Cả Nhà Đoạt Quân Công Của Ta, Đích Nữ Trùng Sinh Đồ Sát Cả Nhà - Chương 104: Hắn vì Hứa Nhu Tranh chống lưng? Không, lại là đến tìm Hứa Tĩnh Ương
Cập nhật lúc: 2025-09-30 07:11:29
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Xe ngựa tới cổng Uy Quốc Công phủ, còn kịp dừng hẳn, Bình Vương vén rèm bước xuống. Y sải bước , gác cổng khí thế của y dọa sợ, vội vã chạy theo . “Vị công tử , ngài tìm ai? Có bái chăng? Ngài... Ối chà!” Người gác cổng tùy tùng tâm phúc của Bình Vương trực tiếp đá một cú ngã nhào.
“Đây là Bình Vương Điện hạ,” tùy tùng lạnh lùng quát, “Còn mau gọi Quốc Công gia của các ngươi đây?” Người gác cổng xoa ngực, kịp kêu đau, khi thấy danh hiệu Bình Vương, sắc mặt bỗng chốc biến đổi. Y vội vàng chạy .
Uy Quốc Công bước chân vội vã, dẫn theo Đinh quản gia, chạy tới chính sảnh. Y đồng thời phân phó: “Mau, gọi Nhu Tranh đây.” Đinh quản gia khó xử: “Lão gia! Nhu Tranh tiểu thư vẫn lành hẳn.” Uy Quốc Công thầm nghĩ xong đời . Nếu để Bình Vương thấy Hứa Nhu Tranh thương, hỏi là do y đánh, chẳng sẽ giáng tội ! Y lập tức toát mồ hôi lạnh, kéo Đinh quản gia .
“Không , thể mặt, ngươi cứ ở trong phủ, gọi đại ca tới đối phó!” Uy Quốc Công xoay định bỏ , phía truyền đến một thanh âm lạnh lẽo: “Quốc Công gia, định !” Uy Quốc Công tức thì cứng đờ, như đóng băng. Y đầu , Bình Vương sải bước rồng hổ bước, nhanh như một cơn gió tới mặt y. Bình Vương nheo đôi mắt hẹp, liếc Đinh quản gia: “Sao thế, bản vương giá lâm, ngươi còn định trốn?” “Không dám, dám!” Uy Quốc Công vội vã chắp tay vái chào, lưng cúi thể thấp hơn nữa, “Thần chợt nhớ kịp chỉnh trang mũ áo, sợ mạo phạm Vương gia, nên mới về y phục.” Bình Vương phất tay: “Không cần! Bản vương cũng tới tìm ngươi, mà là tới tìm con gái ngươi.” Nói đoạn, y vượt qua Uy Quốc Công, thẳng tiến về phía .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ca-nha-doat-quan-cong-cua-ta-dich-nu-trung-sinh-do-sat-ca-nha/chuong-104-han-vi-hua-nhu-tranh-chong-lung-khong-lai-la-den-tim-hua-tinh-uong.html.]
Mèo Dịch Truyện
Uy Quốc Công mồ hôi lạnh chảy ròng. “Vương gia! Vương gia!” Y đuổi theo, “Tiểu nữ gần đây thương, tiện gặp khách.” Bình Vương lạnh: “Bị thương ? E là nàng khác thương thì đúng hơn!” Với thủ của Hứa Tĩnh Ương, khác thương là nàng tích đức ! Tất cả chỉ là cớ! Uy Quốc Công thấy Bình Vương ý định dừng , trong lòng hối hận vô cùng! Sớm Bình Vương quan tâm Hứa Nhu Tranh đến mức đích tới tận phủ tìm nàng, y há dám đ.á.n.h Hứa Nhu Tranh? Uy Quốc Công lúc chỉ cảm thấy một thanh đại đao đang treo lơ lửng đầu , chỉ còn thiếu nước tắt thở! Y phụt một tiếng quỳ xuống, kéo lấy tay áo Bình Vương. Bình Vương đầu , nhíu mày: “Ngươi đây là ý gì?” Uy Quốc Công thần sắc hoảng sợ: “Vương gia, tiểu nữ nàng thật sự thương , còn là thương ở chân, thể dậy khỏi giường, ngài cứ thế xông thẳng , sẽ hỏng thanh danh của nàng mất thôi!” Bình Vương thái độ của Uy Quốc Công, giống giả dối. Y nheo mắt , lòng đầy nghi ngờ. “Ai nàng thương?” Bình Vương hỏi. Uy Quốc Công suýt chút nữa nghẹt thở. Môi y run rẩy: “Thần, thần...” Bình Vương y: “Ngươi cái gì? Ngươi đ.á.n.h nàng ?” Uy Quốc Công “bộp” một tiếng, đầu đập xuống đất: “Thần tội đáng muôn chết! Tiểu nữ lén lút ngoài ban đêm, vì chấn chỉnh gia phong, thần dạy dỗ nàng một trận, cho nên...” “Hay cho ngươi, Uy Quốc Công!” Bình Vương nghiêm giọng cắt ngang lời y, “Ra tay độc ác như ?” Uy Quốc Công mồ hôi đầm đìa: “Thần sai , thần lập tức...” Y còn hết lời, Bình Vương khẩy, dìu y dậy. “Gia phong nghiêm khắc, cũng sai. Để bản vương , đ.á.n.h lắm!” Bình Vương . Uy Quốc Công ngây . Y ngây ngốc thần sắc của Bình Vương, cố gắng liệu y ẩn ý gì . Không ngờ, Bình Vương khinh thường : “Ngươi là phụ ruột của nàng , ngươi đ.á.n.h nàng, nàng tự nhiên dám chống trả, thật đáng ! Chỉ dám oai với bản vương.” Uy Quốc Công từ trong kinh hoàng hồn : “Vương gia, phụ ruột gì ạ? Ngài hiểu lầm , Nhu Tranh là dưỡng nữ của thần.” Nụ lạnh đôi môi mỏng của Bình Vương cứng .
