Cả nhà Đại tướng chết trận, Kinh thành chờ ta hủy hôn. - Chương 8
Cập nhật lúc: 2025-10-15 00:18:51
Lượt xem: 18
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đoàn rước dâu gồm mấy chục , kiệu hoa màu đỏ thẫm thêu hình chim đan phượng hướng dương lộng lẫy.
Quy chế của Lễ bộ xưa nay từng sơ suất.
Duy chỉ thiếu một thứ, đó chính là rước dâu. Phủ Tướng quân nhà họ Yến cử đến.
“Thật là khinh quá đáng! Dù trong lúc tang gia bối rối, cũng nên phái lấy một đến nghênh đón chứ!”
Sắc mặt Sở Nhược Âm nén phẫn nộ, mở miệng trách mắng, Sở Nhược Yên liền đưa tay khẽ đè tay nàng, lắc đầu ngăn .
Nhà họ Yến chia ba phòng.
Đại tướng quân Yến Tự là con trưởng; nhị phòng Yến Lâm là Hàn Lâm viện Đại sử, cưới nữ nhi của Thượng thư Tể tướng Tề Xương, gối hai trai một gái; tam phòng Yến Tín dù đang trấn thủ Kinh Châu xa xôi, nhưng thê tử Lý thị và bốn con vẫn ở kinh thành.
Dù cho Yến Trừng tàn phế, lẽ nào trong phủ Tướng quân phái nổi một vị nào đến rước dâu?
“Quốc công gia thứ tội, phủ Tướng quân đang bận lo tang sự, thật sự thể phân . ngài yên tâm, lễ nghi cần thiết đều chu . Tân lang hiện đang đợi sẵn tại hỉ đường, tuyệt đối để Đại tiểu thư phủ Quốc công chịu thiệt thòi.”
Vị quan Lễ bộ cẩn trọng nở nụ lấy lòng, song lửa giận trong lòng Sở Hoài Sơn vẫn bừng bừng dập tắt. Chỉ khi thấy ái nữ nhà , sự phẫn nộ mới hóa thành niềm xót xa.
Đứa con gái ngốc một lòng si mê gả đó, nếu để nó nhà họ Yến hề cử đến đón, chẳng sẽ tổn thương lắm ?
Ông cố nén tức giận, nhẹ giọng dặn dò: “Yên nhi, tự chăm sóc bản . Cánh cửa của phủ Quốc công , vĩnh viễn rộng mở với con!”
Sở Nhược Yên khẽ cúi đáp: “Nữ nhi rõ.”
Viên quan Lễ bộ ở bên cạnh kêu khổ thôi.
Đây là tình cảnh gì đây? Nhà trai đến rước dâu, nhà gái còn công khai tiễn con gái trở về bất cứ lúc nào. Quả thực là khó khác mà...
May mà cuối cùng, một hồi náo loạn, kiệu hoa cũng thuận lợi khiêng khỏi phủ Quốc công.
Dọc đường , tiếng nhạc bát âm nổi lên vui vẻ rộn ràng.
“Nhà ai gả con gái mà phô trương đến thế!”
“Nghe là Đại tiểu thư phủ Quốc công Sở gia, gả nhà họ Yến đấy.”
“Trời ạ, chẳng là gả cho một kẻ tàn phế ?”
“Tàn phế thì ? Nhà họ Yến vì nước hy sinh bao nhiêu. Hoàng thượng còn ban phong tước ‘An Ninh Hầu’ cho cơ mà!”
An Ninh Hầu?
Ngồi trong kiệu, Sở Nhược Yên đến danh hiệu thì khẽ giật .
Ân điển của hoàng thất là điều hiển nhiên, nhưng những tước vị như ‘Trung Dũng Hầu’ ‘Tĩnh Biên Hầu’ thường mang khí chất sát phạt, quân sự. Nay ban cho Yến Trừng hai chữ “An Ninh”, chẳng lẽ Thánh thượng nhận dã tâm sâu kín của ?
