Cả Nhà Đoạt Quân Công Của Ta, Đích Nữ Trùng Sinh Đồ Sát Cả Nhà - Chương 224: Ngự Thư Phòng Nội Khấu Vấn Thánh Ân, Cầu Lập Nữ Tướng!

Cập nhật lúc: 2025-09-30 23:40:47
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Hứa Tĩnh Ương thúc ngựa, dừng cổng Tuyên Vũ Môn.

 

Áo giáp bạc trắng đọng sương lạnh, áo choàng đỏ sẫm tung bay phần phật trong gió, tựa một lá chiến kỳ nhuốm máu.

 

Cấm quân giữ cổng án đao quát lớn: “Kẻ nào dám tới đây, thánh chỉ chăng?”

 

Dưới tầng mây tuyết u ám, Hứa Tĩnh Ương lật tay rút Thương Tiêu kiếm, kiếm ngân long ngâm, kiếm quang sáng chói dường như thể x.é to.ạc mây chì.

 

“Thương Tiêu kiếm tại đây, bản tướng cầu kiến Thánh thượng!”

 

Trong khoảnh khắc, cả cổng thành im lặng như tờ.

 

Thương Tiêu kiếm, từng là bội kiếm của Hoàng thượng, quyền Tiên trảm hậu tấu.

 

Các cấm quân : “Xin đợi một lát.”

 

Một trong đó lập tức nhanh chân tiến , thông báo.

 

Gió bấc thổi lạnh lẽo, đầy nửa nén nhang, tiếng bước chân vội vã từ bên trong cổng cung điện truyền .

 

Đại thái giám cao giọng hô: “Mau mở cổng thành!”

 

Rầm một tiếng, cửa cung mở rộng, lộ một con đường cung điện thẳng tắp và vô tận.

 

Đại thái giám cúi nhanh chóng tới, mặt lộ vẻ kính ý.

 

“Hứa đại tiểu thư, Hoàng thượng đang chờ ngài ở Ngự Thư Phòng.”

 

Hứa Tĩnh Ương một tay án kiếm, theo đại thái giám cung diện kiến Thánh thượng.

 

Khi nàng qua, ánh mắt của tất cả cấm quân đều vô thức dõi theo.

 

Mặc chiến giáp, cưỡi chiến mã, tay cầm Thương Tiêu.

 

Nàng, chẳng là Hứa đại tiểu thư ? Sao ăn mặc chẳng khác gì Thần Sách Đại tướng quân.

 

Trời sắp sáng mà sáng, Ngự Thư Phòng đèn đuốc sáng trưng.

 

Hứa Tĩnh Ương cầm kiếm định bước , nhưng Ngự lâm quân bên ngoài ngăn nàng .

 

“Hạ kiếm.”

 

Hứa Tĩnh Ương lạnh lùng , tên Ngự lâm quân lập tức run rẩy khắp , sững sờ.

 

Đó là ánh mắt sắc bén đến nhường nào?

 

Lúc , bên trong cửa truyền đến giọng của Hoàng đế: “Người nào thể tay cầm Thương Tiêu, đều là tín của trẫm, cho nàng .”

 

Hứa Tĩnh Ương như ý nguyện gặp Hoàng đế.

 

Vị Cửu ngũ chí tôn ngự án, nheo mắt chằm chằm trang phục của nàng.

 

Hứa Tĩnh Ương quỳ xuống đất, chắp tay hành lễ: “Mạt tướng bái kiến Hoàng thượng.”

 

“Hứa cô nương, trẫm vẫn gọi ngươi như cho , bởi vì, trẫm nguyện ý nghĩ rằng, một xuất sắc như ngươi, phạm tội khi quân.”

 

Giọng trầm thấp, như vàng ngọc va , nhưng ẩn chứa uy nghiêm.

 

Mèo Dịch Truyện

Hứa Tĩnh Ương kiêu hèn: “Mạt tướng hôm nay đến, một là để nhận tội, hai là để rửa sạch ô danh cho gia đình và Thần Sách quân.”

 

Hoàng đế , ngữ khí cũng thâm sâu: “Chuyện của Hứa Minh Ngọc, trẫm đều , trong buổi thiết triều một lát nữa, trẫm sẽ tuyên bố vô tội, còn chuyện Thần Sách quân tham ô quân lương, trẫm cũng tin, Tây Việt Quận Vương hãm hại Thần Sách quân, trẫm sẽ hạ lệnh c.h.é.m ngay tại triều, trả sự trong sạch cho Thần Sách quân.”