“Nhu Tranh? Hứa Nhu Tranh ư?” “Phải ạ, chẳng Vương gia hỏi nàng ?” Gương mặt tuấn tú của Bình Vương tối sầm . “Bản vương hỏi là, Hứa, Tĩnh, Ương.” Giọng y cực lạnh, còn ý nghiến răng nghiến lợi. Uy Quốc Công khựng , dường như thở phào nhẹ nhõm. “Tĩnh Ương ...” Y lau mồ hôi lạnh trán, “Hôm nay trong phủ một vị khách quý nhỏ tới, nàng đang ở hậu hoa viên, dẫn thả diều. Vương gia gặp nàng, thần đây sẽ gọi nàng tới ngay.” Bình Vương nhướng mày: “Vị khách quý nhỏ nào?” Uy Quốc Công đáp: “Ninh Vương Thế tử.” Nghe thấy cái tên , Bình Vương khẩy: “Thì là cháu trai của bản vương tới, , cùng gặp, ngươi dẫn đường .” Uy Quốc Công trong lòng kinh ngạc, nhưng dám hỏi nguyên do, chỉ thể chắp tay đáp . Trong hậu hoa viên, Hứa Tĩnh Ương giúp Tiêu An Đường thu dây diều về.
“Sư phụ, lát nữa con , khi nào thể tới vương phủ dạy con? Người lâu tới .” Tiêu An Đường chút luyến tiếc. Hứa Tĩnh Ương cầm khăn tay lau mồ hôi trán . “Khoảng thời gian quá nóng, đợi một thời gian nữa, lúc bận rộn sẽ dạy con ở võ viện.” Tiêu Hạ Dạ lâu yêu cầu gặp nàng, thể từ bỏ quân cờ là nàng. Hứa Tĩnh Ương tự nhiên sẽ tự rước lấy phiền toái mà tìm tới nữa. Những ngày tháng , nàng sẽ tự tranh đấu. Tiêu An Đường bất mãn bĩu môi: “ từng , luyện công sợ rét lạnh khắc nghiệt nắng nóng gay gắt, điều quan trọng là kiên trì bền bỉ.” “Người con tới tìm một chuyến, bất tiện tới mức nào ? Phải lén lút tới lưng phụ vương, nếu sẽ trách con gây phiền phức cho . Khó khăn lắm mới đợi việc rời kinh ba ngày, gặp , là khi nào nữa.” Hứa Tĩnh Ương mỉm , Trúc Ảnh bên cạnh : “Thế tử Điện hạ, đại tiểu thư nhà chúng gần đây khá bận rộn, đại phu nhân quản gia trong phủ lâu thương, vẫn đang tĩnh dưỡng, cả phủ đều nhờ đại tiểu thư lo liệu đấy ạ.” Nghe xong, gương mặt non nớt tuấn tú của Tiêu An Đường lộ thần sắc hiểu rõ. “Vậy , con đợi sư phụ bận xong , thời gian , con sẽ chăm chỉ luyện tập!” “Ta tin con.” Hứa Tĩnh Ương dậy, “Dẫn con uống chút nước giải khát, nghỉ ngơi nhé?” “Được!” Tiêu An Đường chủ động dùng bàn tay nhỏ của , nắm lấy ngón tay Hứa Tĩnh Ương. Hứa Tĩnh Ương khựng một chút, chút quen, nhưng từ chối sự tiếp xúc của đứa trẻ. Vừa xoay , nàng thấy một bóng nên xuất hiện trong phủ , đang về phía nàng. Trúc Ảnh và Hàn Lộ liếc . Bình Vương tới đây? Tiêu An Đường nghi hoặc: “Tứ thúc?” Bình Vương bước tới, đôi mắt hẹp mang theo nụ lạnh lẽo sâu thẳm, lướt qua gương mặt Hứa Tĩnh Ương. Hứa Tĩnh Ương thì bình tĩnh, thi lễ thỉnh an: “Gặp qua Vương gia.” “Tứ thúc, tới đây.” Tiêu An Đường hỏi. Bình Vương xoa xoa đầu : “Đi, sang một bên chơi , tứ thúc chuyện hỏi Hứa đại tiểu thư.” Bàn tay nhỏ của Tiêu An Đường gạt phắt bàn tay lớn của y, bất mãn trừng mắt. “Nam nữ thụ thụ bất , thể chuyện riêng với nàng .” “Ngươi còn dám quản chuyện của ?” Ánh mắt Bình Vương tối tăm lạnh lẽo. Tiêu An Đường sợ y, ưỡn cái nhỏ : “Nếu bắt nạt khác, con sẽ với Hoàng gia gia.” Hứa Tĩnh Ương ngờ, Tiêu An Đường trưng khí thế, thật sự dáng vẻ của Hoàng trưởng tôn. Đối với tiểu bối , Hoàng đế hết mực thiên vị, tự nhiên dám khiêu chiến Bình Vương.