Cả nhà Đại tướng chết trận, Kinh thành chờ ta hủy hôn. - Chương 69

Cập nhật lúc: 2025-10-15 00:27:30
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

Phủ Thừa Ân hầu định ba ngày sẽ mở từ đường.

 

Sở Nhược Yên chuyện với phụ , ông chỉ cau mày:

 

“Con chỉ cần một cái là , chớ gây thêm chuyện gì. Cái vị cữu cữu của con , bụng nhỏ nhen lắm, thật sự mà chọc giận , chịu khổ vẫn là cô mẫu của con thôi.”

 

Sở Nhược Yên thăm dò:

 

nếu chuyện gì với cô mẫu thì ạ…”

 

“Đừng lung tung!” Sở Hoài Sơn xong, xoa đầu nàng: “Con cũng từng gả chồng , hẳn là hiểu trong mỗi nhà đều lúc tranh chấp, thể vì cãi cọ đôi câu mà đòi hòa ly. Yên tâm, nếu thật sự chuyện gì hỗn xược, con cứ về với cha , cha sẽ con dạy dỗ một trận vì cô mẫu.”

 

Sở Nhược Yên hiểu ý.

 

Trong mắt xưa, nếu chuyện kinh thiên động địa thì vẫn là nên khuyên hòa khuyên ly.

 

Về đến Bồ Đề viện, nàng lập tức gọi Sở ma ma tới:

 

“Lần dự lễ, mời ma ma cùng với một chuyến.”

 

Ngọc Lộ còn đang tủi , Sở ma ma thì hỏi thẳng:

 

“Tiểu thư sợ đại cô tổ ức h.i.ế.p ?”

 

“Nếu chỉ là ức h.i.ế.p thì cũng còn đỡ, chỉ sợ còn mưu tính gì khác ẩn chứa bên trong. Ma ma xưa nay quen thuộc việc trong nội trạch, đến lúc đó cũng thể giúp chút manh mối.” Nói xong bật nhẹ trán Ngọc Lộ: “Được , đừng buồn nữa, Phúc Bảo cho ăn ?”

 

Hôm Mạnh Dương kéo về một xe đầy đồ, trong đó cả Phúc Bảo.

 

Tiểu Mãn và bà nội của Tào Dương phái đến đón, là chỗ cứu tế quá đông, tiện nuôi nó, để cho nàng thì nó còn ăn no.

 

Ngọc Lộ kêu lên:

 

“Ôi chao, quên mất! Ta hầm cho nó nồi xương heo to, còn đang om bếp!” Nói xong hấp tấp chạy .

 

Sở Nhược Yên bật lắc đầu.

 

Sáng sớm ngày thứ ba, nàng dẫn theo Sở ma ma ngoài, Tiểu Giang thị chờ sẵn cửa.

 

Thấy nàng liền vẫy tay :

 

“Đại Tiểu thư, bên .”

 

Sở Nhược Yên thấy bên cạnh bà đưa theo hai đứa con gái. Sở Nhược Âm thì thôi, đưa cung học quy củ, còn Sở Nhược Lan thì vốn cũng mặt, mà hôm nay , cho thấy bà cũng buổi lễ e rằng yên .

 

Lên xe ngựa, Tiểu Giang thị nghiêm giọng :

 

“Đại Tiểu thư, tuy mời chúng , nhưng dẫu cũng chỉ là ngoại thích, thật sự xảy chuyện gì con cũng can dự.”

 

Sở Nhược Yên vẻ thông tỏ:

 

“Ồ? Mẫu e rằng sẽ chuyện chẳng lành ư?”

 

Tiểu Giang thị thầm c.h.ử.i rủa sự giả ngơ của nàng, đành thẳng thắn bộc bạch:

 

“Tính khí Cữu mẫu con, lẽ nào con rõ? Lần ép bà nhận nuôi một đứa trẻ cùng huyết thống, e rằng bà quyết dễ dàng bỏ qua!”