 

“Kết quả như , trẫm tin ngươi cũng thể hài lòng, những lời còn đừng nữa, niệm tình những công lao hiển hách trong quá khứ của ngươi, trẫm cứ coi như Hứa Tĩnh Hàn thật sự chết! Về , ngươi hãy vị Hứa đại tiểu thư của ngươi, Vi Quốc Công phủ vinh quang vẫn như cũ, trẫm sẽ ban cho Hứa gia sự ưu đãi nhất.”

 

Câu cuối cùng, khóe môi Hoàng đế khẽ nhếch, nhưng hề chút ấm áp nào: “Hứa cô nương, trẫm từng ban cho ngươi danh hiệu ‘Chiến Hoàng’, đừng để trẫm thất vọng.”

 

Hứa Tĩnh Ương nâng đôi phượng mâu, thẳng đôi mắt đen thẳm của vị Đế vương.

 

“Hoàng thượng, mạt tướng cả gan hỏi, nếu quan trong triều phạm tội khi quân, kết cục sẽ ?”

 

“Đương nhiên là chém!”

 

“Nếu như mạt tướng đây, chiến công hiển hách thì ?”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ca-nha-doat-quan-cong-cua-ta-dich-nu-trung-sinh-do-sat-ca-nha/chuong-224-ngu-thu-phong-noi-khau-van-thanh-an-cau-lap-nu-tuong.html.]

“Vậy thì xét tình xét lý, trẫm sẽ tha cho một mạng,” Hoàng đế đến đây, nheo mắt, “công tội tương xứng, nhưng cũng sẽ cô độc một đời.”

 

Hứa Tĩnh Ương khấu đầu: “Vậy xin Hoàng thượng hãy trừng phạt mạt tướng như , công khai thừa nhận phận Hứa Tĩnh Hàn của mạt tướng, đó tước bỏ chức tướng quân, mạt tướng nguyện ý từ đầu.”

 

Nữ giả nam trang, giả c.h.ế.t thoát , là tội khi quân của nàng, nàng nhận.

 

Nàng thiếu dũng khí từ đầu, cái nàng xá miễn, mà là thừa nhận.

 

Hoàng đế đột nhiên giận dữ: “Hứa Tĩnh Ương! Ngươi tại cố chấp như ? Chẳng lẽ, thật sự trẫm rõ ràng, quân doanh dung nữ tử! Triều đình lập nữ tướng! Từ xưa binh qua thiết mã, hà tất cân quắc thống soái?”

 

“Chẳng lẽ trẫm vì một ngươi, phế bỏ lễ chế tổ tông, trái ngược cương thường thế tục? Hồ đồ!”

 

Giọng phẫn nộ uy nghiêm dường như thể xuyên qua gió tuyết, vang vọng trong điện lạnh lẽo.

 

Hứa Tĩnh Ương hề sợ hãi khí thế của Hoàng đế, giọng lạnh lùng tĩnh lặng: “ Hoàng thượng, mạt tướng chính là thống soái, mười năm chinh chiến một bại tích, đây là sự thật! Thu phục cố thổ thành trì hơn hai mươi tòa, đây là thiết chứng! Nếu đây từng nữ tướng, mạt tướng cam nguyện đầu tiên.”

 

Hoàng đế sững sờ, đột nhiên vỗ mạnh bàn.

 

“Phóng túng! Huyết chiến sa trường, công lao một ngươi, binh lính ngươi thống lĩnh, là binh lính của triều đình, thắng trận ngươi giành , là do tướng sĩ của trẫm dùng tính mạng đổi lấy! Ngươi bây giờ dùng phận nữ tử, như trẫm đòi công lao? Ngươi xứng đáng với những đồng bào hy sinh !”

 

“Nếu họ ngươi là nữ tử, ai sẽ phục ngươi? Ai sẽ ngươi điều khiển? Quân tâm một khi hỗn loạn, ngươi còn thể lập nửa điểm công lao ? Ngươi hãy suy nghĩ kỹ!”

 

Hứa Tĩnh Ương ngẩng đầu, trong mắt ánh lên ánh nến, rực rỡ bức .

 

“Hoàng thượng nếu , mạt tướng xin cả gan hỏi, sáu mươi vạn đại quân thề c.h.ế.t theo, là phận nam nhi của mạt tướng, là tài bày binh bố trận của mạt tướng?”

