Cả nhà Đại tướng chết trận, Kinh thành chờ ta hủy hôn. - Chương 70
Cập nhật lúc: 2025-10-15 00:27:31
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tâm trí Sở Nhược Yên chợt chấn động: “Đã mời đại phu xem qua ?”
Sở Tĩnh lắc đầu: “Gần đây bận rộn ngừng, lấy thời gian mà bận tâm những chuyện khác.” Thấy cháu gái mặt mày kinh hãi, nàng vội trấn an, “Yên tâm , m.a.n.g t.h.a.i . Trong phòng mụ bà hiểu , là do lao lực quá mức thôi, đợi qua đợt nghỉ ngơi tịnh dưỡng một thời gian.”
Sở Nhược Yên lúc mới khẽ thở phào.
Nếu cô mẫu thật sự thai, mà Tước Quý giở chút thủ đoạn khiến cô mẫu sảy thai, mượn cớ con để hưu thê, thì đến phụ nàng cũng khó lòng gì.
Lúc , hạ nhân bẩm báo: khách khứa tề tựu đông đủ, Sở Tĩnh vội vàng chủ trì nghi lễ.
Sở bà bà bỗng cất lời: “Tiểu thư, Đại cô nãi nãi mùi hương lạ.”
Sở Nhược Yên nheo mắt: “Bà ngửi là hương gì ?”
“Lão nô nhận rõ ràng, nhưng hình như... chút...”
Sở bà bà ngập ngừng dứt lời, Sở Nhược Yên giục: “Bà cứ đừng ngại.”
“Vậy lão nô xin thật, chút giống lan hương, chút như hương y lan...”
Sở Nhược Yên sững , Sở bà bà cũng lấy kinh ngạc: “Tiểu thư và Tam công tử từng dùng qua ?”
“Dùng cái gì?”
Thấy nàng ngơ ngác, Sở bà bà vội ghé sát tai giải thích, khuôn mặt Sở Nhược Yên lập tức đỏ ửng, vốn lanh lợi là thế mà giờ nên lời.
“Không lẽ... Tam công tử ? chuyện chăn gối... chẳng ảnh hưởng...”
Thấy bà bà càng càng kỳ quái, Sở Nhược Yên vội ngắt lời: “Đừng nữa. Ta biểu tỷ mấy hôm nay Tạ đại nhân đều ở cạnh cô mẫu, chẳng lẽ vì thế mới mùi ?”
Sở bà bà lắc đầu: “Không thể nào. Dạ lan hương và y lan đều là thứ kích thích mạnh với nam tử. Hai loại mà hòa dùng, thì chẳng khác nào mất mạng!”
Sở Nhược Yên dần trầm sắc mặt xuống.
Nếu cô mẫu tự nguyện dùng, thì hẳn là kẻ khác hãm hại.
Vậy kẻ đó tay từ phương diện danh tiết!
Nàng hít sâu một : “Bà cần theo nữa, từ giờ trở , từng khắc một hãy theo sát cô mẫu. Nếu bà đến nơi nào vắng vẻ, lập tức về báo cho !”
“Dạ!”
Nghi lễ tế tổ bắt đầu, tiên là Tước Quý cáo tế tổ tiên.
Sau đó, chi thứ hai đưa Tước Bách Thanh , trao cho Sở Tĩnh.
Đứa bé ngoan ngoãn cầm chén nóng, quỳ nghiêm chỉnh mặt Sở Tĩnh, cất cao giọng: “Xin mẫu dùng .”
Sở Tĩnh đỏ hoe mắt, uống xong chén đỡ bé dậy, từ đây nghi lễ nhận con thừa tự tất.
Vào tiệc đó, Tước Linh vô cùng yêu thích Tước Bách Thanh, vui vẻ uống mấy chén nước quả.
Nàng thấy Sở Nhược Yên ngẩn , bèn ghé tai trêu chọc: “Tỷ uống ? Ta , chắc là ghen với vì ngoan ngoãn như . Hay là về với cữu cữu một tiếng, để ông cũng nhận một đứa con thừa tự nhé?”
Sở Nhược Yên bật , nhưng Tiểu Giang thị bên thì tức đến méo mũi, cố ho khụ khụ hai tiếng.
Tước Linh gượng, định tiếp, thì Sở bà bà vội chạy tới thì thầm mấy câu với Sở Nhược Yên. Nàng liền dậy: “Biểu tỷ, mẫu , một lát, hai cứ dùng tiệc .”
Tước Linh phẩy tay: “Đi !”
Tiểu Giang thị phần nghi ngờ, nhưng vì chuyện con thừa tự giống như nhược điểm nên dám cho bám theo.
Trong hành lang nhà họ Tạ.
Sở bà bà chỉ một căn phòng: “Đại cô nãi nãi thể khỏe, nha dìu bà trong nghỉ ngơi, lâu tất cả đều rời .”
Sở Nhược Yên chăm chú .
Căn phòng nơi vắng vẻ, nhưng đúng điểm nối giữa chính sảnh và hậu viện, nếu động tĩnh gì, sẽ đến nhanh.
“Có ai ?”
Sở bà bà đến cửa, lấy từ khe cửa một mảnh lá: “Là lão nô đặt lúc nãy, lá vẫn còn nguyên vẹn, hẳn là ai bước .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ca-nha-dai-tuong-chet-tran-kinh-thanh-cho-ta-huy-hon/chuong-70.html.]
Sở Nhược Yên gật đầu, đẩy cửa bước . Trong phòng ánh sáng tối mờ.
