Cả Nhà Đoạt Quân Công Của Ta, Đích Nữ Trùng Sinh Đồ Sát Cả Nhà - Chương 290: Vương gia dẫn nàng đến mộ của người thương?
Cập nhật lúc: 2025-09-30 23:42:21
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hứa Tĩnh Ương đôi mắt khẽ động, vươn tay đón lấy cây Ô Kim Huyền Thiết phiến. Xương quạt khi chạm lạnh lẽo nặng trịch, vân huyền thiết ẩn hiện ánh trăng phản chiếu u quang, mặt quạt mỏng tựa cánh ve nhưng ẩn chứa sự sắc bén. Nàng dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve mép quạt, cảm nhận một luồng hàn ý buốt giá. "Thật là một món sát khí lợi hại." Nàng khẽ thì thầm.
Hứa Tĩnh Ương xoay cổ tay, mặt quạt "soạt" một tiếng liền bung , vẽ trong trung một đường hồ quang sắc bén. Quay đối diện với cọc gỗ trong viện, giữa lúc y sam Hứa Tĩnh Ương tung bay, đoản đao ẩn trong thiết phiến bổ xuống như băng. "Rắc" một tiếng, cọc gỗ to bằng miệng bát liền gãy lìa, mặt cắt phẳng phiu như d.a.o gọt. Nàng liên tục xoay mấy vòng, cuối cùng vung tay ném , thiết phiến xoay tròn bay vút , xén gọn một góc bụi cỏ cách ba trượng, xoay vòng bay về lòng bàn tay nàng.
Hứa Tĩnh Ương gập thiết phiến , đầu ngón tay khẽ vuốt ve xương quạt. Nàng từ nhỏ luyện võ, yêu thích binh khí, nhưng cây Ô Kim thiết phiến mắt vô cùng hợp ý nàng. Chẳng qua, mặt Hứa Tĩnh Ương vẫn bất động thanh sắc: "Vương gia nghĩ đến việc tặng thứ ?"
Tiêu Hạ Dạ chắp tay lưng thẳng, áo choàng lớn khẽ phấp phới trong gió đêm: "Một tay 'Trích Diệp Phi Hoa' của nàng là tuyệt học, nay thêm kỳ môn binh khí , tất sẽ giúp nàng vô kiên bất tồi."
"Hơn nữa, Ô Kim thiết phiến thể cương thể nhu, hợp với tính tình cương liệt ẩn nhẫn của nàng."
Nói đoạn, một tiếng: "Danh khí tặng hùng, bảo phiến xứng giai nhân."
Dưới ánh trăng, khóe môi Hứa Tĩnh Ương khẽ cong lên gần như thể nhận . Nàng xoay thiết phiến nửa vòng trong lòng bàn tay: "Vương gia , thật giống chuyên dỗ dành các cô nương."
Tiêu Hạ Dạ ánh mắt sâu thẳm như mực: "Bổn vương chỉ từng dỗ dành một cô nương."
Chàng nhấc tay hiệu cho Bạch Hạc lui xuống: "Thử tiếp cơ quan ẩn trong cán quạt xem ."
Hứa Tĩnh Ương dùng đầu ngón tay dò cơ quan cán quạt, khẽ nhấn một cái, ba cây ngân châm lặng lẽ b.ắ.n , cắm sâu cây phía xa.
"Ô Kim thiết phiến vốn là lợi khí xuất kỳ bất ý, ba cây ngân châm bên trong tẩm t.h.u.ố.c độc chim yến, thể g.i.ế.c vô hình."
Hứa Tĩnh Ương , liền đến cây, rút ngân châm xuống. Nào ngờ bàn tay lớn của Tiêu Hạ Dạ ấn ngón tay nàng xuống: "Để ."
Chàng , rút ngân châm , đẩy trong quạt. Tiêu Hạ Dạ đặt cây quạt lòng bàn tay nàng: "Lần tới nếu Thái tử bức bách nàng, thể dùng lợi khí g.i.ế.c , cần phóng hỏa để thoát nữa."
