Cả Nhà Đoạt Quân Công Của Ta, Đích Nữ Trùng Sinh Đồ Sát Cả Nhà - Chương 102: Bẻ gãy ngón tay nàng, mẫu thân lại bắt con gái nuôi tránh mặt?
Cập nhật lúc: 2025-09-30 04:08:58
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Tranh nhi, Tranh nhi !” Tiếng kêu thê lương vọng đến, Hứa phu nhân chạy .
Hứa Tĩnh Ương vốn sai canh chừng nàng, nhưng ngờ nàng vẫn xông . Hứa phu nhân tóc tai bù xù, trông hệt như một con quỷ thất hồn lạc phách. Chắc hẳn tin Hứa Nhu Tranh đánh, nàng thậm chí còn kịp mang giày vội vàng chạy đến. Vừa đến nơi, nàng bổ nhào lên Hứa Nhu Tranh, dùng che chắn cho nàng.
“Lão gia! Đừng đ.á.n.h nữa, đ.á.n.h nữa nàng sẽ c.h.ế.t mất!” Hứa phu nhân lóc van xin.
Uy Quốc Công dùng côn chỉ nàng: “Ngươi tránh , nếu , sẽ đ.á.n.h cả ngươi!”
Hứa phu nhân ôm chặt Hứa Nhu Tranh: “Lão gia, cầu xin hãy tha cho nàng một .”
“Ngươi Hứa Nhu Tranh chuyện gì ? Nàng dám tư thông với Bình Vương!” Nói đến đây, Uy Quốc Công sợ hãi hạ thấp giọng, “Nếu nàng bí mật của gia tộc , tất thảy đều do ngươi hại, cái đồ ngu phụ , còn tính sổ với ngươi !”
Hứa phu nhân lắc đầu nguầy nguậy: “Không, như , nàng dám !”
“Còn dám chối cãi!” Uy Quốc Công phát hận, quật mạnh cây côn xuống. Dù Hứa phu nhân che chắn cho Hứa Nhu Tranh, y cũng dừng tay.
Hứa Tĩnh Ương lặng lẽ ôm chặt Hứa Nhu Tranh, cứ như thể đang bảo vệ cốt nhục của . Bất giác, Hứa Tĩnh Ương nhớ kiếp . Sau khi nàng Hứa Minh Tranh bẻ gãy mười ngón tay, Hứa Nhu Tranh từng đến thăm nàng.
Hứa Nhu Tranh : “Đại tỷ tỷ, chuyện tỷ bẻ gãy ngón tay, cũng cầu xin giúp tỷ, nhưng tỷ đoán xem gì?” Lúc đó, nụ của nàng ngọt ngào thuần khiết, toát vẻ kiêu căng nũng nịu của kẻ cưng chiều. “Mẹ , bảo đừng quản chuyện , chỉ cần lúc bẻ gãy ngón tay tỷ, bảo lánh , sợ sợ hãi. Tỷ xem, đối với bao, luôn nghĩ cho . Bà thích tỷ, tỷ nên tự vấn bản vì lòng .”
Hứa Tĩnh Ương nhắm mắt . Nàng cố kìm nén sát ý nồng đậm đang trỗi dậy trong lòng.
“Phụ ,” nàng nhắc nhở Uy Quốc Công, “chuyện nên nhanh, nên chậm trễ.”
Uy Quốc Công choàng tỉnh , dặn dò gia đinh: “Các ngươi đều là c.h.ế.t ? Còn mau kéo phu nhân !”
Hứa phu nhân ôm chặt Hứa Nhu Tranh chịu buông.
“Lão gia đừng đ.á.n.h nữa, Tranh nhi là truyền lời giúp !” Nàng đột nhiên khản giọng hét lên.
Cây côn Uy Quốc Công đang giơ cao dừng , y âm u chằm chằm nàng: “Ngươi gì?”
Hứa phu nhân rơi lệ: “Giấu , vốn là vì sợ tức giận, nay sự tình đến nước , cho cũng chẳng . Lần hội đua thuyền rồng , Tranh nhi bắt chuyện với Bình Vương. Sau đó Hoàng hậu nương nương phái thái y đến khám bệnh cho Tranh ca nhi. Ta vốn tưởng nha đầu phúc khí, Bình Vương để mắt đến.”
