Cả nhà Đại tướng chết trận, Kinh thành chờ ta hủy hôn. - Chương 72
Cập nhật lúc: 2025-10-15 00:27:33
Lượt xem: 5
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tước Quý ngờ môn sinh còn nước cờ , nhất thời sững sờ tại chỗ.
Lão phu nhân họ Tước mắng:
“Ngươi là thứ súc sinh lòng thối nát, một tên quan thất phẩm nhỏ nhoi, gì đáng để nhi tử mưu cầu? Con gái dòng chính của gả cho ngươi?”
“Đó là bởi vì năm xưa binh khí của nhà Yến —”
“Trương Cát!!” Tước Quý đột nhiên quát lớn, Trương Cát giật , mới chịu ngậm miệng .
Sở Nhược Âm trong lòng chợt lạnh:
“Binh khí của nhà Yến thì ?”
Trước Yến Trừng từng với nàng, trong trận Hàm Cốc Quan, lương thảo do Hộ bộ quản lý và binh khí của Binh bộ đều vấn đề. Thì vũ khí liên quan tới Tước Quý?
Tước Quý hung tợn trừng mắt Trương Cát, ánh mắt như ăn thịt , Trương Cát chậm rãi :
“Không gì, nhầm .”
Hắn xem quyết khai, Sở Nhược Âm gật đầu chậm rãi:
“Tốt, ngươi cũng .”
Nàng đầu Sở Tĩnh:
“Cô cô, nha bên cạnh cô ?”
Nha ?
Sở Tĩnh nhất thời ngẩn , lúc mới phát hiện từ khi tỉnh đến giờ, bên cạnh quả thật một ai.
“Gọi Châu Nhi các nàng đến đây.”
Sở Tĩnh phân phó xong, bao lâu mấy nha đều đưa tới.
Các nàng hầu từng thấy cảnh tượng , sợ tới mức tức khắc quỳ sụp xuống đất nhận tội.
Sở Nhược Yên lạnh nhạt cất lời:
“Các ngươi những chuyện gì, hãy tự khai .”
Vài nha đưa mắt , cuối cùng Châu Nhi là kẻ gan lớn nhất, run rẩy đáp lời:
“Hồi… hồi cô nương, nô tỳ đều theo phân phó của Hầu gia…”
Tước Quý giận dữ rống lên:
“Câm miệng! Đây là chuyện riêng trong phủ Thừa Ân Hầu, tới lượt ngươi là ngoài xen !”
Sở Nhược Yên đàn ông đang chật vật t.h.ả.m hại, còn mạnh miệng cố chấp, chỉ cảm thấy hai chữ "cô phụ" đặt quả thực là sự sỉ nhục lớn lao.
Lúc Sở Tĩnh trầm giọng cất tiếng:
“Ta chẳng lẽ là ngoài? Hầu gia chịu đại nhục như thế , tất nhiên cần tra xét rõ chân tướng. Các ngươi cứ , sẽ miễn tội cho.”
Vừa lời hứa tha tội, Châu Nhi tức khắc buột miệng:
“Là phu nhân! Nô tỳ theo lời Hầu gia, mấy ngày nay trong hương liệu của thêm hai vị lan hương và hợp, đó hôm nay mới đưa gian phòng …”
Sở Nhược Yên xen hỏi:
“Là phòng nào?”
“Chính là gian phòng , Hầu gia cùng phu nhân hành phòng sự…”
Toàn trường kinh hô dậy.
Sự tình đến nước chẳng rành rành đó?
Trương Cát Tước Quý lấy danh nghĩa con gái mà lừa tới gian phòng , mưu toan chuyện đồi bại.
Sở Tĩnh cũng hạ mê d.ư.ợ.c đưa tới đây, còn sức chống cự.
Nếu giữa chừng tráo đổi, e rằng hôm nay một màn khiến Sở Tĩnh vạn kiếp bất phục!
Sắc mặt Sở Tĩnh xám trắng như tro tàn, giống như đầu tiên bao năm mới thật sự nhận rõ bản chất con .
