đến thăm .”
Hứa Tĩnh Ương ngây . Ân sư?
Tiêu Hạ Dạ dậy, phủi vạt áo, vẻ mặt lạnh lùng như thường.
“Người chôn cất ở đây, thật là thầy của bổn vương, cựu Thái Sư Chu Duệ Phong.”
Lập tức, ánh mắt phượng mâu của Hứa Tĩnh Ương trở nên phức tạp. Thì bia mộ chỉ là một cái vỏ bọc. Tiêu Hạ Dạ là nguyên do, năm đó Thái Sư Chu khép tội thông địch phản quốc, Hoàng đế phán quyết tru di tam tộc. Vị lão thần hai triều từ đó chỉ còn một câu đ.á.n.h giá “phản quốc nịnh thần” trong sử sách. Bởi Tiêu Hạ Dạ chỉ thể chôn giấu thi cốt của ông ở đây, âm thầm tế bái.
Hứa Tĩnh Ương trầm ngâm một lát: “Thái Sư Chu… oan?”
Tiêu Hạ Dạ nghiêng mắt nàng một cái: “Ngươi thông minh.” Chàng về phía bia mộ, ánh mắt mỏng đen kịt cuộn trào.
“Năm đó Tây Việt xâm phạm, chúng liên tiếp thất bại, Đại Yến ngừng xuất binh, tướng sĩ tử trận vô kể, ân sư ông hết sức dâng tấu, chủ trương hòa đàm, ông là đầu tiên đề xuất cắt đất đổi lấy hòa bình, giành ba năm thời gian cho Đại Yến.”
“Sau đó ngươi cũng thấy, ba năm qua, Tây Việt nữa cử binh xâm lược, Binh bộ và Hộ bộ tham ô hủ bại, còn quân lương và binh khí , ân sư đúng lúc trở thành bia đỡ đạn của chúng.”
“Bách quan dâng tấu ông nhận lợi ích từ Tây Việt, thông đồng với địch phản quốc, nhận hối lộ, còn gán cả tội danh tham ô quân lương lên đầu ông, phụ hoàng mượn cơ hội gây khó dễ, ban c.h.ế.t cả nhà ông .”
Hứa Tĩnh Ương lắng trong im lặng, ngờ cái c.h.ế.t của vị Thái Sư năm đó, phía còn câu chuyện như .
Tiêu Hạ Dạ rũ mắt: “Bổn vương hết sức yêu cầu điều tra kỹ lưỡng, nhưng phụ hoàng xem xét bằng chứng, ngài chiến sự liên miên, bách tính bất an, lúc cần vật tế thần, và ân sư nghi ngờ gì chính là lựa chọn nhất ngài vứt bỏ.”
Nói đến đây, kìm nắm chặt nắm đấm. Tiêu Hạ Dạ thể quên, quỳ Ngự Thư phòng ba ngày ba đêm, chỉ cầu xin giữ một mạng cho Thái Sư Chu, dù chỉ là lưu đày, cũng hơn tru di tam tộc.
Hoàng đế quở trách sự nhu nhược của , là Hoàng tử đại cục quan.
“Nửa năm khi ân sư mất, Tây Việt chiếm đóng mấy chục thành ở biên giới phía Bắc của triều , biên quan tình thế ngàn cân treo sợi tóc, tuy nhiên, một năm đó, ngươi như Võ Khúc đột nhiên xuất hiện, năm đầu tiên ngươi tòng quân, dẫn binh phóng hỏa kho lương, giải vây cho biên quan.”
Tiêu Hạ Dạ đầu, Hứa Tĩnh Ương: “Năm đó ngươi mười lăm tuổi, còn ân sư chỉ cần đợi thêm một năm, lẽ ông cần chết, tiếc rằng phận vốn vô thường. Nếu ông còn sống, nhất định sẽ thích ngươi.”
Hứa Tĩnh Ương cúi đầu, im lặng bia mộ. Thì nàng mười năm chinh chiến ẩn danh, là khổ nhất. Khổ nhất là Thái Sư Chu, vì nước tận trung cả đời, cắt đất giành cho Đại Yến ba năm cơ hội thở dốc, nhưng cuối cùng gánh tội sự vô năng của cả triều đình. Thậm chí khi c.h.ế.t cũng thể dùng bia mộ khắc tên .
Tiêu Hạ Dạ trầm giọng: “Không ba năm ân sư tranh , sẽ ngươi trưởng thành, càng thể mười năm đại phá quân Việt, cho nên Hứa Tĩnh Ương, ngươi lẽ là một bước ngoặt quan trọng, bổn vương sẽ dốc hết sức để nâng đỡ ngươi.”
“Còn việc bổn vương nổi giận, là vì Tân Di là ám vệ bổn vương tặng cho ân sư, khi Chu gia sụp đổ, nàng cũng trốn . Trước đây cho ngươi, là vì sợ ngươi liên lụy, bây giờ cho ngươi , ngươi liền cùng bổn vương chung một bí mật.”
Hứa Tĩnh Ương , trầm mặc một lát, vén váy quỳ bia mộ, trịnh trọng dập ba cái đầu.
“Thái Sư Chu ở , xin nhận một lạy của vãn bối.”
