Cả Nhà Đoạt Quân Công Của Ta, Đích Nữ Trùng Sinh Đồ Sát Cả Nhà - Chương 282: Nhìn cho rõ, rốt cuộc phủ Quốc Công này ai mới là chủ

Cập nhật lúc: 2025-09-30 23:42:12
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Hứa Tĩnh Ương chậm rãi bước tới, khí thế bức .

 

Hứa phu nhân vô thức siết chặt khăn tay. Nàng tin chắc hề sợ hãi Hứa Tĩnh Ương, nhưng bản năng khiến nàng tự chủ mà cảnh giác mỗi khi thấy Hứa Tĩnh Ương tiến gần.

 

Vạt váy Hứa Tĩnh Ương hề lay động, nhưng dường như sương tuyết theo bước chân nàng. Lông mày nàng như núi xa, ánh mắt như lạnh, sắc môi cực nhạt, càng tôn lên làn da trắng trong tựa ngọc lạnh phát sáng. Rõ ràng hề điểm phấn tô son, nhưng đoạt mắt hơn cả châu quang rực rỡ khắp phòng.

 

Mỗi bước của nàng, Hứa phu nhân đều ngừng đ.á.n.h giá. Do đó, trong lòng khó tránh khỏi dấy lên một cỗ ghen ghét, móng tay nàng gần như bấm sâu lòng bàn tay. Dựa mà tiện nha đầu thể lớn lên kinh đến thế? Lại mang theo một vẻ thong dong quyền thế nuôi dưỡng, còn con gái Tranh nhi của nàng thì đến nay vẫn bặt vô âm tín.

 

Hứa Tĩnh Ương đến gần nàng , khóe môi khẽ nhếch, nhưng đáy mắt hề lấy nửa phần ý .

 

“Mẫu khỏe, đương nhiên vui mừng, chỉ là, quy củ dùng bữa trong phủ đổi. Nay là Quận chúa do Hoàng thượng đích sắc phong, ở đây, chư vị đều ở vị trí thấp hơn .”

 

Nói đoạn, nàng liếc Vi Quốc Công.

 

Vi Quốc Công giật , suýt nữa thì ông quên mất chuyện , lập tức dậy nhường chỗ sang bên cạnh.

 

Trong ánh mắt sững sờ của Hứa phu nhân, Hứa Tĩnh Ương cứ thế vị trí của đầu gia tộc. Nàng giơ tay: “Ngồi .”

 

Tam phu nhân và Tam lão gia mới dám xuống.

 

Vi Quốc Công nàng, khẽ ho một tiếng : “Tĩnh Ương, mẫu con cũng khỏe gần như , chi phí sinh hoạt trong viện của bà nên khôi phục ?”

 

Hứa Tĩnh Ương dùng khăn che môi súc miệng, nhổ chiếc lư hương bạc, nha liền bưng . Nàng lấy khăn chấm nhẹ khóe môi, hờ hững : “Những việc sẽ tự liệu, chắc chắn sẽ bạc đãi mẫu .”

 

Vi Quốc Công tưởng nàng đáp ứng sảng khoái, lập tức lớn: “Tốt! Vậy chúng dùng bữa thôi!”

 

Ông cầm đũa lên, Hứa Tĩnh Ương : “Đừng vội, hiện giờ quy củ trong phủ khác, chuyện với mẫu .”

 

“Phàm là bên cạnh mẫu khỏi phủ, đều sai thông báo cho . Nếu cho phép, gia đinh gác cổng sẽ để các ngươi ngoài.”

 

Sắc mặt Hứa phu nhân trắng bệch: “Ngươi quản khác thì thôi , là nương của ngươi, ngươi cũng quản ?”

 

Thần sắc Hứa Tĩnh Ương lạnh nhạt: “Không quản, thì đừng ở trong cái nhà .”

 

“Ngươi!” Hứa phu nhân chọc giận.

 

Thế nhưng, nàng cũng trong khoảnh khắc đó bình tĩnh trở . Nghịch nữ Hứa Tĩnh Ương , chắc chắn là ép nàng càn để khiến Vi Quốc Công chán ghét, nàng thể mắc mưu.

