Cả Nhà Đoạt Quân Công Của Ta, Đích Nữ Trùng Sinh Đồ Sát Cả Nhà - Chương 173: Vi Vương bị thuần phục
Cập nhật lúc: 2025-09-30 12:34:33
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hắn càng chạy, Hứa Tĩnh Ương càng truy đuổi gắt gao! Ngụy Vương thấy, thầm nghĩ tuyệt đối , lưng nàng x.é to.ạc bảy tám vết ! Gần đây còn , thể để Hứa Tĩnh Ương cứ thế đè đầu mà đánh? Ngụy Vương lập tức giả vờ xoay đầu ngựa, kỳ thực nhanh chóng , dùng trường thương đ.â.m tới!
Hứa Tĩnh Ương dường như liệu , chỉ cúi né đòn tấn công của , mà còn thuận thế giương thương, hung hăng vỗ mạnh m.ô.n.g con ngựa của Ngụy Vương. Trong khoảnh khắc, con ngựa hoảng sợ, cao giọng hí vang, hai vó chổng ngược! Đạp Tinh càng tỏ vẻ linh tính, văng ngang , hung hăng húc văng con ngựa .
Ngụy Vương nhất thời vững, chớp mắt ngã lăn khỏi lưng ngựa, binh khí trong tay cũng tuột khỏi tay ! Một trận bụi mù mịt, những vây xem gần trường tỷ võ đều ngây . Mấy tên công tử bột nãy, vẻ ngông cuồng còn sót chút nào, mắt trợn trừng, trừng trừng giữa sân.
Chỉ thấy Hứa Tĩnh Ương hạ Ngụy Vương khỏi lưng ngựa vẫn hả, nàng tự nhảy xuống, tay trái tóm lấy cổ áo Ngụy Vương, nhấc bổng lên, đoạn hung hăng quật mạnh xuống đất. "Có chịu thua ? Nói!" Hứa Tĩnh Ương dung nhan thanh lãnh, nhưng lời lẽ vô cùng gay gắt.
Ngụy Vương lập tức da đầu tê dại, hất tay Hứa Tĩnh Ương , nhưng phát hiện bàn tay thon dài của nàng, như yếu ớt, nhưng vô cùng mạnh mẽ. Nàng giữ chặt cổ áo buông! Ngụy Vương nổi giận: "Hứa Tĩnh Ương, ngươi quả là ngông cuồng..."
Lời dứt, Hứa Tĩnh Ương một cú quật qua vai, ném văng . Thân thể Ngụy Vương cọ xát mặt đất, bụi bay mù mịt, đám vây xem xung quanh đều há hốc mồm. "Nàng... nàng điên !" Đám công tử bột sững sờ, "Đó là Ngụy Vương!"
Ngụy Vương tức giận đến cực điểm, định lồm cồm dậy, nhưng ngờ Hứa Tĩnh Ương lướt tới, đầu gối trực tiếp kê cằm , một cước khiến ngã ngửa đất. "Ngụy Vương điện hạ, hỏi một nữa, chịu thua ?" Hứa Tĩnh Ương rũ mắt, từ cao xuống .
Ngụy Vương lúc mới nhận , nàng tay cầm lợi khí, nhưng dùng tới, tựa như nàng lưu tình. Nhất thời, Ngụy Vương vô cùng tức giận. Hắn dậy, Hứa Tĩnh Ương chịu, dùng cán trường thương chống bụng . Chỉ cần gắng sức, liền cảm thấy đau thấu tim gan! Quá đáng ghét! Hắn từ bao giờ chịu nỗi nhục nhã ?
"Hứa Tĩnh Ương, ngươi cút ngay cho bản vương!"
"Vương gia chịu thua, chứng tỏ cuộc tỷ thí của chúng vẫn kết thúc."
Ngụy Vương suýt nàng chọc tức chết, đầu đám công tử bột đang vây xem bên sân, gân xanh nổi đầy, giận dữ mắng: "Các ngươi đều là c.h.ế.t ? Cứ trơ mắt bản vương nàng đ.á.n.h đập thế ư? Xông lên !" Mấy tên công tử bột , trong đó một kẻ lấy hết dũng khí rút kiếm xông tới, còn đến gần, trường thương của Hứa Tĩnh Ương vung lên, đ.á.n.h lăn lộn đất, ngay tại chỗ kêu oai oái vì đau, dậy nổi.