“Cho nên nàng mặt giúp , cầu xin Hoàng hậu nương nương mặt, để Tranh ca nhi trở về bên . thể gặp Hoàng hậu, chỉ đành để Tranh nhi cầu xin Bình Vương giúp .”
Uy Quốc Công thần sắc kinh ngạc ngờ vực: “Ngươi gì? Hứa Nhu Tranh Bình Vương để mắt đến?”
Hứa phu nhân đẩy Hứa Nhu Tranh: “Tranh nhi, mau lấy ngọc lệnh Bình Vương điện hạ tặng con .”
Những ngón tay dính m.á.u của Hứa Nhu Tranh run rẩy, nàng run run rút miếng ngọc mà Bình Vương đưa khỏi lòng. Đây vốn là tín vật để Vương phủ, ngờ ích lúc .
Uy Quốc Công lập tức giật lấy kiểm tra, quả nhiên đó tên của Bình Vương: Tiêu Chấp Tín. Y dường như đột nhiên mất hết chủ kiến, mà lùi hai bước, ngọc bội, Hứa Nhu Tranh. Nếu nàng thật sự tư thông với Bình Vương, mà đ.á.n.h nàng thành thế , chẳng sẽ chọc giận Bình Vương ?
Nghĩ đến đây, Uy Quốc Công trách Hứa phu nhân sớm cho .
Mèo Dịch Truyện
“Đồ ngu phụ!” Uy Quốc Công bạo nộ quát lớn, gân xanh trán nổi rõ, “Chuyện trong nhà cũng dám để lộ ngoài ?” Y đột nhiên giơ tay lên—— Bốp! Một tiếng tát vang dội, giáng xuống mặt Hứa phu nhân. “Chuyện thế cũng sớm, cái gì cũng giấu , ngươi còn xem là trượng phu ?”
“Bây giờ Tranh nhi và Bình Vương điện hạ đang trong giai đoạn tìm hiểu , há dám bừa, vạn nhất hiểu lầm ý, chẳng sẽ chọc giận Vương gia ?” Hứa phu nhân sụt sịt .
Hứa Tĩnh Ương đầu , thấy cơn giận mặt phụ nàng, trong nháy mắt tan biến. Phụ nàng chính là đặt lợi ích lên hết. Hứa Nhu Tranh nếu tiết lộ bí mật, nàng đáng chết. , nếu nàng hy vọng trở thành Bình Vương trắc phi, thì, sự tồn tại của nàng giá trị.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ca-nha-doat-quan-cong-cua-ta-dich-nu-trung-sinh-do-sat-ca-nha/chuong-102-be-gay-ngon-tay-nang-mau-than-lai-bat-con-gai-nuoi-tranh-mat.html.]
Hứa Tĩnh Ương , đêm nay, tính mạng của Hứa Nhu Tranh coi như giữ .
Uy Quốc Công vứt cây côn gia pháp: “Còn đực đó gì! Mau khiêng Nhu Tranh về, gọi lang trung trong phủ đến xem cho nàng!” Cuối cùng, y chỉ Hứa phu nhân: “Lần mà còn dám giấu những chuyện thế , hưu ngươi thì !”
Gia đinh khiêng Hứa Nhu Tranh đang chảy m.á.u , Hứa phu nhân theo bên cạnh, miệng ngừng đau xót gọi—— “Tranh nhi, Tranh nhi của … Con ngàn vạn mệnh hệ gì.”
Các nàng , đến lượt Uy Quốc Công hoảng loạn.
“Tĩnh Ương,” y , “con xem nên thăm dò thái độ của Bình Vương ?” Y cho rằng Bình Vương thích Hứa Nhu Tranh, đ.á.n.h thương Hứa Nhu Tranh, nhất định sẽ chọc giận Bình Vương.