 

Sở Nhược Yên cố ý tỏ vẻ bừng tỉnh đại ngộ:

 

“Hóa trong lòng Mẫu cũng cảm thấy việc là hợp lẽ? Vậy mai nữ nhi sẽ thỉnh cầu Phụ một tiếng, cho chọn một vị con thừa tự từ Nhị phòng về cho Mẫu ngoài.”

 

Tiểu Giang thị lập tức nín họng, á khẩu nên lời.

 

Nhà họ Sở chỉ hai phòng. Sở Hoài Sơn con trai, nhưng Sở Hoài Hà sinh tới năm đứa.

 

Chỉ là ông xưa nay kính trọng thê tử, từng đề cập đến việc thừa tự. Mẹ chồng cũng thiên vị con trai út, để Nhị phòng kế thừa tước vị nên cũng từng nhắc đến.

 

Bị châm chọc như thế, sắc mặt Tiểu Giang thị lúc xanh lúc đỏ, quả thực là bộ dạng cực kỳ buồn .

 

Sau đó, suốt dọc đường , ai hé răng nửa lời.

 

Đến cổng phủ Thừa Ân hầu, từ xa trông thấy Tước Linh đợi ngoài cửa.

 

“Biểu tỷ!” Sở Nhược Yên gọi một tiếng.

 

Tước Linh lập tức đón lên:

 

“Kính chào Cữu mẫu, xin Cữu mẫu thứ tội thể đón từ xa.”

 

Tiểu Giang thị Sở Nhược Yên chọc cho mất vui, cũng nhiều lời, chỉ :

 

“Tỷ các con thâm tình như thế, cứ qua một bên tâm sự chuyện riêng .”

 

“Đa tạ Cữu mẫu rộng lòng!”

 

Tước Linh kéo Sở Nhược Yên trong, đường , nén mà thỏ thẻ:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ca-nha-dai-tuong-chet-tran-kinh-thanh-cho-ta-huy-hon/chuong-69.html.]

 

“Ngươi nào ? Mấy hôm nay Phụ đổi tính nết lạ thường, mỗi ngày hạ triều đều lập tức về phủ . Hôm qua còn đích đến tiệm Trương Ký mua loại bánh hoa mai mà Mẫu yêu thích nhất. Ta cảm thấy Phụ thực sự nhận lầm , tất cả đều nhờ phúc trạch của ngươi đấy!”

 

Nàng mặt mày hân hoan, Sở Nhược Yên cau mày.

 

Một nếu hành vi khác biệt hẳn so với thường ngày, tất nhiên là gặp biến cố to lớn, hoặc là đang âm thầm mưu toan một sự việc nào đó.

 

Hiển nhiên Tước Quý gặp biến cố, còn thể gì?

 

Muốn giữ chức quan thì chỉ cách bỏ tình nhân bên ngoài, trừ phi cách nào bỏ Cữu mẫu mà sợ Phụ nàng trừng phạt…

 

Tim nàng chợt rúng động, nghĩ đến một khả năng chẳng lành, thình lình, một giọng nam tử vang lên:

 

“Tạ , vị cô nương chẳng là Sở đại Tiểu thư ?”

 

Sở Nhược Yên ngẩng đầu lên, thấy một lang quân dung mạo thư sinh, chỉ tiếc ánh mắt gian xảo, trông vẻ trơn tuột, hề thật lòng.

 

Tước Linh đáp qua loa, liền hành lễ:

 

“Tiểu nhân Trương Cát, xin bái kiến Sở đại Tiểu thư. Đại tiểu thư quả nhiên danh bất hư truyền, là nữ trung hào kiệt, khiến tiểu nhân đây vô cùng ngưỡng mộ!”

 

Sở Nhược Yên sửng sốt.

 

Trương Cát?

 

Đây chẳng trong giấc mơ là cưới biểu tỷ ? Một tiểu chỉ ở phẩm cấp thất phẩm.