Nàng chạy đến bên giường, thấy cô mẫu đang đó, thở dốc, mặt đỏ bừng như sắp rỉ máu.
Ánh mắt Sở Nhược Yên lập tức lạnh như băng.
Ngay lúc đó, bên ngoài vang lên tiếng bước chân: “Chắc chắn là phòng ...”
Một nam nhân khẽ càu nhàu, đẩy cửa . Hắn thấy hình lờ mờ màn, kích động : “Thầy quả nhiên gạt ! Tạ , yên tâm, chỉ cần việc , mẫu nàng cũng còn gì để —ưm!”
Hắn nhào lên giường thì gáy đ.á.n.h mạnh một cái, kịp kêu một tiếng ngất lịm.
Sở Nhược Yên lạnh lùng – chính là Trương Cát, vị tiểu thất phẩm đang biểu tỷ xem như đối tượng hợp hôn.
Tước Quý đúng là tâm cơ độc ác! Trước tiên cho cô mẫu dùng hương kích thích, dụ Trương Cát đến nhục cô mẫu. Đến lúc , cô mẫu còn phát điên?
Còn biểu tỷ Tước Linh, chắc là tưởng mẫu hủy hoại danh tiết, vì bảo thanh danh mà dám hé răng, thậm chí nén nhục gả cho tên súc sinh ...
Khó trách trong giấc mộng kiếp , cha đến vài đều biểu tỷ từ chối.
Tước Quý, Tước Quý!
Nàng đưa tay che miệng, khẽ ho hai tiếng.
Sở bà bà hốt hoảng: “Tiểu thư, chẳng dặn tay ? Lại thấy khó chịu ?”
“Không , chỉ là hận thể tự tay g.i.ế.c thôi…”
Sở bà bà cả kinh, chỉ nàng : “Bà lục soát xem còn gì .”
Sở bà bà theo, quả nhiên tìm một bình nhỏ, ngửi qua liền lạnh: “Hoàn hồi xuân, tên cũng phận.”
“Cho uống hết .”
“Tiểu thư?” Sở bà bà trừng mắt, “Liều lượng đủ g.i.ế.c c.h.ế.t vài con trâu đấy. Hay là báo với Quốc công gia một tiếng ?”
Bà sống trong hậu trạch bao năm, từng thủ đoạn chẳng lạ gì. Trương Cát, Đại cô nãi nãi bất tỉnh, hương kích thích — rõ ràng là giăng bẫy.
Thế nhưng Sở Nhược Yên khẽ lắc đầu: “Việc thành, sẽ còn đường lui. Giờ chính là đoạn tuyệt đường lui của kẻ đó.”
Sở bà tử tuân theo mệnh lệnh, dốc cạn cả bình xuân d.ư.ợ.c miệng Trương Cát. Xong xuôi, hai vội vàng dìu Sở Tĩnh sang phòng bên cạnh.
Mọi sự thành, Sở Nhược Yên trở về tiệc rượu, vẻ mặt thản nhiên như chuyện gì xảy .
“Nhược Yên, con lâu thế? Mau đây, Bách Thanh còn đang đợi kính thỉnh an Cô Sở của nó đấy!”
Nhìn Tước Linh dung nhan rạng rỡ, lời định đến miệng Sở Nhược Yên nuốt ngược trong.
Dù cũng là phụ ruột, một việc, chi bằng cứ để nàng tỷ mà ...
Uống xong, nàng phóng tầm mắt tìm kiếm bóng dáng Tước Quý.
Hắn đang cùng các tộc lão uống rượu, thấy nàng tới liền hỏi: “Nhược Yên ? Có chuyện gì cần giải quyết ?”
Sở Nhược Yên do dự: “Cữu phụ, thấy cô mẫu ? Nhược Yên việc gấp cần về sớm, nhưng kịp từ biệt cô mẫu...”
Ánh mắt Tước Quý khẽ lóe lên, : “Cô con chắc là đang khó chịu, khỏi cần từ biệt—” Hắn đến đó bỗng dừng . Người phủ Quốc công đều tới, nếu để họ tận mắt chứng kiến thì Sở Hoài Sơn cũng dám gì !
Nghĩ , lập tức lên: “Vậy cùng con tìm!”
Hai dọc hành lang. Tước Quý lén lút thoáng căn phòng , vẻ bình tĩnh bảo: “Cô con thật sự thấy , con mau tiền sảnh gọi thêm vài giúp một tay .”
Sở Nhược Yên cúi đầu , khóe môi khẽ nhếch lên một nụ lạnh lẽo.
Tước Quý đúng là đa nghi. Hắn sợ nàng thấy rõ chân tướng, sợ nàng thấy bao che, nên mới gọi thêm đông đến chứng, chuyện công khai thể chối cãi.
Chỉ là hề tính toán, đường đường là chủ mẫu gặp nhục nhã, danh tiết nhà họ Tạ cũng sẽ liên lụy.
Vì nghênh đón mẫu tử tiểu trở về, quả thực liều lĩnh đến mức chẳng tiếc gì danh dự gia tộc!
Sở Nhược Yên xoay rời . Tước Quý vội bước đến căn phòng , áp tai ngóng – bên trong im ắng, hề động tĩnh gì?
Hắn chần chừ một lát, cuối cùng vẫn quyết định đẩy cửa, định tự xác nhận.
Không ngờ chân còn kịp bước , một đôi tay to lớn bất ngờ thò , hung hăng kéo trong!
---