Hứa Tĩnh Ương y từ đến nay tầm thiển cận, càng đủ thông minh. Thế là, nàng thản nhiên : “Phụ , Nhu Tranh là con nuôi danh nghĩa của , nàng nửa đêm phủ, nội tình, giáo huấn nàng thế nào cũng là đúng cả.”
“Dù cho ngoài , cũng sẽ khen gia pháp nghiêm minh, đây chẳng là chuyện ?”
Được nàng an ủi như , Uy Quốc Công lập tức thở phào nhẹ nhõm. “Con đúng, dù là Vương gia, cũng lý do gì nửa đêm hẹn con gái nhà chúng ngoài. Bình Vương thể trách cứ !”
Nói đến đây, Uy Quốc Công than vãn về Xuân Vân: “Cũng trách nàng , cứ quanh quẩn, mùa hè thì chê nóng, đến Thanh Lương Sơn Trang thấy lạnh.”
Hứa Tĩnh Ương : “Mang thai con trai thì sẽ khó chịu hơn một chút. Phụ còn nhớ , hồi đó mẫu mang Tranh ca nhi cũng chịu nóng lạnh.”
Uy Quốc Công kinh ngạc: “Con trai? Ai thế?”
“Lang trung, mấy hôm con xem bệnh án của dì Xuân Vân mới .”
“Tốt quá, thật sự là quá !” Uy Quốc Công quét sạch vẻ vui , “Ta xem Xuân Vân, quanh quẩn cả đường nàng hẳn mệt mỏi .”
Nhìn bóng lưng y rời , Hứa Tĩnh Ương sắc mặt lạnh lẽo u ám, đôi mắt tựa băng sương.
Hứa Nhu Tranh may mắn giữ mạng sống, nhưng thương ở chân trái, cần liệt giường tịnh dưỡng. Ngày hôm đó, mưa giông sấm sét vang trời. Bèo tấm trong sân mưa lớn xối xả đập xuống, lay động ngừng.
Nha hầu hạ Hứa Nhu Tranh uống t.h.u.ố.c xong, đúng lúc , rèm châu ở cửa vén lên, một bóng bước . Nha lập tức hành lễ: “Tham kiến Đại tiểu thư.”
Hứa Nhu Tranh thấy ba chữ “Đại tiểu thư”, tựa như rắn cắn, lập tức chống dậy.
Hứa Tĩnh Ương cởi chiếc áo choàng màu hạnh che mưa, đưa cho Trúc Ảnh. Nàng dặn dò nha : “Ngươi ngoài , chuyện riêng với Nhu Tranh , lệnh của , cần .”
Nha đang định gật đầu, thì Hứa Nhu Tranh vội vàng : “Không ngoài! Đại tỷ tỷ, lời gì cứ thẳng là .”
Hứa Tĩnh Ương vẫn nha : “Ra ngoài.” Hai chữ , tựa vạn lôi. Bên ngoài sấm sét cuồn cuộn, chớp giật thỉnh thoảng chiếu sáng căn phòng tối tăm, càng khiến hình thẳng tắp của Hứa Tĩnh Ương thêm vẻ áp bách.
Nha sợ hãi cực độ, trong phủ bây giờ vẫn là Đại tiểu thư là . “Nhu Tranh tiểu thư, nô tỳ nhớ còn đắp t.h.u.ố.c cao, xin phép hâm nóng t.h.u.ố.c cao mang đến cho .” Nàng vội vàng cúi đầu cáo lui, bỏ chạy.
Hứa Nhu Tranh hét lên: “Về đây! Ngươi về đây!”
Hứa Tĩnh Ương bước tới, kéo một chiếc ghế, xuống bên giường.
Hứa Nhu Tranh vội vàng lùi , lưng tựa thành giường, vẻ mặt cảnh giác, trắng bệch. “Ngươi rốt cuộc gì? Đại tỷ tỷ, từng trêu chọc ngươi, t.h.ả.m thế , ngươi còn chịu buông tha ?”
Trên mặt Hứa Tĩnh Ương nụ , chỉ trong đôi mắt phượng, sự lạnh lẽo thấu xương.
“Nhu Tranh, ngươi sợ bây giờ tay g.i.ế.c ngươi ?”