Cả nhà Đại tướng chết trận, Kinh thành chờ ta hủy hôn. - Chương 81
Cập nhật lúc: 2025-10-15 00:29:10
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mọi thấy tiếng động bèn đầu , chỉ thấy Yến Trừng xuất hiện ngay ngưỡng cửa thiền phòng.
Hắn xe lăn, sắc mặt đạm bạc, nhưng khiến tất cả tại đó tinh thần phấn chấn.
"An Ninh hầu tới!"
"Chúng cứu !"
Sắc mặt Sở Nhược Yên khẽ động — tại tự lộ diện lúc ?
Vinh Tố mừng rỡ, định mở miệng gì đó, nhưng Liễu Không đại sư giành một bước:
"A Di Đà Phật, Yến thí chủ..."
Hắn còn dứt lời thì Yến Trừng lạnh lùng ngắt lời:
"Ta hỏi ngươi."
Liễu Không lộ vẻ bẽ bàng. Bên , Tiểu Giang thị chằm chằm hồi lâu, nhấn mạnh từng lời:
"Chỉ cần Nhược Lan bình an trở về, thề sẽ tuân theo lời hứa ban nãy!"
"Được."
Yến Trừng đáp xong, liền chuyển ánh mắt về phía Sở Nhược Yên, ánh mắt rõ ràng đang hỏi — rốt cuộc nàng ?
Sở Nhược Yên chỉ thầm thở dài một . Hắn tự ý nàng đồng ý , nàng thể cự tuyệt ?
khi , nàng vẫn bước đến bên cạnh Sở Tĩnh, dặn dò:
"Cô cô, cục diện thì đám dân chạy nạn e là ngày một đông hơn, chỉ sợ bá phụ và các hạ nhân khó lòng chống đỡ nổi. Chi bằng xin chư vị sư thầy trong chùa bưng hết thức ăn trong nhà bếp ngoài , nếu lỡ xông , ném thức ăn cũng thể tạm thời cầm chân bọn chúng."
Đám dân chạy nạn đổ xô về phía Bắc, hẳn chịu đói khát mấy ngày trời. Nếu thấy đồ ăn, phần lớn sẽ lao tranh nhặt.
Sở Tĩnh gật đầu liên tục, nắm tay nàng dặn dò:
"Con và An Ninh hầu cùng hết sức cẩn thận, tuyệt đối đừng mạo hiểm. Nếu tìm Nhược Lan thì , còn nếu , cũng tự bảo tính mạng tiên!"
Sở Nhược Yên gật đầu, bước tới gần Yến Trừng, cố tình khom xuống. Hắn còn tưởng nàng thủ thỉ gì với , ai ngờ chỉ cảm nhận thở ấm áp phả bên tai, khiến tim khẽ run.
Rồi nàng dậy, cao giọng đầu :
"Chư vị cần lo lắng, An Ninh hầu , chỉ cần kiên trì thủ vững đến hừng đông, triều đình sẽ viện quân tới tiếp ứng!"
Câu quả thực như một viên Định Tâm Hoàn, khiến yên lòng.
Phương trượng lớn tiếng đáp :
"An Ninh hầu cứ yên tâm, dù gian nan đến mấy, lão nạp cũng sẽ dốc sức bảo vệ an cho bộ tín chúng trong chùa!"
Ai nấy đều lộ vẻ vui mừng khôn xiết, chỉ Vinh Tố là môi khẽ mấp máy thành lời, ánh mắt dâng đầy lo âu:
"Tam ca... ... nhất định hết sức cẩn thận..."
Tam ca?
Cách gọi khiến Sở Nhược Yên khẽ nhướng mày.
Chẳng tại thọ yến của Tào lão phu nhân, chính vị Vinh nhị cô nương tỏ đặc biệt chú ý đến Yến Trừng đó ?
Thân hình Yến Trừng thoáng cứng , song vẫn đáp một tiếng: “Yên tâm .”
Hai sánh vai khuất dạng, bóng hình nhanh chóng tan màn đêm thăm thẳm.
Vinh Tố vẫn dõi mắt theo chớp. Tước Linh hừ lạnh một tiếng: “Người , Nhị cô nương còn trông theo mãi thế?”
Vinh Tố giật thu hồi ánh mắt, hai má lập tức đỏ ửng lên.
Tào Nguyệt thấy bất bình, bèn bĩu môi : “Nhìn thì ? Giờ An Ninh hầu hòa ly với biểu tỷ , một là khuê nữ chồng, một từng là phu quân chính thê. Hơn nữa, còn tình dâu rể, chẳng là nhân duyên trời tác hợp đó ?”
Lời khiến đám đông bỗng nảy sinh nhiều suy nghĩ khác .
Chị gái của Vinh Tố là Vinh San gả cho đại ca Yến Trừng — Yến Tuấn, nếu hai thể thành đôi, quả thực là một mối lương duyên thập phần .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ca-nha-dai-tuong-chet-tran-kinh-thanh-cho-ta-huy-hon/chuong-81.html.]
Tước Linh tức đến nghẹn lời, Sở Tĩnh quát khẽ: “Tước nhi, đủ ! Giặc còn lui, lo mấy chuyện nhi nữ tình trường chi!”
Còn bên .
Vừa khỏi thiền phòng, Sở Nhược Yên dừng bước: “An Ninh hầu, gì thì cứ thẳng .”
