Cả Nhà Đoạt Quân Công Của Ta, Đích Nữ Trùng Sinh Đồ Sát Cả Nhà - Chương 223: Hoàng thượng đã biết thân phận của nàng? Hứa Tĩnh Ương diện thánh thẳng thắn
Cập nhật lúc: 2025-09-30 23:40:46
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nắm đ.ấ.m của Lôi Xuyên siết chặt ngay tức thì, phát tiếng ken két. Những lời bàn tán bên cạnh vẫn dứt.
“Thần Sách Đại tướng quân công lao hiển hách như thế, chơi đùa vài nữ nhân thì ?”
“Chậc chậc, ngươi nghĩ mà xem, nữ tù binh Tây Việt dám cướp đoạt, những tài bảo thu từ Tây Việt thì ? Chắc chắn đều chui túi riêng của bọn họ!”
Gân xanh mu bàn tay Lôi Xuyên nổi lên cuồn cuộn, hàm răng nghiến chặt.
“Hèn chi, Thần Sách quân từ hai mươi vạn ban đầu, lên đến sáu mươi vạn , vị Thần Sách Đại tướng quân dùng tiền nuôi binh, chẳng khác nào mưu phản!”
“Đó còn là chuyện quan trọng nhất, , kẻ tố cáo từ biên quan, mãnh tướng một trướng Thần Sách Đại tướng quân là Hàn Báo, tham ô quân lương một triệu lượng, ngươi con đó lớn đến mức nào ?”
“Thật vô lý! Đại Yến dốc lực quốc gia, chuyển lương thảo cho bọn họ trận, là để bọn họ bảo vệ gia quốc, mà bọn họ dám tham ô!”
Kẻ khẩy: “Ngươi tưởng thế là xong ? Hiện giờ đều đồn đoán rằng, sở dĩ Thần Sách Đại tướng quân c.h.ế.t rõ ràng, là vì chia chác đều! Bị Hàn Báo giăng kế g.i.ế.c hại.”
Một tiếng "ầm" vang lên. Hai đang chuyện ngẩng đầu , vốn tưởng sẽ thấy Lôi Xuyên tức giận cuồng bạo. Thế nhưng, thấy một vị Khâm Thiên Giám cách đó xa, chắp tay tạ tội với .
Khâm Thiên Giám : “Ta bất cẩn đổ giá nến bên cạnh, xin , kinh động các vị đại nhân.” Sự hiện diện của hề nổi bật, liền thu ánh mắt.
Hai chuyện lén lút về phía Lôi Xuyên. Vốn tưởng gã thô lỗ sẽ nổi giận hành động ngay giữa điện, ai ngờ gã nhắm mắt, dường như đang tịnh dưỡng.
Hai , đều thấy sự kinh ngạc trong mắt đối phương. Tính cách Lôi Xuyên vốn nóng nảy nhất, khác vũ nhục Thần Sách quân, gã vẫn thể như chuyện gì?
Giờ phút , những nắm đ.ấ.m siết chặt của Lôi Xuyên nổi gân xanh, càng siết càng chặt. Nếu phong thư của Hứa Tĩnh Ương đêm qua dặn dò tuyệt đối để khác khiêu khích, e rằng thật sự sẽ hành hung quan viên khác ngay Kim Loan điện.
Đây là đại tội, cho dù Hoàng thượng xử nhẹ, cũng sẽ tước bỏ quan chức. Lôi Xuyên kỳ thực bận tâm đến những công danh , là một kẻ thô lỗ, chỉ thích đ.á.n.h trận, càng thể chấp nhận việc khác vũ nhục hùng trong lòng .
Thế nhưng, một lời của Hứa Tĩnh Ương, còn hiệu nghiệm hơn mười đạo thánh chỉ. Lôi Xuyên ghi nhớ lời dặn của nàng, một khi nổi giận, chính là rơi bẫy của kẻ địch, thể như , liên lụy đến tướng quân, cũng liên lụy đến Thần Sách quân.
Khi trời hửng sáng, Hứa Tĩnh Ương ngoài, đến một lâu. Trong nhã gian, nàng gặp Tiêu Hạ Dạ.
“Vương gia, Ngọc ca nhi của …”
“Tình hình mấy khả quan,” Tiêu Hạ Dạ nàng hỏi điều gì, “Nàng Mạnh Lý ? Hắn là cuối cùng cùng tứ của nàng bắt thích khách, nhưng trong lời khai sáng nay, Mạnh Lý rằng họ phát hiện thích khách nên tách sớm, vì Hứa Minh Ngọc tiến tẩm điện của Trương Tài Nhân.”
Ba đồng liêu còn cùng Hứa Minh Ngọc tuần tra thể chứng, bởi vì bọn họ tách sớm. Bọn họ chỉ thể chứng rằng quả thực thấy bóng đáng ngờ, Hứa Minh Ngọc bảo bọn họ bao vây từ một cung đạo khác.