Nàng Tước Quý thật lâu, mới chậm rãi cất lời:
“Ngươi hận đến nhường , chỉ vì đuổi tiểu của ngươi ?”
“Cái gì? Thừa Ân Hầu còn nuôi tiểu ?!”
Trong đám đông nhịn mà kinh hô.
Sở Tĩnh như hề thấy, chỉ chằm chằm .
Tước Quý đến bước đường , cũng chẳng buồn che giấu nữa:
“Trong lòng , nàng ngay cả một ngón tay của Ảnh Hồng cũng sánh bằng! Nay xin thẳng thắn với các vị đang mặt ở đây, một tiểu tên là Ảnh Hồng, sinh cho một đứa con trai, đón mẫu tử họ về phủ. Đáng tiếc, con đàn bà ghen tuông chịu, còn đuổi con họ khỏi kinh thành, khiến chúng chia lìa. Ta mới bất đắc dĩ nghĩ hạ sách bỉ ổi !”
Lời dứt, tiếng xì xào bàn tán trong đám đông liền nhỏ hẳn .
Ai nấy đều Sở Tĩnh thể sinh con trai, phủ Thừa Ân Hầu đến nay vẫn nối dõi tông đường.
Nếu lời Tước Quý là sự thật, thì hành động của cũng thể thông cảm phần nào.
Chỉ một phụ nhân lén lút Sở Tĩnh với vẻ thương cảm. Bị chính phu quân bày mưu hãm hại danh tiết của , còn gì đau đớn và bi thương hơn thế?
Tước Linh nhịn , vội vàng cất lời:
“ mẫu nhận Bách Thanh con nuôi mà!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ca-nha-dai-tuong-chet-tran-kinh-thanh-cho-ta-huy-hon/chuong-72.html.]
Tước Quý lạnh lùng khẩy một tiếng:
“Con vợ kế, thể sánh với con ruột của bản hầu?”
Thân thể Sở Tĩnh khẽ run rẩy, nàng chậm rãi nhắm hai mắt .
Tước Linh tuyệt vọng thốt lên:
“Cha, vì trở nên như thế …”
“Không đổi,” Sở Nhược Yên tiếp lời, ánh mắt trong trẻo thẳng Tước Quý, “mà là bản chất vốn như . Vậy thì Tiết Hầu gia, sự việc đến nước , tính toán ?”
Tước Quý im lặng đáp.
Lão phu nhân họ Tước lập tức lớn tiếng:
“Còn thể tính nữa? Nhi tử chịu nhục nhã như , đều là do phủ Quốc công các ngươi ban cho! Nếu Sở Tĩnh hưu khỏi cửa, thì mau chóng đón mẫu tử Ảnh Hồng về, long trọng rước họ phủ, nhận Quang Lâm đích tử… , các ngươi cũng đừng mong lợi dụng chuyện xảy hôm nay. Những mặt ở đây đều là thích nhà họ Tước , cho cùng, phủ Quốc công các ngươi mới chính là ngoài!”
Lời dứt, một giọng nam lạnh lẽo và đầy phẫn nộ từ ngoài cửa vọng thẳng :
“Tốt lắm! Nếu phủ Quốc công chúng là ngoài, Tước Quý ngươi vu hãm , nhục danh tiết của nàng, theo luật định thì xử cung hình!”
Mọi trong phòng chấn động kinh hoàng.
Chỉ thấy Sở Hoài Sơn, mặc triều phục, đầu đội mũ quan, bước nhanh sải .
Tiểu Giang thị lúc mới thở phào nhẹ nhõm một .
Sở Nhược Yên khẽ gọi:
“Phụ !”
Sở Hoài Sơn gật đầu với nàng, thẳng tới mặt Sở Tĩnh. Sở Tĩnh thấy trưởng, viền mắt tức khắc đỏ hoe:
“Ca ca…”
“Không cần nhiều lời nữa.”
Sở Hoài Sơn vỗ vai , đó lưng đối diện với Tước Quý, giọng lạnh lùng:
“Tiết Hầu gia, ngươi giỏi lắm, dám nuôi tiểu , còn sinh con riêng…”
Tước Quý vốn khiếp sợ vị đại cữu ca , lúc càng run rẩy lắp bắp :
“Không… …”
Bộp!