Trong lúc nàng suy nghĩ m.ô.n.g lung, kiệu hoa đến nơi.
Hỷ nương đỡ nàng xuống kiệu, bước qua chậu lửa, tiến chính đường. Quả nhiên Yến Trừng chờ sẵn.
Tầm mắt nàng khăn che mặt che khuất, chỉ thấy bóng dáng xe lăn, mặc hỷ bào đỏ thẫm, lưng thẳng tắp hề suy suyển.
“Tân nương đến, bái thiên địa~!”
Tiếng hô vang của chủ lễ dứt, hai bên lập tức tiến lên đỡ tân lang.
Yến Trừng cần, cả “ầm” một tiếng quỳ thẳng xuống đất, cần đỡ—
“Tội thần Yến Trừng, tạ ơn thiên ân của Hoàng thượng!”
Tân phòng, nến đỏ lấp lánh, màn ấm buông rủ.
Sở Nhược Yên lặng lẽ bên mép giường cưới. Ngọc Lộ lấy ít bánh điểm tâm đưa nàng, nhưng nàng chẳng buồn động đũa.
“Tiểu thư, ăn một chút , phu quân ngoài đáp lễ , bao giờ mới trở . Đại tiểu thư nhịn đói suốt cả ngày, nên lót đôi chút ạ.”
Sở Nhược Yên lắc đầu: “Không cần. Ngươi cũng mệt cả ngày , cần ở đây hầu hạ, lui xuống nghỉ .”
Ngọc Lộ khuyên nổi, chỉ đành để bánh lui .
Trong phòng yên tĩnh đến mức chỉ còn tiếng nến đỏ lép bép cháy.
Sở Nhược Yên nghĩ đến tình cảnh ở hỉ đường ban nãy, bất giác nổi da gà.
Kẻ họ Yến quả nhiên tâm cơ thâm trầm, ngay cả trong ngày đại hôn cũng quên diễn một màn kịch cho Thánh thượng chiêm ngưỡng. Hắn cho cả kinh thành thấy, dù cho nhà họ Yến trung liệt chịu đại tang, vẫn tuyệt đối trung thành với Hoàng đế.
Nàng nhớ rõ trong giấc mộng, Yến Trừng chỉ khởi binh phản, mà còn c.h.é.m đầu mấy chục hoàng thất, treo lên tường thành!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ca-nha-dai-tuong-chet-tran-kinh-thanh-cho-ta-huy-hon/chuong-8.html.]
Hắn rõ ràng là một tên đồ tể tàn bạo, chẳng lẽ nên tay…
Ngón tay nàng khẽ chạm chiếc trâm vàng cài bên tóc. Đột nhiên, cửa phòng vang lên tiếng động.
Sở Nhược Yên lập tức chỉnh trang y phục, thẳng . Nàng thấy một bóng dáng nhỏ bé, thấp thó lủi nhanh trong.
Tiểu hài nhi tiến đến mặt nàng, xoay quanh vài vòng, cất giọng líu lo: “Ngươi chính là tam thẩm tương lai của ?”
Sở Nhược Yên khẽ sửng sốt, nhanh nhận phận đứa bé .
Thế hệ nhà họ Yến hiện tại chỉ còn duy nhất một hài tử.
Đó chính là con trai của cố Thế tử Yến Tuấn và phu nhân Dung thị – Yến Văn Cảnh.
Nàng nhớ mẫu đứa bé qua đời khi sinh, phụ bỏ mạng nơi sa trường, trong lòng liền dâng lên chút xót xa: “Phải, ngươi là Văn Cảnh ?”
Yến Văn Cảnh gật đầu, hỏi tiếp: “Vậy ngươi yêu thích tam thúc của chăng?”
Sở Nhược Yên nghẹn .
Mục đích nàng tới đây là để giám sát, thậm chí là g.i.ế.c c.h.ế.t tam thúc , thể là yêu thích ?
nàng dối lừa một đứa trẻ. Nàng đang cân nhắc lời , thì bất chợt cảm thấy đầu nhẹ bẫng, chiếc khăn hỉ mặt kéo phắt xuống!
