Cả Nhà Đoạt Quân Công Của Ta, Đích Nữ Trùng Sinh Đồ Sát Cả Nhà - Chương 242: Ngụy Vương bày tỏ hảo cảm, bị tình nhân bắt gặp?
Cập nhật lúc: 2025-09-30 23:41:05
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ánh mắt Hứa Tĩnh Ương lướt qua gương mặt nhàn nhạt.
“Ngụy Vương điện hạ vẫn nên tặng cho khác , hứng thú.”
“Ngươi còn qua, hứng thú ?” Ngụy Vương tiến lên một bước, tranh luận.
Mèo Dịch Truyện
Hắn lập tức từ trong tay áo lấy một chiếc hộp vuông nhỏ.
“Ngươi hãy kỹ xem! Bảo vật , là bổn vương bỏ trọng kim mua về Lỗ Ban điểu!”
Nói đoạn, đưa tay nhấn cơ quan hộp.
Hứa Tĩnh Ương chỉ thấy vài tiếng động cơ quan, liền thấy chiếc hộp chợt mở , một con chim gỗ lớn bằng nắm tay từ bên trong bay vọt .
Trên mặt Ngụy Vương lộ nụ đắc ý, đoán rằng Hứa Tĩnh Ương tuyệt đối từng thấy qua.
Chưa đợi vui mừng bao lâu, con chim gỗ kẹt cành mai cạnh đó.
Nụ khóe môi Ngụy Vương chợt tắt: “Chuyện gì thế ?”
Hắn đá mấy cái cây mai, tuyết đọng cành lả tả rơi xuống, dính đầy đầu .
Thế nhưng con chim gỗ vẫn bất động.
Hàn Lộ Hứa Tĩnh Ương thấy, nhịn che miệng, nghiêng sang trộm .
Ngụy Vương khẽ ho một tiếng, tự thấy mất mặt.
“Đừng vội, bổn vương lên lấy xuống, là chuẩn kỹ, lát nữa sẽ cho ngươi xem chỗ tinh diệu của nó.”
Hắn cố ý thể hiện khinh công mặt Hứa Tĩnh Ương.
Chỉ thấy Ngụy Vương vận khí, tức thì lướt lên cây mai, những cánh hoa mai lay động theo cành.
Ngụy Vương đạp lên cây, luồn lách giữa những cành đan xen để bắt chim gỗ.
Hứa Tĩnh Ương đ.á.n.h giá cành cây chân , bình tĩnh nhắc nhở: “Vương gia nhất nên mau xuống.”
Ngụy Vương ứng tiếng qua loa, đúng lúc bàn tay lớn vặn bắt chim gỗ, chợt thấy một tiếng “khách xách” giòn tan.
Ngay đó là một tiếng “hoa lạp” vang lên, Ngụy Vương từ cây rơi xuống.
Hứa Tĩnh Ương khẽ dịch bước chân, từ trong nhà cửa.
Vốn tưởng sẽ thấy cảnh tượng t.h.ả.m hại khi Ngụy Vương ngã xuống đất, nhưng ngờ t.h.ả.m hại hơn là, đại sưởng của cành cây móc rách, giờ đang treo cây, hai chân vẫn còn cách mặt đất một .
Lần Hàn Lộ thực sự nhịn .
Hứa Tĩnh Ương nhướng mày: “Vương gia, chứ?”
Ngụy Vương giận dữ vì hổ: “Ngươi còn ngây đó gì! Mau đến giúp bổn vương xuống!”
Hắn sức giãy giụa, cành cây móc đại sưởng của lung lay qua , vết rách càng ngày càng lớn.
Hứa Tĩnh Ương tới, nhặt con chim gỗ đất lên, đặt trong lòng bàn tay quan sát.
“Ngươi giờ còn gì nữa? Sao cứu bổn vương?” Hắn đến gặp Hứa Tĩnh Ương, cũng mang theo thị vệ, thật đúng lúc.
Hứa Tĩnh Ương ngẩng đôi phượng mâu lên, hỏi: “Vương gia bỏ bao nhiêu tiền mua con chim gỗ ?”