Một cước đạp thẳng khiến ngã lăn đất.
“Quý nhi!”
Lão phu nhân họ Tước cuống quýt định đỡ con, nhưng ánh mắt sắc lạnh của Sở Hoài Sơn trừng một cái, tức khắc dám nhúc nhích nữa.
“Bổn Quốc công còn xong, bà già xen miệng gì! Ngươi nuôi tiểu , nâng con riêng đích tử, can dự! ngươi dám mưu hại , hủy hoại danh tiết của nàng… Tước Quý, ngươi còn nhớ rõ khi cưới , từng thề thốt những gì ?”
Toàn Tước Quý run rẩy kịch liệt, Sở Hoài Sơn trầm giọng, từng chữ thốt như lưỡi d.a.o sắc lẹm cứa tai :
“Ngươi , ‘Đời nhất định đối xử tử tế với nàng, nếu vi phạm lời thề, sẽ đoạn tử tuyệt tôn, c.h.ế.t yên lành’!”
Tước Quý tức khắc bật dậy:
“Quốc công gia, chuyện chúng thể thương lượng! Là với lệnh —”
Bộp!
Lại thêm một cước nữa giáng xuống.
“Bổn Quốc công bản lĩnh gì to lớn, chỉ một điểm . Ngươi tự chọn lấy, là đoạn tử tuyệt tôn, là vĩnh viễn c.h.ế.t yên lành?”
Tước Quý chỉ cảm thấy đầu óc nổ tung, ngay cả lúc bắt tại trận cũng từng kinh sợ đến mức .
Hắn thừa Sở Hoài Sơn hề suông. Trước đây từng một vị tam phẩm đại thần ỷ chức vị, đ.á.n.h thương một tiểu quyền y, hôm Sở Hoài Sơn tự dẫn đến bắt về Đại Lý Tự, xử phạt xong liền đ.á.n.h gãy chân tên quan ! Vị Quốc công nổi danh khắp triều đình vì cực kỳ bao che nhà!
Lúc , ma ma Ngọc Như cuối cùng cũng mở miệng:
“Quốc công gia, xin ngài nể mặt nương nương, bớt chút cơn lôi đình.”
Sở Hoài Sơn , ánh mắt sắc lạnh:
“Thì là nữ nhân cận bên cạnh Quý phi nương nương. Vậy xin hãy nhắn với Quý phi, thích nhà nàng, phủ Quốc công dám trèo cao!”
Ngọc Như khẽ ngẩn , lão phu nhân họ Tước liền hét lên chói tai:
“Ý ngươi là gì? Chẳng lẽ hòa ly?”
Tiểu Giang thị cảm thấy tình hình , định khuyên can, nhưng Sở Hoài Sơn lạnh giọng thốt :
“Hắn xứng hòa ly. Hắn chỉ xứng đoạn tuyệt!”
Cả chính sảnh nhất thời xôn xao.
Từ khi Đại Hạ khai triều đến nay, từng hai nhà quan quý kết mà đến bước đường nghĩa tuyệt!
Điều chẳng khác nào chính thức kết tử thù!
Lão phu nhân họ Tước rốt cuộc hoảng loạn thật sự, thét lên:
“Đoạn tuyệt nghĩa? Ngươi dám ư?! Ai chẳng phủ Quốc công các ngươi từng hòa ly một cô nương, giờ dám đoạn tuyệt nghĩa tuyệt nữa, sợ các nữ nhi khác trong phủ sẽ gả chăng?!”
“Lão gia , xin vì Nhược Âm, Nhược Lan mà suy xét !”
Tiểu Giang thị khẩn cầu, suýt chút nữa quỳ rạp xuống đất, nhưng Sở Hoài Sơn nhíu mày, thì đúng lúc , một giọng nữ già nua nhưng sang sảng và uy quyền vang lên—
“Ai Sở Tĩnh ai thèm lấy? Hôm nay hai nhà nghĩa tuyệt, ngày mai nhà họ Tào sẽ rước nàng bằng tám cỗ kiệu lớn cửa!”