Tiêu Hạ Dạ nàng, trong mắt thoáng qua một tia dịu dàng nhạt nhòa, vụt tắt. Nàng hề cảm thấy cùng gánh vác bí mật là một chuyện nguy hiểm, điều .
Hai lặng hồi lâu trong gió lạnh, ai thêm lời nào. Cuối cùng, khi cùng xuống núi, gió lạnh lay động trúc xanh tiễn đưa họ.
Từ xa, tiếng của Tiêu Hạ Dạ vọng : “Khi ngươi mới đến biên quan, sợ ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ca-nha-doat-quan-cong-cua-ta-dich-nu-trung-sinh-do-sat-ca-nha/chuong-291-an-su-tren-cao-bon-vuong-mang-vuong-phi-den-roi-day.html.]
“Sợ,” Hứa Tĩnh Ương đáp, “nhưng tự nhủ trong lòng, đây là trận chiến tử thủ của Đại Yến chúng , dù c.h.ế.t chiến trường, cũng coi như góp sức.”
Tiếng khẽ của Tiêu Hạ Dạ chìm dần màn đêm.
“Nếu bổn vương thể sớm hơn quen ngươi, lẽ những việc chúng đang nỗ lực lúc , sẽ đơn giản hơn chút.”
Về phủ, Hứa Tĩnh Ương một đêm mộng mị. Một gánh nặng trong lòng, dường như lặng lẽ vơi phần nào.
Chưa đầy mấy ngày, Hứa Tĩnh Ương đến sa trường diễn võ để dự lời mời của Tư Thiên Nguyệt.
Vừa bước lầu khán đài, thấy hai tiểu tư đang pha phía lén lút bàn tán.
“Nghe vị đang chuyện với Đại công chúa Tư , chính là Vô Danh công tử từng vang danh kinh thành.”
“Thật ? Ta cứ tưởng Vô Danh công tử là nam nhân, là một nữ tử?”
“Ngươi của Triệu gia quân đều đang khen ngợi nàng ? Từ nhỏ luyện võ, còn theo Triệu phó tướng chiến trường, bình thường .”
Hứa Tĩnh Ương nhướn mày, Hàn Lộ phía nàng bất mãn : “Vô Danh công tử thành khác ?”
Đợi Hứa Tĩnh Ương gần đến bao sương, thấy tiếng của Triệu Hi truyền từ bên trong.
Triệu Hi: “Các ngươi nữa, nếu còn thổi phồng, mất mặt Đại công chúa, sẽ tha cho các ngươi.”
Bên cạnh lập tức mấy binh lính của Triệu gia cầu xin.
“Đều tại lỡ miệng, lộ chuyện của tiểu thư .”
“Vị Vô Danh tính toán sai sót, thấy giống với tiểu thư.”
Ngay đó, tiếng của Tư Thiên Nguyệt truyền đến: “Nếu Triệu cô nương lợi hại như , chi bằng cùng bản cung đối một ván cờ?”
Triệu Hi chắp tay: “Đại công chúa, thật xin , phụ gần đây lệnh cho hành sự khiêm tốn, nếu nhất định sẽ cùng tận hứng.”
“Đáng tiếc.” Tư Thiên Nguyệt lắc đầu thở dài.
lúc , thị tòng vén rèm cho Hứa Tĩnh Ương.
“Đại công chúa, quý khách đến.”
Hứa Tĩnh Ương bước , thấy trong khán đài trang nhã, Triệu Hi đang dẫn theo mấy binh tướng đối diện Tư Thiên Nguyệt.
Thấy Hứa Tĩnh Ương đến, nụ sảng khoái mặt Triệu Hi lập tức thu . Triệu gia quân phía nàng thấy , khỏi : “Đây Chiêu Vũ quận chúa ? Có nhầm chỗ .”
Tư Thiên Nguyệt đúng lúc dậy, đến bên cạnh Hứa Tĩnh Ương.
“Chiêu Vũ, cuối cùng cũng đến , ngon bản cung chuẩn cho , sắp nguội cả !”
“Là đến muộn.” Hứa Tĩnh Ương nhạt.
Tư Thiên Nguyệt che môi: “Đến đúng lúc lắm.”
Triệu Hi thấy, khỏi nhíu mày. Nghe hôm nay Tư Thiên Nguyệt thiết yến đãi quý khách ở diễn võ sa trường, chẳng lẽ, chính là Hứa Tĩnh Ương?
Cung nữ của Tư Thiên Nguyệt về phía Triệu Hi: “Triệu cô nương, xin mời sang bên cạnh .” Vị trí quý khách , đương nhiên là Tư Thiên Nguyệt dành cho Hứa Tĩnh Ương.
Nghe , sắc mặt Triệu Hi chút khó coi, nàng dậy vỗ vỗ váy áo, sang bên cạnh. “Hôm nay đến cũng thật trùng hợp, khi bản cung đợi ngươi, gặp Triệu cô nương.” Tư Thiên Nguyệt mỉm giải thích với Hứa Tĩnh Ương.
Nàng chỉ mời duy nhất Hứa Tĩnh Ương vị quý khách , việc gặp Triệu Hi là ngoài ý .
Mèo Dịch Truyện