Ngụy Vương vui: “Một ngàn lượng.”
Hứa Tĩnh Ương khẽ lắc đầu: “Người lừa , con chim gỗ vốn hỏng.”
Nói đoạn, nàng cúi đầu, véo cánh gỗ của chim gỗ, dường như đang hiệu chỉnh điều gì đó.
“Thật vô lý! Lão chưởng quỹ còn là vật gia truyền, thảo nào với bổn vương con chim gỗ bay xa , nếu thấy nhà gặp tai họa tổn thất nghiêm trọng, bổn vương mới mua đồ của .” Ngụy Vương đang treo cành chút vui.
lúc , thấy vài tiếng hót líu lo như chim.
Hắn cúi đầu xuống, con chim gỗ Hứa Tĩnh Ương sửa xong!
Chỉ thấy chim gỗ đậu trong lòng bàn tay nàng, khẽ vỗ cánh, liền đột ngột bay vút lên trung, lượn một vòng quanh đầu Hứa Tĩnh Ương, rơi về tay nàng.
Lỗ Ban điểu chính là như , bay xa , nhưng như vật sống, bởi vì cơ quan bên trong tinh xảo, mới thể khiến chim gỗ sống động như thật.
“Xong .” Hứa Tĩnh Ương ngẩng mắt, đưa chim gỗ qua, “Giờ nó thể bay .”
Ngụy Vương rũ đầu, thấy gương mặt bình tĩnh xinh của nàng, trong đôi phượng mâu vĩnh viễn là vẻ thản nhiên ứng biến.
Hắn , ngẩn .
Từ khi quen Hứa Tĩnh Ương đến nay, nàng dường như vẫn luôn như , gặp vấn đề, giải quyết vấn đề, từng thấy nàng tức giận bao giờ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ca-nha-doat-quan-cong-cua-ta-dich-nu-trung-sinh-do-sat-ca-nha/chuong-242-nguy-vuong-bay-to-hao-cam-bi-tinh-nhan-bat-gap.html.]
“Hứa Tĩnh Ương, thật bổn vương…”
Hắn còn xong, liền thấy một tiếng “xì lạp” thật lớn.
Rầm!
Ngụy Vương ngã xuống ngay đôi tú lý của Hứa Tĩnh Ương.
“Phì!!” Ngụy Vương nhổ tuyết bụi trong miệng, bò dậy vỗ vỗ y phục, nữa giận dữ, “Chỉ lo chuyện, ngươi đỡ bổn vương!”
Hứa Tĩnh Ương : “Nhìn thấy chim gỗ, nhất thời quên mất.”
Ngụy Vương từng thấy nàng , khựng một chút, chút tự nhiên sang bên cạnh: “Thôi, tha thứ cho ngươi.”
Hứa Tĩnh Ương định , bỗng về phía cửa sân lưng .
Ngụy Vương còn gì, tiếp tục : “Lần bổn vương thể đến Dương Châu đại diện phụ hoàng tuần tra trị tai, đều nhờ ngươi nhắc nhở đó, tuy tính cách của ngươi khiến thể ưa nổi, nhưng bổn vương quang minh lạc, so đo chuyện cũ, hết chúc mừng ngươi quận chúa.”
Hắn đoạn, Hứa Tĩnh Ương, chờ nàng lộ vẻ mặt cảm động.
Tuy nhiên, nàng chỉ phía lưng , lộ thần sắc nhàn nhạt, khẽ gật đầu chào hỏi: “Chuẩn Thái tử phi.”
Ngụy Vương khựng , đầu , chỉ thấy Đặng Nhược Hoa ăn vận lộng lẫy ngoài, lưng theo hai nha .
Nàng tủm tỉm bước , giọng điệu mật: “Không phiền quận chúa và vương gia chuyện chứ?”
Thần sắc Ngụy Vương chút cứng đờ: “Không .”
Hứa Tĩnh Ương và Đặng Nhược Hoa mật đến , chuyện chép kinh , khiến nàng cũng chẳng hảo cảm gì với Đặng Nhược Hoa.
“Chuẩn Thái tử phi chuyện tìm ?”