 

Tước Linh cau mày, kéo một bên:

 

“Sao ngươi đến đây? Ta hôm nay trong nhà việc quan trọng mà.”

 

Trương Cát vội :

 

“Tạ chớ lo, tiểu nhân thầy mời tới, cầm thiệp mời đàng hoàng mới phủ. Bao ngày gặp , thực sự nhớ đến phát sầu…”

 

Tước Linh thấy mà cảm thấy ghê tởm trong lòng, mấy câu đuổi , sang thấy Sở Nhược Yên đang , liền giải thích:

 

“Cái gã Trương Cát đó, gần đây đang xem mắt , là môn sinh của Phụ . Không hiểu Phụ cứ sẽ thành tựu lớn. Một tên tiểu phẩm thất phẩm, ngay cả quan cũng tính, thực hậu vận gì!”

 

Chức Lại và chức Quan, quả thực là khác biệt một trời một vực.

 

Một tên tiểu dẫu thăng tiến cũng nhiều lắm chỉ đến thất phẩm là cùng, hậu vận gì, mà Tước Quý xem trọng như thế?

 

Sở Nhược Yên nghĩ an ủi:

 

“Biểu tỷ cũng cần quá lo lắng. Người đời thường môn đăng hộ đối, kẻ với tỷ cách biệt chỉ một bậc. Nếu thật sự ý, cứ thẳng với Cữu mẫu, bà nhất định sẽ giúp tỷ chối từ khéo léo.”

 

“Ai da, e là chỉ còn cách đó. Ngươi bám dính như keo sơn, đến theo đến đó. Ta nể mặt Phụ tiện xử lý. Hay là hôm nào ngươi cho mượn mấy , tìm một cái bao bố trùm , đ.á.n.h cho một trận nhừ tử là điều ngay!”

 

Hai tỷ chuyện một lúc thì đến chính sảnh.

 

Sở Tĩnh sắp xếp thỏa thứ, đang dặn dò một vị cung nhân. Thấy các nàng bước , bà liền cất tiếng gọi:

 

“Linh nhi, Nhược Yên, mau đến gặp Ngọc Như cô cô. Đây là cung nữ đắc lực nhất bên cạnh Quý Phi nương nương.”

 

Muội của Tước Quý là Quý Phi, cung từ thuở nhỏ. Ngọc Như cô cô vẫn luôn cận kề hầu hạ bên cạnh bà .

 

Lúc cung kính cúi chào, hai vội vàng hành lễ đáp , Tước Linh hỏi:

 

“Hôm nay Cữu mẫu đến ?”

 

Ngọc Như cô cô liếc Sở Nhược Yên đầy thâm ý, mới :

 

“Thái hậu nương nương thể khoẻ, Quý Phi hầu bên cạnh, tiện xuất cung.”

 

Thái hậu khoẻ đương nhiên là vì chuyện của Bình Tĩnh hầu.

 

Sở Nhược Yên xem như hề .

 

Tước Linh chút tiếc nuối:

 

“Lâu lắm cung gặp Cữu mẫu, còn tưởng thể gặp một .”

 

Ngọc Như cô cô :

 

“Đại Tiểu thư chớ vội thất vọng, Quý Phi nương nương tuy thể đích đến, nhưng chuẩn hậu lễ. Chỉ cần hôm nay sự suôn sẻ, Quý Phi còn hứa sẽ xin cho phu nhân một đạo cáo mệnh.”

 

Tước Linh vui mừng mặt, Sở Tĩnh chỉ vội vã cảm tạ tránh .

 

Sở Nhược Yên sắc mặt bà :

 

“Cữu mẫu, khỏe ở ?”

 

Sở Tĩnh đỡ lấy eo , khẽ thở dài:

 

“Không hiểu vì lẽ gì, mấy ngày nay cứ cảm thấy mệt mỏi rã rời, thêm kinh nguyệt cũng trễ mấy hôm …”

 

---

Loading...