Hứa Tĩnh Ương rũ mắt xuống, vẻ mặt vô cùng lạnh nhạt. “Ta sẽ cho ngươi ngoài, nhưng đó, hỏi ngươi một vấn đề.”
“Ngươi mà lắm lời !”
“Hứa Minh Tranh, ngươi tận hưởng vinh quang do trận chiến đấu mà , nhưng hận đến ? Nỗi hận của ngươi từ mà ?”
Hứa Minh Tranh vốn dĩ còn đang cuồng bạo nổi điên, giống như thấy chuyện gì đó thật nực , bỗng chốc im lặng. Dần dần, mặt hiện lên vẻ chế giễu nồng đậm.
“Ngươi còn mặt mũi mà hỏi ?”
“Là Hứa Nhu Tranh xúi giục ngươi ư? Chẳng lẽ ngươi phát hiện, nàng vẫn luôn lợi dụng ngươi?”
“Không liên quan đến khác, là ngươi, chính ngươi khiến coi thường, chính ngươi ích kỷ ngông cuồng, ngươi hủy hoại tiền đồ của , thể hận ngươi!” Hứa Minh Tranh gầm lên giận dữ, ngay cả gân xanh cổ cũng nổi lên.
Hứa Tĩnh Ương lãnh đạm , trong lòng sự hoang mang.
Trước khi nàng tòng quân, vô cùng quấn quýt nàng, nhưng từ khi nàng tòng quân trở về, như biến thành khác, hận thể lấy mạng nàng.
Những năm tháng ở biên quan, nàng từng về nhà, vẫn luôn ở giữa ranh giới sinh tử, thì thể hủy hoại tiền đồ của ?
Hứa Minh Tranh “ha ha” lạnh: “Năm thứ bảy ngươi tòng quân, quân mã và binh doanh riêng, cũng tham quân, bảo phụ thư cho ngươi, mở đường cho , nhưng Hứa Tĩnh Ương, ngươi còn nhớ ngươi gì trong thư ? Ngươi si nhân mộng, bảo hãy chăm chỉ sách, đừng con đường võ khảo.”
Nói đến đây, càng thêm điên cuồng, cúi cầm cái bát sứt mẻ đựng cơm, hung hăng ném . Hứa Tĩnh Ương nghiêng tránh , cái bát sứ đập chân nàng, vỡ tan thành mảnh vụn.
Giọng điệu của Hứa Minh Tranh gần như gào thét: “Ngươi là tỷ tỷ ruột của ! Có địa vị và quyền thế, chỉ cần một câu của ngươi, liền thể gia nhập Thần Sách quân, nhưng ngươi thà đề bạt ngoài, cũng chịu giúp !”
“Không cho võ khảo, chẳng là sợ vượt qua công huân của ngươi ? Ngươi đúng là kẻ tiểu nhân ti tiện ích kỷ!”
“Ngươi sợ ưu tú hơn ngươi, tiền đồ hơn xa ngươi, nên ngươi đoạn tuyệt mộng tướng quân của , ngươi rõ ràng , từ nhỏ chiến trường! Ngươi hủy hoại , hận ngươi, hận thể ngươi c.h.ế.t !”
Ánh mắt lạnh lùng trong đôi phượng mâu của Hứa Tĩnh Ương vỡ tan. Nàng lạnh lẽo : “Trên chiến trường, chín phần c.h.ế.t một phần sống.”
“Vậy ngươi sống sót trở về? Ngươi , dựa mà ?”
“Chỉ dựa ngươi, võ khảo hai năm, liên tục đỗ, Tuần Phòng司 vẫn là nhờ khác mặt mũi của , ngươi chiến trường, chỉ đường chết!”
“Nực ,” Hứa Minh Tranh thèm để ý, “Ngươi bây giờ thả ngoài, xem thể ưu tú hơn ngươi .”
Hứa Tĩnh Ương lặng lẽ : “Ngươi ngoài .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ca-nha-doat-quan-cong-cua-ta-dich-nu-trung-sinh-do-sat-ca-nha/chuong-139-huyet-hai-tham-thu-giet-doc-de.html.]
Hứa Minh Tranh ngẩn . Hắn nàng một lát, bỗng nhiên nhạo.
“Sao, ngươi sẽ thật sự cho rằng, cầm cố quan bào, ám sát Đại phu nhân, liền thể định tội c.h.ế.t ?”
“Ta cho ngươi Hứa Tĩnh Ương, c.h.ế.t , cùng lắm chỉ là một trận trách phạt, ngươi cho rằng phụ sẽ thật sự từ bỏ ? Không , ông lấy nhi tử để kế thừa Quốc Công phủ?”
“Ngươi tin , đợi ngoài, cho dù ngày lỡ tay g.i.ế.c Đại phu nhân, phụ cũng sẽ thật sự nhẫn tâm phế bỏ , nhưng ngươi thì khác , Hứa Tĩnh Ương, cha ngay từ đầu thích ngươi, ngươi là tai tinh giáng thế, đạp lên sinh mạng đại ca mà đến.”
“Dù ngươi lập bao nhiêu công lao thì thế nào? Ngươi là nữ nhân, những thành quả ngươi giành đều là để chuẩn cho , năm xưa ngươi đáng lẽ nên điều mà trải đường cho !”
Thấy ánh mắt Hứa Tĩnh Ương lạnh lẽo như sương kiếm, Hứa Minh Tranh càng đắc ý: “Sao, ngươi g.i.ế.c ư? đây là lao phòng, mà chuyện gì, ngươi đừng hòng thoát…”
Bất chợt!
Hứa Tĩnh Ương giơ tay, thừa lúc đang vênh váo, dùng sợi dây chuẩn sẵn siết chặt cổ !
“Rầm rầm!” Là tiếng Hứa Minh Tranh liều mạng giãy giụa, đạp mạnh xuống đất.
Trong ánh sáng ẩm ướt của ngục giam, tay Hứa Tĩnh Ương càng siết chặt, hề nửa điểm lưu tình. Giọng nàng trầm lạnh: “Ta , hôm nay ngươi ngoài , quan phủ định tội, mà là mạng của ngươi.”
Mèo Dịch Truyện
Kiếp , Hứa Minh Tranh phế mười ngón tay nàng, g.i.ế.c chiến mã của nàng lấy thịt, vì trả nợ cờ bạc, đem hôn sự của nàng trao đổi, cuối cùng còn treo nàng lên cột, ngày ngày tới sỉ nhục.
Mối huyết hải thâm cừu , g.i.ế.c !
“Ngươi , vì vẫn luôn giữ mạng ngươi, đến tận bây giờ mới kết liễu ?” Giọng Hứa Tĩnh Ương từ tốn.
Lúc nhãn cầu của Hứa Minh Tranh lồi , biên độ giãy giụa ngày càng nhỏ .
Hứa Tĩnh Ương : “Ta ngươi tận mắt chứng kiến từng bước đường cùng, ngày ngươi đ.á.n.h bạc hết gia sản g.i.ế.c ngươi, lúc ngươi cầm cố quan bào g.i.ế.c ngươi, chính là để mẫu cảm thấy ngươi hy vọng sống sót nhất, lặng lẽ c.h.ế.t trong ngục, những gì các ngươi nợ , từng món một trả!”
Nàng đột nhiên siết chặt dây thừng, các khớp xương phát tiếng kêu.
Trong miệng Hứa Minh Tranh phát tiếng ho: “Ta… … sai…”
Hứa Tĩnh Ương hung hăng dùng sức.
Một tiếng “rắc”, cổ trật khớp, Hứa Minh Tranh trợn mắt, còn tiếng động.