“Cũng chẳng chuyện gì, chỉ là nhập cung, ở Tiêu Tương Uyển phía Lăng Vân Các của quận chúa, nếu quận chúa cảm thấy vô vị, thể gọi đến bạn, trong cung vài nơi tuyết cảnh tràn ngập, thể dẫn quận chúa xem thử.”
Trước khi nhập cung, Hứa Tĩnh Ương , Trưởng công chúa chủ động mời vài vị quý nữ, đến tham quan lễ sắc phong quận chúa của nàng.
Nói là để khích lệ khuê tú, nhưng tâm tư của nàng chắc chắn thuần khiết.
“Đa tạ hảo ý của ngươi, nhưng cần.” Hứa Tĩnh Ương đoạn, khẽ gật đầu với Ngụy Vương, liền trở về trong phòng.
Đặng Nhược Hoa đối với thái độ lạnh nhạt của Hứa Tĩnh Ương, quen .
Khóe môi nàng vẫn giữ nụ , bóng lưng Hứa Tĩnh Ương một câu: “Quận chúa đừng khách khí với .”
Ngay đó, ánh mắt nàng về phía Ngụy Vương, hiệu mượn một bước chuyện riêng.
Ngụy Vương mím chặt đôi môi mỏng, cuối cùng về phía trong phòng, Hứa Tĩnh Ương đóng cửa sổ .
Hắn đặt con chim gỗ lên bậu cửa sổ của nàng, bỏ .
Không lâu , Đặng Nhược Hoa sâu rừng mai, ở đây một hòn giả sơn nhỏ, thể che khuất hình hai .
Khi chỉ còn hai họ, nụ vặn mặt Đặng Nhược Hoa, liền biến thành lo lắng.
“Hoằng Anh, trị thủy , ngã xuống đập nước hai , thương ? Thiếp tin lo lắng, nhưng dám thư cho .”
“Ta ,” Ngụy Vương vì trong lòng chút tự nhiên, liên tục ngoài, “chỉ là về vội vã, mang quà cho nàng, Nhược Hoa, tới nhất định bù đắp.”
“Chàng bao giờ để ý những thứ đó, chỉ cần an trở về là , lập công, Hoàng thượng vui, cũng mừng cho , năng lực của cuối cùng cũng Hoàng thượng thấy .”
Đặng Nhược Hoa vài câu đơn giản, cuối cùng : “Hoằng Anh, sắp đến niên tiết , năm nay sẽ tứ quốc đến Đại Yến cùng chung vui năm mới, là chuẩn Thái tử phi, nổi bật giữa các quý nữ, bởi , cho một bộ y phục màu tím…”
“Ừm.”
Ngụy Vương gật đầu, ánh mắt nữa về phía gần đó, luôn cảm thấy Hứa Tĩnh Ương sẽ theo dõi.
Giọng Đặng Nhược Hoa ôn hòa dịu dàng: “Cho nên, Đông Hải Tử Châu của .”
Ngụy Vương khựng , nàng.
Đặng Nhược Hoa giải thích: “Thiếp tìm trâm tượng thiết kế xong kiểu dáng , Tử Châu cắt đôi , một nửa trân châu trang của , nửa còn thành tinh nguyệt phát sức, bởi vì bản cũng vài viên Tử Châu do Trưởng công chúa ban tặng, nên khác sẽ nghi ngờ đến .”
Nàng cảm thấy Ngụy Vương hôm nay vẻ lơ đãng, liền đưa tay, nắm lấy cổ tay khẽ lay động.
“Hoằng Anh, đồng ý với ?”
“Thế nhưng…” Ngụy Vương nhíu mày, “Nhược Hoa, xin , khi trị tai ở Dương Châu, đổi tất cả Tử Châu thành bạc trắng, lấy cứu trợ !”
“Cái gì?” Đặng Nhược Hoa kinh hãi, “Tất cả ?”
Nhiều Tử Châu đắt giá như , lúc đầu lời Hứa Tĩnh Ương cầm cố vài viên thì thôi.
Đi Dương Châu, còn bán hết cả phần còn ?