 

“Ngươi…” Hoàng đế nhíu mày.

 

Hứa Tĩnh Ương một nữa cất cao giọng truy hỏi: “Sau khi thắng trận, Hoàng thượng phong thưởng, là chiến công, là giới tính của mạt tướng?”

 

Hoàng đế nàng đến sững sờ.

 

Hứa Tĩnh Ương thẳng thắn : “Nếu là nam nhi thì thể phong quan, năm đó năm ngàn binh tướng tham gia quân đội, tại hôm nay ở đây, tay cầm Thương Tiêu kiếm chỉ mạt tướng?”

 

“Đủ !” Hoàng đế sắc mặt âm trầm, trở long ỷ, đại chưởng chống đỡ xương lông mày, dường như đau đầu.

 

Sự im lặng ngắn ngủi, nhưng trong Ngự Thư Phòng đèn đuốc sáng trưng , dường như một khoảnh khắc của cảm giác sắc bén như binh khí giao tranh.

 

Hứa Tĩnh Ương nhiệt huyết tràn đầy tâm can.

 

Nàng : “Hoàng thượng, mạt tướng ở biên quan mười năm, bao giờ cảm thấy phận nữ nhi đáng hổ thẹn, nhưng cảm thấy vô cùng sỉ nhục khi thấy Tây Việt lăng nhục phụ nữ trẻ em, ức h.i.ế.p tướng sĩ của chúng , mà chúng sức phản kháng.”

 

“Mạt tướng khi đó chỉ một tín niệm, g.i.ế.c sạch địch quân, đoạt cố thổ, đời thề về kinh! Dựa tín niệm đó, mạt tướng từng bước đến ngày hôm nay, vì tham công, mà là để tranh một .”

 

Hứa Tĩnh Ương đạo lý cương nhu phối hợp, vì , ngữ khí của nàng cuối cùng cũng mềm mại như nữ tử, nhưng ẩn chứa sắc bén.

 

“Hoàng thượng, thở của mạt tướng, tranh sai ? Thân là nữ tử lập công, chẳng lẽ tính là công thần của Đại Yến ?”

 

Hoàng đế ngẩng đầu, ánh nến trong mắt lập lòe.

 

Hắn chỉ Hứa Tĩnh Ương, khẽ chấm hai cái, nhưng biện giải quên lời, ánh mắt phức tạp.

 

Một lúc lâu , hạ tay xuống, ngẩng đầu thở dài một tiếng.

 

“Thần Sách Thần Sách, ngươi thật khiến trẫm khó xử, trẫm nếu công nhận phận nữ tướng của ngươi, sẽ trở thành trò trong mắt hậu nhân, sử sách đời sẽ ghi chép trẫm là một quân vương hoang đường thế nào?”

 

“Cho dù trẫm nguyện ý công nhận, nhưng thế tục chấp nhận ? Văn võ bá quan hết sẽ phản đối đến cùng, phá hỏng lễ pháp tổ tông, đó là đại tội, sáu trăm năm lịch sử lập quốc, quân vương nào lập nữ tướng khai tiên hà, ngươi bảo trẫm đây?”

 

Ngữ khí của Hoàng đế cũng yếu mềm xuống, dường như tràn đầy sự bất đắc dĩ.

 

Hứa Tĩnh Ương nắm chặt Thương Tiêu kiếm, chắp tay : “Vậy xin Hoàng thượng, dẫn mạt tướng đến buổi thiết triều, mặt văn võ bá quan, mạt tướng nguyện ý tranh đấu vì chính một phen.”

 

Hoàng đế kinh ngạc, thậm chí là sững sờ.

 

Hắn cuối cùng lúc , quyết tâm của Hứa Tĩnh Ương.

 

Nàng rõ đây là một con đường một trở , thà rằng thách thức cả triều đình, cũng tranh đấu đến cùng vì chính .

 

“Được.” Hoàng đế nặng nề đồng ý, sẽ để nàng tự xem thế nào, cũng để dẹp bỏ cái ý niệm của nàng.

 

Hoàng đế tự vấn lòng , đối với Hứa Tĩnh Ương đủ độ dung túng , nếu việc nàng diệt Tây Việt, xả mối hờn trong lòng, sẽ cho phép nàng lên điện.

 

Bị văn võ bá quan phủ quyết xong, nàng cũng nên đủ, còn náo loạn nữa.

 

 

Loading...