Ngụy Vương mượn cơ hội dậy, ai ngờ trường thương trong tay Hứa Tĩnh Ương liền vung ngang, chĩa thẳng yết hầu . "Vương gia, còn đ.á.n.h nữa ?" Đôi phượng nhãn của nàng khẽ rũ, đen láy vô cùng. Ngụy Vương trong lòng thầm kêu gặp quỷ. Hứa Tĩnh Ương hôm nay phát điên gì ? Ngày đó ở trường tỷ võ, nàng đối mặt với Ngự Lâm quân Lục Doãn Thâm cũng xảo quyệt và cuồng vọng đến thế. Bây giờ cứ thế túm lấy mà đánh, thật là thô lỗ tột cùng!
Ngụy Vương thấy vây xem ngày càng nhiều, đành thấp giọng bực bội : "Thua , bản vương nhận thua chứ!" Hứa Tĩnh Ương lúc mới rút trường thương. Nàng trở nên vô cùng cung kính, chắp tay vái chào: "Vương gia nhường cho." Ngụy Vương dậy, lập tức giận dữ mắng: "Tỷ thí võ công, ngươi dám ỷ thủ mà sỉ nhục khác, đáng tội gì!"
Hứa Tĩnh Ương thản nhiên . "Vương gia thấy thỏa đáng ?"
"Đương nhiên thỏa đáng!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ca-nha-doat-quan-cong-cua-ta-dich-nu-trung-sinh-do-sat-ca-nha/chuong-173-vi-vuong-bi-thuan-phuc.html.]
"Vậy tại nãy những tên công tử bột sỉ nhục chưởng vi sứ, lên tiếng ngăn cản?"
"Bản vương..." Ngụy Vương cứng họng, thậm chí lý lẽ thông. Hắn một bụng lửa giận nơi trút bỏ, liền đầu, nghiến răng nghiến lợi bước nhanh về phía đám công tử bột . Nhấc chân liền đá bốp bốp hai cái, khiến bọn chúng ngã lăn đất, cũng thể xua tan nỗi bực dọc trong lòng hôm nay!
"Một lũ ngu ngốc! Liên lụy bản vương, bây giờ đến một tiếng rắm cũng dám thả, đồ vô dụng!" Ngụy Vương giận dữ mắng. Đám công tử bột chỉ dám cúi đầu lắng , ai nấy đều run rẩy bần bật. Hôm nay đến cùng Ngụy Vương cưỡi ngựa vốn sáu , trong đó hai thùng phân trùm đầu, đỡ , một nữa Hứa Tĩnh Ương dùng thương đ.á.n.h ngã, khiêng tìm lang trung . Còn mấy bọn họ, chỉ thể chịu đựng cơn giận của Ngụy Vương.
Hứa Tĩnh Ương nhắc nhở: "Vương gia, lời hứa của , bây giờ thể thực hiện ." Khoác giáp cho chưởng vi sứ, dắt ngựa diễu phố ba vòng. Ngụy Vương nghiến răng nghiến lợi: "Bản vương dắt ngựa cho một quan hạ đẳng ư? Hắn sống nữa ?" Chưởng vi sứ quả nhiên sợ hãi, vội vàng quỳ xuống: "Hạ quan dám, đa tạ Hứa đại tiểu thư, nhưng, nhưng cần ..."
Hứa Tĩnh Ương nhướng mày, Ngụy Vương, lộ nụ khẩy đầy ẩn ý. "Ngươi gì?" Ngụy Vương hỏi. Hứa Tĩnh Ương đáp: "Không gì, thì Vương gia là kẻ thất tín bội nghĩa như , uổng công đây còn ..." Nàng chịu tiếp, lắc đầu: "Thôi , Vương gia giữ lời, là một nữ nhi quan gia, biện pháp gì để ép buộc đây?"
Ngụy Vương sự chế giễu của nàng, giọng điệu sắc bén: "Ngươi rốt cuộc gì!" Hứa Tĩnh Ương thản nhiên : "Có với , Vương gia là ôm hoài bão lớn, nhưng cơ hội thể hiện chí lớn."
Cơn giận mặt Ngụy Vương, chợt cứng . Có như ? Hắn còn tưởng rằng, chỉ bàn tán, bằng hai ca ca, càng bằng Bình Vương xuất tôn quý. Hứa Tĩnh Ương lạnh: " hôm nay thần nữ mở rộng tầm mắt, Vương gia ngay cả chưởng vi sứ cũng đặt mắt, huống hồ thiên hạ vạn dân? Dù cơ hội thi triển hoài bão, e rằng cũng chỉ là kẻ trốn đại trận, tham sống sợ c.h.ế.t mà thôi."