Hứa Tĩnh Ương sững sờ. Không ngờ Tiêu Hạ Dạ vẫn còn nghĩ đến chuyện . Nàng nâng phượng mâu : "Phần 'Đào đổi Lý' của Vương gia, quả thực thích, thì xin đa tạ Vương gia."
Ngữ khí thanh đạm, nhưng đáy mắt phản chiếu ánh trăng, sáng đến kinh .
Tiêu Hạ Dạ đôi mắt mỏng đen như mực, Hứa Tĩnh Ương hồi lâu, : "Phụ hoàng phân Thần Sách quân thành sáu chi, bổn vương tranh giành."
Sắc mặt Hứa Tĩnh Ương đổi, đầu ngón tay khẽ vuốt ve xương thiết phiến trong tay áo. Việc Thần Sách quân phân chia là tất yếu. Thuật đế vương, xưa nay thể dung thứ một đội kỵ binh chỉ nhận tướng ấn, nhận hoàng quyền. Nay biên quan tạm yên, triều đình liền nóng lòng thu về binh quyền, tước nhuệ khí của nó. Đáng tiếc Hoàng thượng , cũng chỉ là công dã tràng.
Hứa Tĩnh Ương ngước mắt, đáy mắt phản chiếu ánh trăng, tựa hồ phủ một tầng sương tuyết. "Vương gia lúc cấp lưu dũng thoái, ngày nếu tranh đoạt , e rằng khó khăn."
Tiêu Hạ Dạ khẽ một tiếng, giọng trầm thấp: "Bổn vương vốn nắm binh quyền, nếu còn tranh Thần Sách quân, trong mắt phụ hoàng sẽ thành thế lực quá lớn khó chế ngự, càng sẽ ban hôn cho chúng ."
Chàng tiến lên một bước, đại tràng màu huyền sắc khẽ bay trong gió đêm, ánh mắt sắc như lưỡi đao: "Từ bỏ ngàn quân vạn mã, bổn vương tranh giành một nàng là đủ."
Hứa Tĩnh Ương khẽ nhướng mày: "Vương gia tự tin bản lĩnh của đến thế ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ca-nha-doat-quan-cong-cua-ta-dich-nu-trung-sinh-do-sat-ca-nha/chuong-290-vuong-gia-dan-nang-den-mo-cua-nguoi-thuong.html.]
Chàng ngưng thị nàng, đáy mắt sóng ngầm cuộn trào: "Nàng dũng cảm vô úy, là tướng tài đến phụ hoàng cũng nỡ giết, bổn vương trọng tài, đương nhiên xem trọng, bất quá, nàng đến nay vẫn còn cách với bổn vương."
Hứa Tĩnh Ương nhạt: "Vậy ư? Vương gia từ ?"
"Nàng tâm sự nặng, liên quan đến triều đình, cũng liên quan đến phận của nàng."
Trong lòng Hứa Tĩnh Ương khẽ kinh ngạc. Tiêu Hạ Dạ giọng trầm thấp: "Khi một trải qua quá nhiều khổ cực, dù ẩn nhẫn kiềm chế đến mấy, đôi khi vẫn sẽ lộ qua ánh mắt. Gia đình của nàng, đối đãi với nàng bao giờ ."
Hứa Tĩnh Ương trầm mặc, đôi môi khẽ mấp máy hai cái. "Vương gia , đối với chí vô tình ?"
Dọc đường , nàng tính kế sinh mẫu, g.i.ế.c c.h.ế.t ruột, Tiêu Hạ Dạ đều tận mắt chứng kiến. Tiêu Hạ Dạ những gì nàng trải qua kiếp , lẽ cho rằng, nàng tựa như một kẻ điên nhận sáu , sẽ vì tư thù đơn giản mà hại nhà. Tuy nhiên, Tiêu Hạ Dạ : "Bổn vương là, nếu họ thật sự đối xử với nàng, sẽ để nàng một đối mặt với tội khi quân."
"Còn nhớ ngày bổn vương tổ chức sinh thần cho nàng , nàng uống rượu, nhưng bổn vương Hàn Lộ , Vi Quốc Công phủ ai sinh thần của nàng."