Mắt Hứa Tĩnh Ương đen kịt: “Mạnh Lý chắc chắn mua chuộc. Đêm qua phái canh giữ gần phủ của bọn họ, cha Trương Tài Nhân rời khỏi kinh thành ngay trong đêm, của ngăn .”
“Vương gia, điều tra , Trương Tài Nhân là nữ nhi của Tông Chính Tự Chủ bộ ngũ phẩm, cung bốn năm sủng ái, năm còn vì đắc tội Hoàng hậu mà suýt đày lãnh cung, những năm nàng vẫn luôn ai hỏi han, mạng của nàng khác mua chuộc.”
Tiêu Hạ Dạ gật đầu: “Bổn vương .” Thần sắc nghiêm túc, trong đôi mắt hẹp dài dâng trào những cảm xúc phức tạp. Hắn dường như để cho Hứa Tĩnh Ương, rằng dù những chứng cứ , cũng chẳng ích gì.
Hoàng thượng bằng lòng tin ai, đó mới là điều quan trọng nhất.
“Ngay sáng nay, ba phong mật báo từ biên quan, trình lên mắt phụ hoàng, chỉ ba việc: thứ nhất, Hứa Tĩnh Hàn phóng túng gái lầu xanh; thứ hai, Hàn Báo tham ô quân lương; thứ ba, cái c.h.ế.t của Hứa Tĩnh Hàn thể liên quan đến Hàn Báo.”
Cho dù Hứa Tĩnh Ương trấn định đến mấy, lúc cũng khó tránh khỏi việc phượng mâu bỗng dâng lên sự phẫn nộ.
“Bọn họ vu khống!”
“Thái tử nàng dám bại lộ phận, do đó, dựa việc Thần Sách Đại tướng quân ‘ chết’, mà thêu dệt những tội danh thực.”
Hứa Tĩnh Ương hít sâu một . Tiêu Hạ Dạ cũng , đây là một bộ liên kế.
Hắn : “May mà nàng cơ trí, sai giải quyết chuyện tửu trang, Viên gia dám đến tận cửa bức ép Vi Quốc Công thực hiện lời hứa, nếu , tội danh của Hứa gia sáng nay, còn sẽ thêm một điều nữa.”
Mèo Dịch Truyện
Phượng mâu của Hứa Tĩnh Ương dâng trào suy nghĩ. Nàng ngẫm nghĩ: “Vương gia, sợ Thái tử và Trưởng công chúa, cũng dám đấu với bọn họ đến cùng, chỉ là, tứ của , cùng với Hàn Báo và bộ Thần Sách quân đều vô tội, bọn họ nên gánh chịu thanh danh ô uế như .”
Tiêu Hạ Dạ gật đầu: “Vì bổn vương đề nghị nàng, tạm thời tránh mũi nhọn, Thần Sách Đại tướng quân cho dù khác vu khống thế nào, công lao mà tạo là thật sự, phụ hoàng sẽ bỏ qua quân công của gia đình nàng.”
Ít nhất, Hứa Minh Ngọc nhất cũng chỉ bãi quan, còn về Hàn Báo, thể sẽ điều về kinh thành phối hợp điều tra, ít nhất miễn quan một năm.
Hứa Tĩnh Ương mắt Tiêu Hạ Dạ.
“Nếu, thẳng thắn rõ phận của với Hoàng thượng thì ?”
Dùng chính bản , phá vỡ cục.
Tiêu Hạ Dạ sững sờ, nàng, trong mắt dâng trào thần sắc phức tạp, gợn sóng dần dâng.
Hứa Tĩnh Ương : “Vương gia, Hòa Bình Vương cùng Thái tử, thậm chí Trưởng công chúa đều phận của , thì, Hoàng thượng , cũng chỉ là vấn đề thời gian, cứ động như thế nữa.”
Tiêu Hạ Dạ trầm mặc lâu, đó mới chậm rãi mở lời.
“Hứa Tĩnh Ương, hôm nay bổn vương đến, còn với nàng một chuyện, nàng hãy chuẩn tâm lý thật .”
“Vương gia xin cứ .”
“Phụ hoàng, hẳn phận của nàng .”
Gió tuyết bên ngoài thổi đập cửa sổ, phát tiếng lách tách, thần sắc Hứa Tĩnh Ương cũng khẽ khựng .
Tiêu Hạ Dạ liền giải thích: “Người bổn vương cài cắm bên cạnh phụ hoàng , ngày xảy chuyện sơn phỉ triệu đến Ngự Thư phòng, cô cô dùng bí mật phận của nàng, để đổi lấy cơ hội tha tội từ phụ hoàng.”