"Càn rỡ!" Ngụy Vương quát, "Bản vương tiểu nhân chuột nhắt, đ.á.n.h cược với ngươi một nữ tử, thua là thua, thể nhận nợ?" Hắn vung tay áo lớn: "Người , mang giáp trụ, dắt ngựa tới!" Lời dứt, thị vệ mang giáp trụ từ trường tỷ võ tới. Chưởng vi sứ kinh ngạc Ngụy Vương khoác giáp cho , thụ sủng nhược kinh: "Vương gia, thể , điều ..."
"Câm miệng , lẽ nào bản vương một nữ tử nhỏ bé coi thường?" Ngụy Vương xong, đỡ lên lưng tuấn mã. Ngụy Vương liếc Hứa Tĩnh Ương: "Ngươi hãy cho rõ, bản vương ." Hứa Tĩnh Ương lật lên ngựa, vỗ vỗ Đạp Tinh: "Đi theo Vương gia."
Mèo Dịch Truyện
Chính là buổi sáng, phố xá náo nhiệt vô cùng, các hàng quán tửu lầu rao bán chào khách, khí ồn ào. khi họ thấy một lang quân áo gấm dắt ngựa, lưng ngựa còn một quan cấp thấp, âm thanh dần dần nhỏ . Ban đầu chỉ vài dân chúng, lác đác vài dừng chân . Đến khi nhận dắt ngựa là Ngụy Vương, thì càng kinh ngạc vô cùng. Một vương gia đường đường, dắt ngựa cho một tiểu quản sự chứ?
Chưởng vi sứ ban đầu dám ngẩng đầu, trong lòng hoảng sợ bất an, nhưng mãi cho đến khi phát hiện, Ngụy Vương dắt ngựa tuy nhanh, nhưng hề tỏ vẻ , dần dần, cũng mạnh dạn ngẩng đầu lên, ngắm xung quanh. Hai mươi năm coi là tù binh thả về kinh thành, còn chút tự tin nào để ngẩng đầu đường. Lúc , cuối cùng cũng dám thẳng lưng, ngắm kinh thành thái bình và sung túc.
Hứa Tĩnh Ương cưỡi ngựa, hề lấn át chủ nhà, chỉ theo từ xa. Ngụy Vương , những dân vây xem bàn tán về : "Ngụy Vương quả là vũ a." "Một vương gia đường đường sẵn lòng dắt ngựa cho một chưởng vi sứ, quan tâm bách tính, quả là !" Nghe những lời tán dương đó, Ngụy Vương trong lòng khỏi lạnh.
Cứ để Hứa Tĩnh Ương cho rõ, nàng cho rằng nàng sắp gả là ai? Tuy bằng Thái tử, Ninh Vương, càng bằng Bình Vương xuất tôn quý, nhưng là thiên hoàng quý tộc, vẫn hơn khác ít. Ngụy Vương thầm nghĩ, nhân cơ hội , khiến Hứa Tĩnh Ương tâm phục khẩu phục, nhận định là thể cúi thể duỗi. Nghĩ , càng ngẩng cao đầu, bước hùng dũng.
Khi diễu ba phố xong, chưởng vi sứ vội vàng xuống ngựa, quỳ xuống khấu tạ Ngụy Vương. "Được , việc của ngươi, cút !" Ngụy Vương cũng ý định trút giận lên nữa. "Hứa Tĩnh Ương, ngươi rõ , bản vương..." Ngụy Vương đầu , định gọi Hứa Tĩnh Ương đến gần, để răn đe nàng một phen.
ngờ, đầu, Hứa Tĩnh Ương sẽ theo xem, mà giờ chẳng thấy bóng dáng nữa . Ngụy Vương suýt nữa hộc máu. Thị vệ của đúng lúc chạy tới: "Điện hạ, lưng cào rách, xiêm y tả tơi , hạ thần xin đưa về phủ y phục ạ?" Ngụy Vương lúc mới nhớ , Hứa Tĩnh Ương c.h.é.m nát xiêm y của , cứ thế t.h.ả.m hại ba vòng phố ? Cái nữ điên thô tục ! Hắn thề sẽ đội trời chung với nàng!