 

Hứa phu nhân ha hả lạnh: “Tốt, ngươi thích quản thì cứ quản !”

 

Đợi khi nàng khôi phục nguyên khí, xem nàng sẽ thu thập Hứa Tĩnh Ương và tiện nhân Xuân Vân thế nào.

 

Nói đến đây, Hứa Tĩnh Ương mới gật đầu: “Dùng bữa .”

 

Bữa cơm đơn giản kết thúc, Vi Quốc Công việc nên vội vã khỏi phủ.

 

Từ biệt Tam thúc và Tam thẩm, Hứa Tĩnh Ương đang định rời tiền sảnh, thấy Hứa phu nhân u u .

 

“Tĩnh Ương, giờ thì con hẳn hiểu rõ chứ? Trong phủ , phụ con là chủ. Con xuất giá, vẫn là con gái của chúng ! Đối xử với chúng , cuộc sống của con mới dễ chịu , nếu , một đứa con gái cha chán ghét, dù gả cho ai, danh tiếng cũng sẽ chẳng gì.”

 

Nói đoạn, nàng cố ý nghiêng về phía tỏ vẻ mật, nhưng đáy mắt lóe lên tia sáng độc địa: “Con gái ngoan, mẫu khuyên con nên thức thời một chút, thế gian , nữ nhân dù tài giỏi đến , cuối cùng cũng thoát khỏi mệnh cha, cương phu, con đúng ?”

 

Hứa Tĩnh Ương khẽ liếc mắt sang, chỉ một cái khiến nụ độc địa lạnh lẽo mặt Hứa phu nhân cứng đờ. Nàng như thể Hứa Tĩnh Ương dùng đao đ.â.m một nhát, bỗng nhiên cảm thấy lạnh sống lưng.

 

Cho đến khi Hứa Tĩnh Ương lạnh lùng thu ánh mắt, dẫn Trúc Ảnh và những khác rời , Hứa phu nhân mới miễn cưỡng thở phào một .

 

Nàng vuốt ngực, thấp giọng tự trấn an: “Ánh mắt đó của nàng ? Chẳng lẽ còn g.i.ế.c !”

 

Hứa phu nhân vốn tưởng rằng giải trừ cấm túc, là thể khôi phục những ngày tháng . Dù tự do, nhưng ít nhất cũng thiếu ăn thiếu mặc. Nào ngờ, Hứa Tĩnh Ương ngay cả than củi cũng cho nàng dùng, cứ ba ngày chỉ cấp lượng dùng cho nửa ngày, nếu dùng hết thì tự nghĩ cách. Đồ ăn cũng , những món bếp mang tới, hoặc là lạnh lẽo, hoặc là ôi thiu.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ca-nha-doat-quan-cong-cua-ta-dich-nu-trung-sinh-do-sat-ca-nha/chuong-282-nhin-cho-ro-rot-cuoc-phu-quoc-cong-nay-ai-moi-la-chu.html.]

Hứa phu nhân chịu đói chịu rét hai ngày, rốt cuộc chịu nổi nữa, đập phá ầm ĩ trong phòng. Thượng ma ma vội vàng khuyên nàng : “Phu nhân, hãy bớt giận, lão gia mới tha thứ cho .”

 

Hứa phu nhân trợn trừng đôi mắt độc địa: “Cái tai tinh , nghịch nữ! Dám đối xử với như , nàng đáng trời đ.á.n.h lôi đình!”

 

Nàng túm chặt lấy cánh tay Thượng ma ma.

 

“Làm theo những gì dặn dò đó, thu thập Hứa Tĩnh Ương, chẳng lẽ còn đối phó một Xuân Vân ?” Hứa phu nhân nghiến răng nghiến lợi.

Mèo Dịch Truyện

 

Thượng ma ma thôi, nhưng thấy Hứa phu nhân đôi mắt tràn ngập hận ý điên cuồng, đành theo lời nàng .

 

Vào lúc hoàng hôn, Thượng ma ma vội vã trở về.

 

Hứa phu nhân liền lập tức túm lấy nàng hỏi: “Xuân Vân ngoại trạch ? Đã phát hiện những tiện ?”