“Bởi vì đêm đó, phụ hoàng liền phái biên quan.”
Hứa Tĩnh Ương chậm rãi tựa lưng ghế, ngón tay vuốt ve chén , nhất thời như quên cả lời.
Một lúc lâu , nàng mới tìm giọng của .
“Ý Vương gia là, Hoàng thượng rõ ràng phận của , nhưng vẫn giữ im lặng, phối hợp với khác để đề cao phận nữ tử của , là bởi vì Hoàng thượng từ đến nay từng khôi phục và công nhận quân công của , ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ca-nha-doat-quan-cong-cua-ta-dich-nu-trung-sinh-do-sat-ca-nha/chuong-223-hoang-thuong-da-biet-than-phan-cua-nang-hua-tinh-uong-dien-thanh-thang-than.html.]
Tiêu Hạ Dạ im lặng, nhưng đó là câu trả lời.
Hứa Tĩnh Ương suy nghĩ, khóe môi đột nhiên nở một nụ mỉa mai đến hoang đường.
Nàng bỗng nhiên nhớ đến kiếp , khi treo lên cột dài ngoài thành, Hứa phu nhân từng đến thăm nàng, chỉ một câu:
“Con c.h.ế.t , mới yên tâm.”
, nếu nàng tắt thở, cả nhà sẽ cần sợ tội khi quân liên lụy, Hoàng thượng sẽ vì phận nữ tử của nàng mà khó xử.
Bằng , an ủi thiên hạ, ban thưởng cho nữ tướng chiến công hiển hách, duy trì thể diện của lễ pháp thế tục, đó quả là chuyện đau đầu!
Cho nên Hoàng thượng mới khi phận của nàng, chọn tiếp tục giả vờ , hưởng thụ thái bình do nàng mang , nhưng cho , Thần Sách Đại tướng quân vẫn còn sống.
Ngày nay chiến sự biên quan lắng xuống, địch quốc diệt, một Thần Sách Đại tướng quân uy vọng quá cao xuất hiện, sẽ khiến Hoàng đế bất mãn. Nói chừng Hoàng đế đang nghĩ, may mà nàng là một nữ nhân!
Tiêu Hạ Dạ thấy sắc mặt Hứa Tĩnh Ương lúc đầu còn vài phần tức giận, nhưng dần dần, thần sắc của nàng trở nên lạnh lẽo. Ánh mắt nàng cũng dần giống như một hồ nước sâu thẳm, chút gợn sóng, nhưng đây là điều khiến lo lắng nhất.
“Hứa Tĩnh Ương,” Tiêu Hạ Dạ trịnh trọng , “Bọn họ công nhận phận của nàng, nhưng bổn vương công nhận.”
Nếu thiên hạ đều ức h.i.ế.p cô nương , thì, sẽ là đầu tiên phía nàng. Bởi vì Tiêu Hạ Dạ tận mắt chứng kiến, nàng trải qua những tình thế hiểm nguy đến nhường nào ở biên quan, cho dù , nàng vẫn hề lùi bước.
Một cô nương vốn gầy yếu, từng bước trở thành đại tướng quân, con đường nàng chịu bao nhiêu khổ cực, đổ bao nhiêu máu, c.ắ.n răng chịu đựng bao lâu, Tiêu Hạ Dạ cách nào tưởng tượng nổi.
Hứa Tĩnh Ương nâng phượng mâu: “Đa tạ Vương gia, bất quá, trận tự đơn thương độc mã trận.”
Nàng dậy định rời , Tiêu Hạ Dạ lập tức kéo cổ tay nàng : “Đừng chuyện bốc đồng, mười năm công lao của nàng, thể hủy hoại trong chốc lát.”
Hắn chứng kiến sự vô tình của hoàng quyền, cũng từng giữ mà bảo vệ, Hứa Tĩnh Ương trở thành thứ hai như .
Thế nhưng, Hứa Tĩnh Ương đầu , lộ một nụ với .
“Khi vận mệnh đè nén xuống , sẽ còn bàn luận đúng sai, chỉ luận lựa chọn, Vương gia, xin hãy yên tâm.” Nói , Hứa Tĩnh Ương rời .
Tiêu Hạ Dạ há thể yên tâm? Hắn vẫn theo phía nàng, thấy Hứa Tĩnh Ương cả, mà trực tiếp trở về nhà.
Hắn còn sắp xếp vụ án của Hứa Minh Ngọc, liền để Bạch Hạc và Hắc Vũ ở cùng canh gác bên ngoài Vi Quốc Công phủ.
Đồng thời, những lời đồn đại trong triều ngoài nội về việc Thần Sách Đại tướng quân phóng túng gái lầu xanh, tham ô, cũng lan truyền khắp kinh thành.