Yến Trừng ngẩn , theo bản năng đáp: “Ta và Vinh Tố chỉ gặp vài , là do đại ca đưa đến Vinh Phủ đ.á.n.h cờ…” Nói đến đây, thấy nàng vẻ mặt bình thản liền nhận nàng hề hỏi chuyện .
Khóe môi khẽ nhếch: “Nàng phát hiện từ khi nào?”
“Ngay từ đầu chạm mặt nhận . Với sự trung thành tuyệt đối của Mạnh Dương dành cho , tuyệt đối để đơn độc tự đặt hiểm cảnh. Mà với tính cách vốn của , cũng đời nào vì riêng mà tự tiện lộ diện chốn đông — ắt hẳn dụng ý sâu xa khác.”
Nàng bằng giọng nhạt nhẽo, Yến Trừng vốn định phản bác rằng cũng hẳn như , nhưng gương mặt bình lặng , nhất thời nên mở lời .
Trầm mặc một lúc lâu, khẽ : “ . Lần đến Hộ Quốc tự , luôn cảm giác theo dõi, nhưng bất kể là lúc Mạnh Dương bắt gã cung ứng họ Hứa , lúc một hành động, đối phương vẫn cố thủ chịu lộ diện.”
Nói đến đây, trong mắt thoáng qua một tia dữ dội. Kẻ hành tung của chỉ vài , rốt cuộc là kẻ nào?
Sở Nhược Yên hiểu — thì đang dùng nàng quân cờ, cố ý đưa nàng ván cờ đen tối .
E rằng chỉ nàng, mà cả Sở Nhược Lan, Cố Phi Yến… càng nhiều nữ nhân vướng bận, ràng buộc của đối phương càng lớn.
Hắn đang ngừng dụ dỗ đối phương tay!
Sự tính toán thâm sâu như , nếu là địch nhân thì thật đáng sợ vô cùng!
Yến Trừng thấy nàng trầm mặc quá lâu, giữa đôi mày cũng thoáng hiện vẻ bực dọc: “Nàng sinh khí ? Lần báo với nàng rõ ràng cơ mà!”
Sở Nhược Yên nhướng mày: “Không sai, nhưng đó là khi gạo nấu thành cơm.”
Yến Trừng sững , liền thấy nàng cong mày mỉm : “Hầu gia, là quân cờ trong ván cờ của , há chuyện vô công mà ? Lần , liệu thể cấp cho chút thù lao xứng đáng ?”
Dưới ánh trăng, nụ chói mắt vô cùng.
Hắn chẳng hiểu thuận miệng đáp ứng, mới sực tỉnh: “Không nàng quyền quản gia và ba năm thu nhập từ Tiểu Giang thị ?”
“Đó là Tiểu Giang thị hứa, nào là ban cho?”
“Vậy nàng gì?” Yến Trừng nheo mắt , cảm thấy nàng đang thứ mà chắc thể cho nổi.
Đột nhiên — “A!” một tiếng kêu thất thanh chợt vọng đến.
Cả hai lập tức trao đổi ánh mắt, chạy vội đến, chỉ thấy đường nhỏ phía núi, Sở Nhược Lan ngã vật bên một tảng đá lớn, vẻ trẹo chân nên động đậy nổi. Mà ngay cách nàng đến một thước, một con rắn độc phủ vảy đen đang ngẩng cao đầu chuẩn tấn công!
“Cẩn thận!”
Tiếng Sở Nhược Yên dứt, một viên đá liền “vút” một tiếng bay .
Sở Nhược Lan nhắm mắt chờ c.h.ế.t, ai ngờ viên đá trúng ngay thất tấc của con rắn, khiến nó đau đớn quằn quại bất động.
Sở Nhược Yên vội chạy đến: “Muội ? Không chứ?”
Chỉ thấy vị Tam tiểu thư ngày thường kiêu ngạo đang thất thần, đó “oa” một tiếng òa chút giữ hình tượng: “Ta… lạc đường, cứ tưởng rằng c.h.ế.t chắc … may mà tỷ đến kịp!”
Tay nàng đầy bùn đất cứ thế lau nước mắt, khuôn mặt lem nhem như mèo, còn định nhào Sở Nhược Yên.
Sở Nhược Yên lập tức né sang một bên: “Không thì mau lên , Mẫu sắp phát điên vì lo lắng .”
Sở Nhược Lan thêm lúc nữa mới lồm cồm bò dậy, nhưng lên ngã.
“Ta… hình như trẹo chân …”
Sở Nhược Yên đỡ trán — ngốc nghếch đến mức mà cũng dám một một tìm ?
Rốt cuộc là ai cho dũng khí lớn đến thế?
Nàng sang Yến Trừng, chỉ thấy vẻ mặt dửng dưng như chẳng liên quan gì, nàng nghiến răng: “Dậy , đỡ .”
Sở Nhược Lan mừng rỡ lời, nhưng tay đưa do dự: “ mà… còn tìm thấy Cố tỷ tỷ…”
Khóe miệng Sở Nhược Yên giật giật — lúc còn nhớ đến Cố Phi Yến, nên mắng là ngốc là tình nghĩa đây!
kịp mở miệng, một giọng lạnh lẽo chợt vang lên trong đêm:
“Tam tiểu thư cần tìm nữa, Cố tỷ tỷ của , đang trong tay bọn đây.”
---