 

Vi Quốc Công ở ngoại trạch cùng bốn mỹ ngày đêm hoan lạc, ngay cả về nhà cũng ít . Nàng đảm bảo sẽ cho Xuân Vân tận mắt thấy, khiến tiểu tiện nhân tức đến hộc m.á.u tại chỗ.

 

Nào ngờ, Thượng ma ma khó xử : “Xuân Vân còn kịp khỏi cửa, của đại tiểu thư ngăn .”

 

“Cái gì?!”

 

Lúc , trong phòng Xuân Vân.

 

Hứa Tĩnh Ương ở bên cạnh trêu đùa tiểu Trân tỷ nhi tỉnh giấc, nha ở bên cạnh đút t.h.u.ố.c cho Xuân Vân uống. Nàng cữ ngày nào cũng , thứ t.h.u.ố.c là để an thần giải tỏa cho nàng . uống thuốc, Xuân Vân rơi nước mắt.

 

“Đại tiểu thư, lão gia… lão gia thật sự nuôi bốn tiện ở ngoài ?”

 

,” Hứa Tĩnh Ương ngẩng đầu, điềm nhiên đáp, “Là do vị biểu cữu Tôn đại nhân tặng. Ta cho phép các nàng phủ, ông liền mua trạch viện dẫn phụ qua đó tìm hoan mua vui.”

 

Xuân Vân nhắm mắt , oán hận siết chặt chăn đệm: “Đây vẫn là biểu ca của phu nhân đấy ư, bạc bẽo đến thế! Nếu các nàng m.a.n.g t.h.a.i con trai, còn chỗ nào trong phủ nữa?”

 

Hứa Tĩnh Ương khẽ khẩy: “Ngươi vẫn cố chấp như ? Ngươi con gái ở bên cạnh, của Hứa gia . Vài ngày nữa, sẽ bảo phụ nâng ngươi quý , những uy h.i.ế.p ngươi, cũng thể lay chuyển ngươi.”

 

Trúc Ảnh ở bên cạnh : “Vân di nương cứ yên tâm, đại tiểu thư che chở, mạnh hơn lũ hồ mị tử bên ngoài nhiều. Biết các nàng ngày bỗng dưng mất mạng.”

 

Tiếng của Xuân Vân ngừng , nàng ngẩng đôi mắt đẫm lệ mơ màng lên, thấy Trúc Ảnh bí hiểm khó lường. Nàng dường như nhận điều gì đó, đột ngột về phía Hứa Tĩnh Ương.

 

Tuy nhiên, Hứa Tĩnh Ương chỉ cầm chiếc trống bỏi, cúi trêu đùa Trân tỷ nhi trong tã lót.

 

Ngày mùng chín tháng giêng, chợt đổ một trận mưa lạnh. Tí tách tí tách, rơi mái hiên kêu leng keng.

 

Trúc Ảnh từ ngoài bước , vén màn châu khói mưa, phủi phủi vết nước vạt váy.

 

“Đại tiểu thư, đây là thiệp mời Tư Đại công chúa gửi đến.”

 

Cùng với thiệp mời, còn một phong thư.

 

Hứa Tĩnh Ương đón lấy. Tư Thiên Nguyệt mời nàng đến sân diễn võ, uống tỉ thí. Trong thư nhắc đến việc nàng sẽ trở về Bắc Lương ngày mười hai tháng giêng.

 

Hứa Tĩnh Ương đặt lá thư xuống. Giờ đây Tư Thiên Nguyệt cùng Hoàng đế ký kết khế ước hai nước giao thương miễn thuế, một chuyến cũng .

 

“Trúc Ảnh hồi âm một bức thư, sẽ đến dự.”

 

“Vâng.”

 

Hàn Lộ lúc cũng theo : “Đại tiểu thư, tin tức lộ , phu nhân quả nhiên lo lắng .”

 

Hứa Tĩnh Ương đình viện ngập trong màn mưa khói mờ ảo, khóe môi khẽ cong lên.

 

“Thông báo của quan phủ đợi gần ngoại trạch, đừng gây án mạng, như sẽ .”

 

 

Loading...