Triệu Hi luyện quyền xong, binh mã của Triệu phó tướng với nàng chuyện , nàng khỏi lạnh một tiếng.
“Ta , Hứa Tĩnh Ương là kẻ mua danh chuộc tiếng, trưởng của nàng thể là lành gì? Đáng tiếc, khổ cho những kẻ thực sự trận như chúng , danh tiếng thì bọn họ chiếm hết, chúng chẳng gì.”
Triệu Hi cảm thấy Hứa Tĩnh Ương đáng đời. Đến cả Đặng Nhược Hoa Hứa Tĩnh Ương đóng cửa ngoài, cũng thống khoái thở phào một .
“Hứa Tĩnh Ương, thật đáng thương, nhiều phía vứt bỏ, cũng là nàng bạc mệnh.” Nàng khẽ vỗ ngực, nhưng đôi môi đỏ mọng cong lên.
Trọn một ngày. Hứa Tĩnh Ương đều đối diện bộ chiến giáp của , một lời.
Trúc Ảnh và Hàn Lộ lo lắng canh giữ ở cửa, cơm nước do Lưu ma ma đưa , Hứa Tĩnh Ương một miếng cũng động.
Nàng bộ chiến giáp, hồi tưởng mười năm nay của , mỗi bước đều là giẫm m.á.u tươi mà tiến lên, mấy thoát chết.
Ban đầu nàng cha tòng quân, nhưng khi nàng thấy, các tướng sĩ Đại Yến binh tướng Tây Việt tàn sát, phụ nữ, trẻ nhỏ, già yếu của Đại Yến bắt súc vật xiềng xích, thì chiến ý chôn sâu trong lòng Hứa Tĩnh Ương đ.á.n.h thức.
Nàng bách tính chịu khổ nữa, binh tướng c.h.ế.t trận nữa.
Trên chiến giáp còn mấy vết lõm do đao c.h.é.m thể sửa chữa, đầu ngón tay Hứa Tĩnh Ương lướt qua từng vết một.
Bên tai văng vẳng tiếng c.h.é.m giết, nàng nhớ một thủy chiến, nàng g.i.ế.c ba ngàn binh tướng địch, cho đến khi trường thương dính đầy máu, trơn đến nỗi thể cầm nắm.
Đêm hôm đó, nàng mơ thấy vạn ngàn oan hồn địch quân đòi mạng, bọn chúng kéo nàng xuống mười tám tầng địa ngục.
Hứa Tĩnh Ương nghĩ đến những chuyện quỷ thần, tội danh g.i.ế.c chóc là do nàng gây , nếu nàng tội, khi c.h.ế.t ở âm tào địa phủ, tự nhiên sẽ nơi để nàng nhận .
Thế nhưng, lúc đó nàng tự nhủ, thể mềm lòng, bởi vì phía nàng là cùng bách tính Đại Yến, nếu nàng ngã xuống, địch quân sẽ càng hung hãn phản công.
Mười năm chiến công, một sớm giả chết, thành cho quá nhiều . Hứa Tĩnh Ương nhắm mắt .
Không từ lúc nào, nàng thấy tiếng gà gáy bên ngoài, hóa trời sáng .
Hứa Tĩnh Ương bước tới, khoác chiến giáp lên , nhưng đội mũ giáp, mà để tóc dài xõa xuống.
Nàng rút thanh Thương Tiêu kiếm do Hoàng thượng từng ban thưởng, bước khỏi phòng. Trúc Ảnh và những khác canh gác ở cửa suốt đêm thấy bộ dạng Hứa Tĩnh Ương, lập tức kinh ngạc.
“Đại tiểu thư, , ?
“Ta cung, diện kiến Thánh thượng.” Nàng bước khỏi phủ , thổi một tiếng sáo, Đạp Tinh vút tới, Hứa Tĩnh Ương dứt khoát lật lên ngựa.
Một tiếng hừ vang lên, vó ngựa giẫm phá sương sớm, phóng thẳng về phía hoàng cung.
Nàng thể để Hoàng thượng giả vờ nữa, nàng cũng triệt để chán ghét những ngày tháng ẩn danh.
Nàng chuyến , lẽ sẽ trở về. đây là một trận chiến thuộc về riêng nàng, đến muộn mười năm, nàng nhất định ứng chiến vì chính .
Hứa Tĩnh Ương nàng, sợ thua, càng sợ chết.
Bầu trời mây đen sà xuống, gió tuyết gào thét. Trên con phố lát gạch đen phủ đầy tuyết trắng, giáp chiến trường và trường thương nhuộm ánh hồng son vút lên, Hứa Tĩnh Ương tựa một vì sáng lạn lao về phía .
Và những ngày u ám thuộc về nàng, đang cùng hoàng cung đồ sộ tới gần, nặng trĩu đè lên đỉnh đầu nàng.