Hứa Tĩnh Ương hàng mi khẽ cụp xuống. Khi nàng chào đời, ca ca ruột qua đời, từ đó về , sinh thần của nàng trở thành điều kiêng kỵ của mẫu , tổ chức còn xem tâm trạng mẫu . Lâu dần, nàng cũng tổ chức sinh thần nữa. Nàng khát khao tình thương của cha , mong mỏi sự ấm áp của gia đình, nên kiếp khi mẫu tổ chức sinh thần chúc mừng nàng tái sinh, nàng mới đặc biệt vui mừng. Nàng hy vọng đó là sự thật đến nhường nào, tưởng rằng tình thể gột rửa mười năm khổ cực nơi biên ải của nàng, nhưng ngờ chí cốt nhục đẩy nàng địa ngục sâu hơn.
Gió đêm lướt qua đình viện, khớp ngón tay nàng nắm quạt trắng bệch, tựa hồ như thể đè nén hàn ý đang cuộn trào trong lòng. Bỗng nhiên, một bàn tay lớn ấm áp phủ lên, vững vàng bao lấy những đầu ngón tay lạnh lẽo của nàng.
Mèo Dịch Truyện
"Kỳ thực nàng thể thử tin tưởng bổn vương, cần vị tướng quân đơn độc chiến đấu nữa," Tiêu Hạ Dạ giọng trầm thấp, mang theo một chút nhạo, "Tấm lá chắn của bổn vương, nàng cứ việc lấy dùng."
Hứa Tĩnh Ương đột nhiên ngẩng phượng mâu lên, trong mắt sóng gợn lay động. Hơn hai mươi năm qua, đây là đầu tiên với nàng những lời như .
Khi còn nhỏ, cha ép nàng nhanh chóng trưởng thành độc lập. Sau khi tòng quân, nàng tàn nhẫn hơn, mạnh mẽ hơn bất kỳ ai, mới thể khiến những tướng sĩ chế giễu nàng gầy yếu cúi đầu. Dù thành Đại tướng quân, ngàn vạn sinh mạng đè nặng vai, nàng cũng chỉ thể ưỡn thẳng sống lưng, một gánh vác quyết định. Dựa dẫm khác? Nàng thậm chí còn dám nghĩ tới.
Thế nhưng giờ phút , nhiệt độ từ lòng bàn tay nam nhân truyền qua da thịt, khiến nàng một thoáng thất thần. Hứa Tĩnh Ương hàng mi khẽ run lên: "Vương gia... vì những lời ?"
Tiêu Hạ Dạ nhướng mày: "Muốn lời thật lòng ?"
"Đương nhiên."
"Bổn vương thích cảm giác nàng lạnh nhạt mấy ngày , rõ ràng là đồng mưu, nhưng nàng cận với khác hơn."
Chàng , ngữ khí còn mang theo uy nghiêm độc nhất: "Bất quá, bổn vương thông cảm cho nàng, ít nhất tấm hộ tâm kính xem như nàng lòng ."
Hứa Tĩnh Ương khẽ : "Chỉ cho phép Vương gia nổi giận, cho phép phản kháng ?"
Tiêu Hạ Dạ nàng: "Nàng quả nhiên vẫn còn nhớ chuyện nổi giận ngày hôm đó, thôi , sớm muộn gì nàng cũng , bổn vương đưa nàng đến một nơi."
Hai phi ngựa, màn đêm che phủ, đến một khu lăng mộ trong núi. Đêm tối mịt mờ, gió lạnh lướt qua rừng trúc, phát tiếng sột soạt khe khẽ. Lăng mộ ẩn sâu trong rừng trúc, xung quanh dựng mấy pho tượng thú đá, ánh trăng tản ánh xanh lạnh lẽo cứng nhắc. Trước bia mộ bày biện quả cúng tươi, ánh nến lung lay trong gió lạnh, kéo dài bóng hai lúc ngắn lúc dài. Vạt áo Hứa Tĩnh Ương gió đêm thổi tung, mấy chiếc lá trúc rơi rụng vương tóc nàng. Nàng chằm chằm cái tên xa lạ bia mộ—— Diêu thị. Nghe , cô gái dân gian mà Tiêu Hạ Dạ si mê, chính là họ Diêu. Vậy đây là mộ của nàng ư?