Ánh sáng bất ngờ chiếu khiến mắt nàng đau nhói. Nàng liền thấy một đứa bé chừng năm sáu tuổi, mặt mũi trắng trẻo đáng yêu, đang chằm chằm nàng với thanh âm lạnh lùng bất thường:
“Ngươi thích tam thúc của , ngươi là kẻ !”
Chưa kịp phản ứng với lời vô lễ đó, Sở Nhược Yên định đưa tay lấy khăn hỉ, thì một nhũ mẫu vội vã chạy .
Vừa thấy cầm khăn, bà hoảng hốt: “Trời ơi, tiểu thiếu gia, ngài chạy đến đây quấy nhiễu ?”
Yến Văn Cảnh bĩu môi, bộ mặt còn lạnh lùng giờ lập tức biến thành dáng vẻ đáng thương như .
“Không mà, v.ú nuôi ơi, là tam thẩm tự tay gỡ xuống đưa cho con đó…”
Cậu bé chu chu môi, vẻ mặt tủi khiến Sở Nhược Yên cũng ngẩn .
Tên tiểu quỷ quả thực là diễn kịch như thần!
Nhũ mẫu nhíu mày, lẩm bẩm “ tự tiện vén khăn cưới chứ”, vội vàng trả khăn hỉ cho Sở Nhược Yên kéo Văn Cảnh rời .
Lúc khỏi cửa, nàng thấy rõ tiểu ác ma ngoảnh đầu , nở nụ nhếch mép đầy đắc ý.
Sở Nhược Yên bật khẽ.
Nhà họ Yến đúng là hang ổ quái vật, lớn thì mưu đồ phản loạn, trẻ con thì hai mặt giả ngây.
Nàng thể cam tâm nuốt trôi mối hận , bèn mỉm gọi: “Chờ một chút.”
Yến Văn Cảnh và nhũ mẫu cùng lúc dừng bước.
Sở Nhược Yên dậy, do lâu nên chân tê, chút loạng choạng vững.
Dù , nàng vẫn bước đến mặt hài nhi, xổm xuống, phủ tấm khăn đỏ lên đầu : “Ngươi nhớ kỹ, thao tác , gọi là giật.”
Dứt lời kéo mạnh một cái, Yến Văn Cảnh ngã chúi về , suýt nữa té nhào.
Nhũ mẫu hoảng hốt đỡ lấy: “Tiểu thiếu gia, ngài thương ?”
Yến Văn Cảnh lẽ từng đối xử thô bạo như bao giờ, ngẩn trong chốc lát, ánh mắt lập tức hiện lên sát khí lạnh lẽo: “Ngươi dám!”
như nhớ điều gì, vội vàng c.ắ.n môi, nước mắt lập tức dâng trào.
“Vú nuôi, tam thẩm đ.á.n.h con, nàng thích con ?”
Nhũ mẫu đau lòng ôm chặt: “Tam thiếu phu nhân! Lão nô lời đường đột, nhưng tiểu thiếu gia là huyết mạch duy nhất cố Thế tử để , ngay cả Tam thiếu gia cũng thương yêu hết mực!”
Sở Nhược Yên khẽ nhướng mày, nhưng vẫn từ tốn đưa tay xoa nhẹ đỉnh đầu hài tử.
“Nhũ mẫu hiểu lầm , cũng thích Văn Cảnh, đúng nào?”
Nàng mỉm , giọng dịu dàng như gió xuân tháng ba, mà Yến Văn Cảnh thấy lạnh thấu xương.
Người phụ nữ … tại khác hẳn với những đây từng gặp?
Chẳng nàng nên nổi giận, lớn tiếng phản bác, càng cãi càng đuối lý ?
Cớ gì mỉm chấp nhận như hề chuyện gì xảy thế ...?
---